- Con kiến như ngươi lấy tư cách gì nói chúng ta phế vật?
Lâm Lạc nhếch miệng cười nhạt.
Hắn không ngờ một con kiến Thiên Địa cảnh, lại to miệng nói Hải Dương cảnh là phế vật. Một tên tù nhân nói người bắt mình là hèn hạ. Đây là cái chuyện đáng cười bực nào.
- Ngươi muốn chọc giận để ta một chưởng đập chết ngươi?
- Nếu như vậy e rằng ý đồ của ngươi không thể thực hiện!
- Bởi vì ngươi nhất định phải sống...! Ha ha!
Lâm Lạc vừa nói vừa nghiến răng, đến cuối cùng là một trận cười to.
Hoa Phong không có tiếp tục cùng Lâm Lạc đấu khẩu.
Hắn hết nhìn bộ dạng tự đắc của đối phương, lại quét mắt qua từng khuôn mặt cao cao tại thượng của ba tên còn lại. Sau cùng dừng lại trên người Trương Tiểu Thanh.
Bản thân hắn đã không bảo vệ được thê tử của mình, hiện tại lại còn làm liên lụy đến người khác.
Hắn theo đuổi đại đạo, trước là tìm đường trở về, sau là bảo vệ người thân.
Thế nhưng đường về đâu chưa thấy, chỉ thấy người thân vì mình mà chết.
Nếu không phải do hắn chém giết Trần Thanh Huyền, nhi tử tông chủ Thần Vân Tông, thì hai người Tiểu Linh đã không bị truy sát dẫn đến đầu nhập luân hồi.
Nếu không phải tại hắn Trương Tiểu Thanh cũng không bị bắt.
Tiểu Linh và Lãnh Yên Yên hắn không có mặt để bảo vệ bọn họ, nhưng Tiểu Thanh nếu không có gì bất ngờ, nàng rồi sẽ chết trước mặt hắn.
“ Đại đạo nếu không thể bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, thì theo đuổi để làm gì”
Hoa Phong nội tâm một trận bất lực, đạo tâm không ngờ hoàn toàn tắt lịm.
Đạo tâm chìm vào bóng tối, hai tay hắn nắm tay liền một trận siết chặt.
“ Nếu đã không còn đạo tâm, tồn tại cũng không quá nhiều ý nghĩa”
Nghĩ đến đây, hai mắt Hoa Phong đột nhiên lóe lên một đạo quang mang quyết tử.
Đôi mắt vốn luôn bình tĩnh đột nhiên biến mất, thay vào đó là những luồng tơ máu dày đặc.
- Các ngươi dù có là ông trời thì đối với ta cũng là một đám phế...vật!!!
Hoa Phong hướng Lâm Lạc cùng ba tên còn lại tái khẳng định câu nói của mình, nhưng lời nói của hắn ẩn chứa sự rét lạnh đến kinh người.
- Khốn kiếp!
- Ngươi muốn chết???
Một hai bị gọi là phế vật, bốn người Lâm Lạc cuối cùng cũng phẫn nộ.
Trong mắt bọn hắn Hoa Phong chỉ là con kiến, một con kiến năm lần bảy lượt đem bọn hắn ra sỉ nhục, đây là tội đáng muôn chết.
- Kẻ phải chết chính là các ngươi!!!
- Giải Thể Đại Pháp!!!
Hoa Phong đáp trả cực lỳ lạnh lùng, sau đó há miệng hét lớn.
Hô
Sau khi hắn dứt lời, từ thân thể đột nhiên bộc phát một luồng khí thế cực kỳ khủng khiếp.
Giải Thể Đại Pháp, tên như ý nghĩa, đó là phân giải thân thể, biến chính mình thành tro bụi.
Người bình thường nếu sử dụng Giải Thể Đại Pháp, thì chính là tự sát, nhưng đối với Hoa Phong không đơn giản chỉ là tự sát.
