- Ta là nhân loại!
Hoa Phong bất đắc dĩ giải thích.
- Vậy ngươi giải thích linh thạch vừa rồi!
Tiểu Linh vẫn còn khiếp sợ giọng run run.
- Tiểu Linh a! Có những chuyện không bắt ta nói được không?
Hoa Phong cười khổ.
- Ta không có!
Tiểu Linh thu hồi chấn động lí nhí nói, nàng thất thố rồi, đây là bí mật của hắn, cũng như cái không gian thần bí này.
Nếu không có bí mật hắn không khủng bố như thế, nhưng quả thật mấy núi linh thạch bị hắn thôn phệ hết, là cực kỳ khủng khiếp.
- Vậy còn thê tử ta thì sao?
Hoa Phong gian xảo nói.
- Vẫn không sao!
Tiểu Linh cúi đầu mân mê góc áo, mặt đỏ đến thương.
Hoa Phong vốn đang buồn bực ba con hàng ăn không chừa người sống, thấy Tiểu Linh như vậy liền một trận vui vẻ trở lại.
- Chúng ta ra ngoài!
Hoa Phong đột nhiên nói.
- Um
Tiểu Linh khẽ gật đầu, để mặc Hoa Phong chiếm tiện nghi ôm lấy nàng, rất nhanh liền trở ra.
- Hoa Phong cảnh giới của ngươi?
Vừa ra bên ngoài, Tiểu Linh nhanh chóng phát hiện, tu vi cảnh giới Hoa Phong liền nhìn không thấu, nghi hoặc nói.
- Vốn dĩ là như vậy!
Hoa Phong không có giải thích, chỉ nói một câu không rõ ràng.
Tiểu Linh lại một phen khó hiểu, bất quá cũng không có tiếp tục hỏi.
- Phiền phức tới thật nhanh!
Đang định trò chuyện tiếp Hoa Phong đột nhiên nhíu mày, lơ đễnh nói.
Chỉ vài hơi thở, trước mặt Hoa Phong liền xuất hiện một đại hán trung niên. Đại hán nhìn Hoa Phong chằm chằm cất giọng.
-'Ngươi chính là Hoa Phong?
Đại hán vẻ mặt không chắc chắn, liên tục nhìn Hoa Phong rời mắt. Hắn nhận ra Tiểu Linh, về phần Hoa Phong là không quá rõ ràng.
- Ta chính là Hoa Phong tiền bối đây là...?
Hoa Phong sơ bộ đánh giá người trước mặt. Tuổi không quá bốn mươi, sắc mặt dữ tợn, khủng bố hơn người này có tu vi Thiên Địa cảnh.
- Vậy thì hôm nay ngươi chết chắc rồi!
Đại hán toàn thân sát khí đột nhiên phát ra, thần sắc vô cùng phẫn nộ, vẻ mặt vốn đã rất dữ tợn, càng thêm hung ác.
Tiểu Linh bị sát khí của đại hán làm cho sắc mặt trắng bệch, đứng cũng không vững.
Hoa Phong tâm niệm khẽ động, xảo diệu nhấc bổng Tiểu Linh, đưa nàng ra xa, đảm bảo phát sinh chiến đấu không bị liên lụy.
Thấy một màn này đại hán hung ác kinh ngạc, tên Hoa Phong rất mạnh, thế nhưng trong mắt hắn chỉ là kiến hôi.
- Chỉ với ngươi!
Hoa Phong cực độ âm trầm nói. Một tên điên từ đâu chạy ra đòi đánh đòi giết, xem hắn là đậu hũ sao.
- Ngươi rất mạnh miệng, thế nhưng hôm nay ta bắt ngươi phải chôn cùng Nghiệp nhi.
Đại hắn coi Hoa Phong là người chết rồi, thần sắc tràn đầy khinh thường.
Không ngờ hắn chính là phụ thân Dương Nghiệp, Dương Thiết Tâm. Sau không ít thời gian cực khổ, điều tra kẻ đã giết con mình, cuối cùng hắn cũng xác định, là do Hoa Phong làm. Vừa hay đi ngang qua đây, liền bắt gặp Tiểu Linh cùng Hoa Phong một chỗ, cộng thêm tin đồn Hoa Phong dẫn Tiểu Linh chạy trốn truy sát, cho nên hắn có chút khẳng định, bất quá không chắc chắn nên vừa rồi liền hỏi.
- Dương Nghiệp!
Hoa Phong nhíu mày, tên điên trước mắt là tìm đến trả thù.
- Đáng tiếc ngươi tìm đến quá trễ!
Hoa Phong tiếp tục nhếch miệng, nếu đối phương tìm hắn sớm hơn có lẽ hắn chạy trời không khỏi nắng. Còn hiện tại thì rất khác. Hắn có chút nghi ngờ cả Dương Nghiệp và tên này, dường như hai cha con rất biết chọn thời điểm trả thù.
- Ha ha! Một tên Hồng Mông cảnh cũng là nói ta đến trễ!
