Hoa Phong khẩu khí rất lớn, nhưng có vẻ như Lâm Lạc không mấy quan tâm. Một con kiến dù mạnh miệng đến đâu cũng chỉ là con kiến.
- Lại đây cho ta!!!
Lâm Lạc thần sắc hung ác, đưa tay cách không chộp về phía Hoa Phong. Ý đồ một kích tóm gọn.
Lâm Lạc động thủ, chỉ đơn giản là cái nhấc tay, nhưng như vậy cũng đủ để phóng thích một luồng uy áp khủng bố, khiến Hoa Phong phải hứng chịu áp bách cực lớn.
Bị uy áp chèn ép, chân nguyên thần thức của hắn, tất cả đều bị giam cầm, Hoa Phong lúc này toàn thân không thể cử động. Có cảm tưởng như hắn đang bị một ngọn núi khổng lồ đè lên, cho dù có cố gắng thoát ra, cũng chỉ là vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Hơn nữa từ cánh tay Lâm Lạc còn phóng thích về phía hắn, một luồng hấp lực khủng bố.
Luồng hấp lực đang kéo hắn từng bước, từng bước đi về phía đối phương, mặc hắn không hề mong muốn.
- Thiên tài sao?
- Ngươi rất nhanh sẽ biết cái gì là thiên tài, cái là phế vật!
Lâm Lạc vừa xem Hoa Phong cực lực phản kháng hấp lực, vừa cười gằn dữ tợn.
Trong mắt hắn Hoa Phong đang bắt đầu rỏ ra sợ hãi và tuyệt vọng. Một kẻ kiêu ngạo không đặt ai vào mắt, đến cuối cùng sẽ quỳ rạp dưới chân hắn như một con chó, chuyện chưa xảy ra, nhưng chỉ nghĩ đến thôi, liền mang đến cho hắn sự phấn khích cực độ.
Hoa Phong mặt mày đỏ bừng vì vừa chống lại lực áp bách cường đại, vừa kháng cự hấp lực khủng bố.
Hắn lúc này mặc dù thân lâm hiểm cảnh, nhưng những gì Lâm Lạc muốn thấy ở hắn, là cái gì đó xa xỉ.
- Muốn đơn giản bắt ta sao?
- Ngươi quá đề cao mình rồi!
- Phá cho ta!!!
Hoa Phong hướng Lâm Lạc lên tiếng, giọng điệu đầy âm trầm cùng khinh bỉ.
Kế tiếp hắn đột nhiên quát lên, toàn thân hắn bất giác phát ra khí thế khủng bố.
Khí thế vừa ra thiên địa liền một trận u ám, mây đen cuồn cuồn sấm chớp lập lòe. Cả không gian bị khí thế đánh cho liên tục vặn vẹo.
Bất quá khí thế của hắn mặc dù đáng sợ, nhưng chưa đủ để hóa giải áp lực và hấp lực.
Uy áp không bị hóa giải, nhưng đây là những gì Hoa Phong muốn.
Trong đầu hắn lúc này đang lên kế hoạch cho màn đào thoát ngoạn mục.
Chân nguyên thần thức không thể điều động, nhưng có một tuyệt chiêu lại có thể dùng.
Tuyệt chiêu này chính là thần thông lôi điện. Thần thông lôi điện có tốc độ công kích vô cùng đáng sợ, đặc biệt không cần dùng đến thần thức cũng có thể phát động.
Tuy nhiên nếu muốn thành công cần phải loại trừ sự phòng bị của đám người Lâm Lạc, hơn thế khoảng cách cũng phải thật gần.
Khoảng cách nếu quá xa, với phản ứng cùng sự khủng bố của Hải Dương cảnh, chắc chắn không thể tạo nên bất ngờ.
Muốn tạo bất ngờ cần phải nghĩ cách tiếp cận bọn họ, mà cái hấp lực của Lâm Lạc vừa hay là trợ giúp tuyệt hảo.
Chỉ cần ra tay tập kích trong lúc phòng bị của bọn họ đến mức thấp nhất, cơ hội để hắn mang theo Tiểu Thanh chạy thoát là rất cao.
Khoảng cách từ đây đến Kiếm Tông là khá gần, chỉ cần trở lại Kiếm Tông, tất cả liền ổn.
Trong thấy Hoa Phong bị hấp lực lôi đi từng bước một, dù cố gắng kháng cự nhưng lực bất tòng tâm, đám người Lâm Lạc biểu tình trên mặt là một hồi vui sướng.
- Cứ giãy giụa đi!
- Rồi ngươi sẽ chết dần, chết mòn trong thống khổ, tuyệt vọng!
Lâm Lạc là người lên tiếng. Khi trông thấy Hoa Phong bộc phát khi thế, thần sắc của hắn liền một trận trào phúng cùng lăng lệ.
Một con kiến Thiên Địa cảnh dù có yêu nghiệt bằng mấy cũng chỉ là con kiến không hơn.