Quyết định giải thể, hắn không những sẵn sàng tử vong, còn muốn đen bốn người Lâm Lạc đi cùng.
Thân thể hắn không giống người thường, bởi vì trong mỗi tế bào đều ẩn chứa tinh hoa thần binh cường đại.
Tinh hoa thần binh lợi hại như nào hắn không biết, nhưng hắn cảm nhận được đây là một luồng năng lượng vô cùng khủng bố.
Ngay từ lúc bắt đầu hấp thụ tinh hoa, hắn liền biết đây là một thứ không bình thường, bình thường làm sao khi đây là kết tinh của vô số thần binh tàn khuyết.
Tinh hoa thần binh được nhồi nhét vào thân thể, không chỉ giúp gia tăng lực lượng mỗi khi tiến cấp đại cảnh giới, còn là một bí chiêu kinh thiên vĩ địa.
Nói là kinh thiên vĩ địa bởi vì một khi phân giải, sẽ tạo thành luồng năng lượng cuồng bạo.
Luồng năng lượng này có thể đem mọi thứ xung quanh diệt tuyệt hết thảy.
Chính vì sự bá đạo của tinh hoa thần binh, Hoa Phong mới lựa chọn dùng đến giải thể đại pháp.
Bởi vì chỉ có đem chính mình phân giải, mới có thể đem tinh hoa phân giải.
Theo hắn trước sau gì cũng chết, chi bằng chết cho sảng khoái, hơn nữa còn cứu được Tiểu Thanh, cũng xem như không làm liên lụy đến nàng.
Lâm Lạc một chân đang dẫm lên người Hoa Phong, liền bị khí thế đập bay, miệng phun máu tươi, không ngờ bị thương.
- Không thể nào???
- Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai??
Lâm Lạc mặt cắt không chút máu, nhìn chằm chằm Hoa Phong với bộ dạng cực kỳ khiếp sợ.
Lâm Lạc không phải bị khí thế đánh bay mà khiếp sợ, hắn là bị Hoa Phong làm cho run rẩy.
Bởi vì từ trên người Hoa Phong lúc này, đang không ngừng tràn ra một luồng năng lượng thần bí.
Năng lượng đáng sợ đến múc chỉ nhìn thôi, hắn cũng cảm thấy nó đủ sức hủy diệt cả đại lục.
- Chạy...!!!
Phùng Hiên lẫn hai tên chấp sự, bị khí thế của Hoa Phong hù cho sắp tè ra quần, cả ba tên không do dự cùng một lúc xoay người, ý đồ bỏ chạy.
Trong mắt bọn họ Hoa Phong nào phải kiến hôi, mà là một tồn tại cực kỳ đáng sợ, đáng sợ hơn bất kỳ ai trên đại lục.
Bọn họ lúc này vô cùng hối hận, chọc ai không chọc chọc ngay một siêu cấp khủng bố.
- Làm...Làm sao...có...thể???
Phùng Hiên miệng không ngừng lắp bắp, hắn vốn định bỏ chạy, nhưng rất nhanh phát hiện bản thân không thể di chuyển.
Không những hắn mà ngay đến Lâm Lạc cùng hai tên chấp sự, không một tên nào có thể nhúc nhích.
Cả bốn tên đã bị năng lượng giam cầm, dù cố gắng giãy giụa cũng vô pháp cử động.
- Muốn chạy sao?
- Các ngươi tất cả đều phải chết!
Hoa Phong cất giọng hung ác.
Hai mắt mặc dù dày đặc tơ máu, nhưng tâm trí hắn vẫn hoàn thoàn bình thường.
- Tiền bối tha mạng!
- Là vãn bối có mắt không tròng, đi trêu chọc tiền bối!
- Mong tiền bối nể tình vãn bối trẻ người non dạ, tha vãn bối một mạng!
- Mong tiền bối giơ cao đánh khẽ, vãn bối tuyệt không dám tái phạm!
Cả bốn tên biết không thể bỏ chạy, liền hướng Hoa Phong quỳ rạp khóc lóc van xin.
Trong mắt bọn họ, Hoa Phong là một lão bất tử sống mấy vạn năm, cho nên mở miệng một tiền bối hai tiền bối. Nếu là lúc bình thường Hoa Phong chắc bị bọn họ làm tổn hại mấy trăm năm tuổi thọ.
Nhưng hiện tại với hắn thứ không đáng tiền nhất chính là tuổi thọ, bởi vì chẳng bao lâu hắn liền trờ thành tro bụi. Giải Thể Đại Pháp đã phát không thể thu, đây chính là lý do hắn không bao giờ dùng đến nó dù không ít lần gặp phải địch nhân cường đại.
Quan trọng hơn, tinh hoa thần binh một khi bị phân giải, hậu quả nó gây ra là rất không thể tưởng tượng. Thậm chí là một cái hủy diệt, ngàn vạn người sẽ bị năng lượng chôn vùi.
Gây họa cho người khác, là điều mà hắn cho dù chết cũng không làm.
Nhưng ngày trước không làm, không đồng nghĩa hiện tại không làm, bởi vì hẵn đã có cách áp chế không để năng lượng tàn phá bừa bãi. Bất quá cho dù có vạn cách nghìn cách, thì hắn cũng chết chắc không nghi ngờ.
- Chết!
Hoa Phong liếc qua bốn người, mặt không đổi sắc miệng phun ra chữ chết.
Chữ chết vừa ra bốn người Lâm Lạc lập tức nổ tan xác, tạo thành bốn đạo pháo hoa đầy kinh dị.
- Các ngươi xuống đây cho ta!!!
Hoa Phong đưa tay lên cao, miệng khẽ nhếch.
Hắn nói dứt câu, từ không trung đột nhiên hiện ra hai đạo thân ảnh.
Bịch
Bịch
Hai đạo thân ảnh không ngờ bị phát hiện, chưa kịp phản ứng liền một trận rụng như sung, từ trên không trung rơi xuống đất.
Tuy rằng không chết, nhưng với tu vi của bọn họ, bị rơi như vậy là cực kỳ mất mặt.
- Tiền bối tha mạng!
- Vãn bối tình cờ đi ngang, vừa hay trông thấy tiền bối lợi hại, tâm sinh hiếu kỳ, cho nên nán lại quan sát một chút!
- Vãn bối không có ác ý, mong tiền bối tha mạng!
Hai đạo thân ảnh bị Hoa Phong kéo từ trên cao rơi xuống lộn mòng mòng, dù mất mặt, nhưng không dám làm ra biểu tình bất mãn. Không những không dám bất mãn mà còn run rẩy, nói chuyện răng va vào nhau lạch cạch.
- Chết!!!
Hoa Phong thần sắc không một tia tình cảm, miệng nói tay chỉ, hai người kia ngay lập tức tan xác.
Sỡ dĩ hắn không tha cho bọn họ, là bởi vì hai tên này một là Trần Phi Long, hai là Trần Hiên Viên. Hai Tiên Thiên cảnh của Trần Gia.
Người của Trần Gia xuất hiện ở khu vực quản lý của Kiếm Tông, không đơn giản là vô tình đi ngang, mà chắc chắn là vì hắn mà tới. Đã có chủ ý với hắn hiển nhiên nên đi chết.
- Tiền bối tha mạng!!!
Trương Tiểu Thanh cũng nghĩ rằng Hoa Phong là lão bất tử, nàng lúc này bề ngoài khiếp sợ, nhưng bên trong là một cái mất mát cực lớn.
- Nàng không sợ làm ta tổn thọ sao?
Hoa Phong hướng Tiểu Thành cười nhẹ. Nụ cười ẩn chứa chua xót cùng cay đắng.
- Ta...!!!
- Hoa Phong!!!