Năm cười còn lại tất cả đều nhìn Hoa Phong bằng ánh mắt khinh miệt. Bọn họ không nói nhưng lại cùng chung một suy nghĩ, hôm nay hắn chết chắc rồi.
Về phần Trương Tiểu Thanh, Hoa Phong càng cố gắng, nàng càng cảm thấy bi thương và tự trách, nếu không phải do nàng hắn đâu có lâm vào hoàn cảnh hiện tại.
Bất quá dù cho nàng tự trách thêm trăm vạn lần, thì thời gian không thể đảo ngược.
- Xem hắn kìa, như một con chó giãy chết!
Ba tên yêu quái, tên không có răng, nhìn Hoa Phong đầy phấn khích.
Trong mắt hắn, Hoa Phong lúc này đang nỗ lực kháng cự trong vô vọng.
Cái bộ dạng tuyệt vọng của đối phương, khiến hắn vui mừng không muốn lớn.
Nhưng ngay khi không răng cùng đám người Lâm Lạc cho rằng, Hoa Phong không thể giãy thoát, và rất nhanh sẽ bị Lâm Lạc tóm gọn khi khoảng cách hai bên chỉ mười bước chân, thì chuyện khó tin liền xảy ra.
- Đi chết đi!!!
- Lôi Thần Loạn Sát!!!
Hoa Phong đột nhiên nghiến răng quát lớn, hai mắt vốn bình tĩnh đã bị thay bằng hai đoàn hung quang liều mạng.
Hoa Phong vừa quát, từ người hắn lập tức phóng ra sáu đạo thiên lôi với khí tức hủy thiên diệt địa.
Thiên lôi vừa ra, uy áp cùng hấp lực liền bị bài trừ, tuy không nhiều nhưng đủ giúp hắn được giải thoát, thân thể cử động còn rất khó khăn nhưng như thế là quá đủ, trong chớp mắt hắn liền biến mất vô tung.
Hoa Phong công kích quá đột ngột, hơn nữa ở khoảng cách quá ngắn, khiến cho đám người Lâm Lạc gần như không kịp phản ứng.
Oanh
Oanh
Oanh
...
Một loạt thanh âm chấn động đại địa cùng lúc vang lên, màn tập kích của Hoa Phong đã được thực hiện thành công.
- Hoa Phong đâu?
- Chết tiệt để hắn chạy rồi!
Hai tên chấp sự lạ mặt bị thiên lôi tập kích, nhưng bất ngờ là không bị thương, thậm chí y phục không dính lấy một hạt bụi. Nhưng thần sắc của bọn họ lại cực kỳ khó coi.
- Hắn không ngờ có thể sử dụng thần thông!
Hai người kia không sao dĩ nhiên Lâm Lạc cũng không việc gì, hắn lúc này vừa tức vừa kinh.
Tức vì thêm lần nữa bị Hoa Phong lừa.
Kinh, là không bao giờ nghĩ tới, Hoa Phong còn có thủ đoạn biến thái đến không thể biến thái hơn.
Sáu đạo thiên lôi đối phương đánh lén bọn họ, là một loại công kích mà bình thường chỉ có ở yêu thú, gọi là thần thông.
Yêu thú khác nhân loại ở chỗ.
Nhân loại chiến đấu là dựa vào chân nguyên và thần thức.
Yêu thú phát động tấn công là dựa vào ý niệm thần thông. Chỉ cần hơi động ý niệm, thần thông sẽ lập tức phóng xuất.
Do yêu thú công kích bằng thân thông ý niệm, cho nên mọi nỗ lực phong cấm với chúng đa phần đều thất bại.
- Kẻ này tuyệt đối không thể để cho hắn sống sót!!!
Một trong hai chấp sự, siết chặt nắm tay hung ác lên tiếng.
Hiển nhiên với sự yêu nghiệt đến không thể tưởng tượng của Hoa Phong, hắn cần phải nhanh tay diệt trừ hậu họa.
Hai bên đã gieo xuống thù hận không thể hóa giải, nếu để Hoa Phong trưởng thành, đối với ba người bọn hắn là một cái hậu họa không thể nói trước.
- Đuổi theo!
- Không cần đuổi nữa!!!
Lâm Lạc là người lên tiếng ý định truy bắt Hoa Phong, nhưng đột nhiên có tiếng nói cắt ngang.
- Phùng Hiên!
Cả ba người Lâm Lạc đồng thanh hô lên, thế nhưng không một ai cảm thấy bất ngờ.
Phùng Hiên tu vi cùng Lâm Lạc tương đương, đều là Hải Dương cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ.
Phùng Hiên thân cao thước tám, một thân bạch y, ngũ quan có phần khôi ngô, nhìn khá bắt mắt.
Thế nhưng, vẻ bề ngoài của Phùng Hiên không khiến ba người Lâm Lạc chú ý, cái khiến bọn họ chú ý là Hoa Phong cùng Trương Tiểu Thanh hai người đang bị hắn xách như xách hai con gà.
Bịch
Bịch
Hai thanh âm trầm đục vang lên, hai người Hoa Phong bị Phùng Hiên quăng xuống đất.