Trương Tiểu Thanh chưa kịp đáp lại, đã bị người cắt ngang.
Người lên tiếng là một lão già, râu tóc bạc trắng, nhìn có vài phần giống Hoa Phong. Lão này chính là gia gia của hăn.
Đi cùng lão già còn có thanh niên tông chủ Kiếm Tông và ba lão già khác.
Năm người ai cũng đều là một tồn tại khủng bố, nhưng khi trông thấy Hoa Phong đều hít một ngụm khí lạnh, ngoài lão gia gia, bốn người kia không một ai dám thở mạnh.
Toàn thân Hoa Phong đang tản mát ra luồng năng lượng khiến bọn họ không rét mà run, ngay cả lão gia gia một Bán Tiên cũng bị hù cho kinh hồn táng đảm.
Tuy rằng khiếp sợ, thế nhưng với con mắt của của mấy lão bất tử, bọn họ vừa nhìn liền biết Hoa Phong đang tự mình giải thể.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là thân thể hắn ẩn chứa một nguồn năng lượng siêu đáng sợ. Mà chỉ có giải thể, mới phóng thích được nguồn năng lượng này.
Nói đi phải nói lại, năm người sỡ dĩ có mặt tại đây, là bởi vì người được phái đi bảo vệ Hoa Phong, phát hiện, hắn đang bị hai cường giả thần bí theo dõi với ý đồ bất thiện.
Hai cường giả này, một mình người bảo vệ không thể đối phó, cho nên mới trở về bầm báo.
Tuy nhiên khi người này rời đi, thì tình hình đã không thể kiểm soát.
- Tại sao???
Lên tiếng là lão gia gia của Hoa Phong.
Lão nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt bi thương, người có hy vọng phục hưng gia tộc rốt cuộc không thể trưởng thành. Đặc biệt còn là nội tôn của lão.
Nhưng vì sao hắn lại làm ra cái hành động điên rồ, tự mình phân giải chính mình, đây là điều lão muốn biết.
- Đạo tâm không còn, cuộc sống với ta không còn quá ý nghĩa!
Hoa Phong vừa nói vừa ngước mắt nhìn vào thiên không, hắn lúc này có cảm tưởng như hai người kia đang gọi hắn. Bởi vì chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ đi cùng bọn họ.
- Hữu tình đạo, lại là hữu tình đạo!
Lão gia gia thở dài bất lực.
Những người theo đuổi đạo hữu tình, đối với bọn họ cảnh giới chí cường không quan trọng bằng bảo vệ người thân. Một khi không thể bảo vệ người thân, đạo tâm của bọn họ sẽ chính thức hóa hư vô.
Đạo tâm biết mất, dù có là thần hay là thánh cũng trở thành phế vật. Từ thuở thiên địa sinh khai, chưa từng có ai lấy về đạo tâm khi nó biến mất. Hoa Phong cũng không ngoại lệ.
- Phụ mẫu cùng muội muội và cả nàng, nhờ gia gia chăm sóc!
- Nói với phụ mẫu, Hoa Phong bất hiếu, nếu có kiếp sau ta sẽ trả lại ân tình cho bọn họ!
Hoa Phong hơi liếc Tiểu Thanh sau đó hướng lão gia gia lên tiếng.
Nghĩ đến phụ mẫu, hắn nội tâm tràn ngập cỗ bi thương không thể diễn giải.
Hắn cũng vĩnh viễn không thể thực hiện lời hứa với Hàn Băng Linh.
- Các người đi đi nếu không, sẽ không kịp!
Hoa Phong nhắm mắt nói, kế tiếp Thanh Phong kiếm được hắn cầm trên tay.
- Đi!!!
Lão gia gia cắn răng phất tay, sáu người liền biến mất không thấy đâu.
Lão rời đi, bởi vì lão biết sắp tới Hoa Phong sẽ làm ra một việc kinh thiên động địa, nếu ở lại sẽ bị liên lụy mà chết.