- Hoa Phong ta xin lỗi!
Trương Tiểu Thanh hướng Hoa Phong nước mắt giàn giụa nói.
- Không sao?
Hoa Phong khẽ đáp lại.
Hắn biểu hiện bình tĩnh, nhưng hắn biết vận mệnh đã không còn do mình định đoạt.
Một thân tu vi đã bị Phùng Hiên dùng thủ đoạn phong bế, không thể sử dụng.
Cái có thể sử dụng chỉ là đạo thần thông đánh cắp từ Tiểu Giác.
Nhưng có thần thông cũng không thể xoay chuyển cục diện, khi mà thần thức không thể dùng. Bởi vì nếu không có thần thức mọi nỗ lực đào thoát đều vô vọng.
Hắn vừa rồi tập kích thành công vốn nghĩ đã thoát, nhưng ngay lần thuấn di đầu tiên liền bị Phùng Hiên bắt lại. Tên Phùng Hiên này rõ ràng đã đợi sẵn từ trước, cho nên mới xuất hiện kịp thời đến như vậy.
- Hiện tại tất nhiên hắn không sao?
- Nhưng lát nữa...!!!
Lâm Lạc chân đạp lên người Hoa Phong, cười lạnh tiếp lời.
- Phùng Hiên! Nếu hôm nay không có ngươi tình hình sẽ rất tồi tệ!
Một trong hai chấp sự hướng Phùng Hiên cười nói.
- Chỉ một phế vật mà thôi, có gì to tát!
Phùng Hiên cười mà như không cười, đáp lại.
Hai tên chấp sự nghe câu nói này của Phùng Hiên sắc mặt như ăn phải ruồi, khó coi vô cùng.
Rất rõ ràng Phùng Hiên được phân công hành động một mình, nhưng đã dễ dàng chế ngự Hoa Phong, còn bọn họ có tới sáu người, nhưng lại để hắn chạy thoát.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, sau khi bị Hoa Phong bất ngờ tập kích, ba tên tam đại yêu quái liền biến mất như chưa từng xuất hiện. Rất có thể đã đuổi theo Hoa Phong khi hắn bỏ chạy...cũng rất có thể đã đi Diêm Vương xây nhà.
- Hiện tại xử lý hắn như nào?
Phùng Hiên hướng ba người Lâm Lạc lạnh nhạt nói. Trong ánh mắt đâu đó vẫn ẩn chứa sự khinh thường. Sáu người bắt một con kiến, ba chết, ba để chạy thoát, đúng là một đám ăn hại.
Nếu như không phải đúng vào phút cuối hắn xin than gia vụ này, thì không đơn giản chỉ ba người chết mà cả lũ đều chết.
Bởi vì nếu Hoa Phong thành công trở về tông môn, bẩm báo chuyện này lên cao tầng, bọn họ khó mà thoát khỏi tội mưu sát đồng môn.
Có thể nói mạng của ba người Lâm Lạc là do hắn cứu.
- Hừ!
Trước thái độ tự đắc của Phùng Hiên hai chấp sự kia đồng thời hừ lạnh.
Lâm Lạc biểu tình cũng không tốt hơn bao nhiêu nhưng lúc này không phải thời điểm tranh đấu.
- Phế hắn!
- Trước cho hắn biết thế nào là phế vật!
- Sau đó đem hắn từ từ tra khảo, tra đến khi nào hắn khai hết bí mật mới thôi!
Đây là cách mà Lâm Lạc dùng để đối phó Hoa Phong. Phải nói thủ đoạn cực kỳ tàn độc.
- Nếu hắn cứng đầu không khai?
Phùng Hiên cũng tán thành ý của Lâm Lạc, nhưng vẫn còn đôi chút nghi vấn.
- Chẳng phải còn nàng sao?
Lâm Lạc liếc Trương Tiểu Thanh rồi mới trả lời Phùng Hiên.
- Phế vật ta đã thấy qua rất nhiều!
- Nhưng vừa phế vật vừa hèn hạ có lẽ chỉ mỗi các ngươi!
Hoa Phong đột nhiên lên tiếng.
Hắn lần lượt quét mắt bốn người Lâm Lạc khóe miệng treo một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thâm thúy đây tính khinh thường.
Hàm nghĩa trong câu nói của hắn rất rõ ràng, ba Hải Dương cảnh, ba Thiên Địa cảnh cũng không làm gì được hắn. Cuối cùng chỉ còn cách giở thủ đoạn mà chỉ tiểu nhân mới dùng, đó là rình mò cắn trộm.
Tiểu nhân tất nhiên không phải phế vật, nhưng tiểu nhân bất tài thì cùng phế vật so ra không kém là mấy.
Có điều Hoa Phong bề ngoài tràn ngập khinh thường, nhưng nội tâm đang là một trận bất lực.
Hắn lúc này không thể làm nên một chút phản kháng, hay nói đúng hơn đã không còn hy vọng lật ngược tình thế.
Viễn cảnh trở thành phế vật đang dần hiện ra trước mắt.