Dương Thiết Tâm cười cuồng tiếu. Hoa Phong dù có mạnh cách mấy cũng sẽ bị hắn đập chết. Kiến hôi mà thôi, ngông cuồng gì chứ.
- Nếu cảnh giới có thể chứng minh cho thực lực.
- Vậy ta cũng muốn xem thử, Thiên Địa cảnh sơ kỳ chó chết ngươi, mạnh đến đâu.
Hoa Phong cười nhạt khiêu khích.
- Ngươi nên chết rồi!
Hô
Dương Thiết Tâm bị Hoa Phong làm cho triệt để phẫn nộ, cả người bộc ra khí thế khủng bố, khiến thiên địa biến sắc. Cách không vỗ một chưởng về phía Hoa Phong đối diện.
Chưởng kình mang theo khí thế bài sơn đảo hải, cực độ áp bách, đập xuống Hoa Phong phía dưới. Dương Thiết Tâm cho rằng một chiêu này cũng đủ đập chết Hoa Phong, cho nên nội tâm đang cười lạnh.
-Hừ!
Hoa Phong hừ lạnh! Thanh Phong kiếm trên tay từ lúc nào, tâm niệm vừa động, lực bản nguyên của tuyết bốn xung quanh điều bị hắn hấp thu.
Lực bản nguyên ào ào tề tụ bao bọc toàn thân, khiến khí chất Hoa Phong trở nên lạnh hơn bao giờ hết.
Kiếm ý cũng được hắn áp súc gia trì lên thân kiếm.
- Tuyết Động Phi Hoa.
Hoa Phong mạnh mẽ chém ra một kiếm, tuyết bản nguyên rời thân, huyễn hóa ra hàng vạn bông tuyết huyễn ảnh, cộng thêm kiếm ý ẩn ẩn chờ bộc phát, lấy tốc độ khủng bố đập vào chưởng kình. Bảy mươi hai tuyệt kỹ lần đầu hiện thế.
Oanh
Chưởng kình bị tuyết huyễn ảnh đập cho phấn toái, công kích thuận thế không dừng lại hướng Dương Thiết Tâm mạnh mẽ quét qua.
- Đây là kiếm pháp gì?
Dương Thiết Tâm vốn đang cười lạnh liền tắt ngấm, kinh hãi nhìn tuyết huyễn ảnh khủng bố đang tức tốc lao tới. Hắn không thể tưởng tượng công kích của đối phương lại mạnh như vậy.
- Phiên Giang Đảo Hải!
Dương Thiết Tâm không hổ là Thiên Địa cảnh, rất nhanh vung đại đao chém ra một kích.
Oanh
Thanh âm giao kích khủng bố vang lên, chấn cho thiên địa biến sắc. Sóng xung kích phát ra tàn sát bừa bãi khiến cho xung quanh thành một mảnh hỗn độn.
Xung kích tán đi, Hoa Phong bị đẩy lùi ba bước, trong khi Dương Thiết Tâm bị đánh bay, miệng liên tục thổ huyết, trọng thương, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, nhìn chằm chằm Hoa Phong cực độ khiếp sợ.
- Yêu...Quái! Ngươi ngươi là yêu quái!
Dương Thiết Tâm không thể tin nổi, bản thân hắn tu vi Thiên Địa Cảnh, mà ngay cả một kích của đối phương còn không đỡ được. Khủng khiếp hơn, đối phương không công kích bằng tu vi chân nguyên.
Võ giả tất cả công kích đều phải có chân nguyên gia trì, đằng này Hoa Phong lại chẳng có một chút chân nguyên nào, trong một kiếm vừa rồi, quá đáng sợ.
- Yêu quái hay không, không phải ngươi nói là được!
Hoa Phong lạnh nhạt nói.
- Tiểu tử kẻ yêu nghiệt như ngươi toàn đại lục sẽ truy sát, diệt tộc ngươi!
Dương Thiết Tâm oán độc nói. Hắn nhất định phải loan tin này ra ngoài khiến cho Hoa Phong chết không có chỗ chôn.
- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội nhìn thấy!
Hoa Phong mắt lóe sát khí, kẻ nào dám uy hiếp người thân của hắn, hắn sẽ diệt môn bọn họ.
- Ngươi dám giết ta! Ta là đệ tử hạch tâm của Phong Linh Tông, là gia chủ Dương gia.
- Ngươi giết ta là tàn sát đồng môn, hơn nữa Dương gia sẽ diệt tộc ngươi.
Dương Thiết Tâm đưa ra một loạt uy hiếp nhằm để Hoa Phong từ bỏ ý đồ giết mình, sau đó là ngày tàn của đối phương.
- Ngươi vừa nói sẽ tung tin ta là yêu nghiệt!
- Còn nữa muốn giết người lại không muốn người giết, nực cười!
- Chết!
Hoa Phong thần sắc âm lãnh, chém ra một kiếm, Dương Thiết Tâm trân trối nhìn mình, đầu thân hai nữa, lập tức chết không thể chết hơn, chỉ có tiếng hét thảm của hắn là tồn tại lâu hơn một chút.
Dương Thiết Tâm một đời cường giả kiêu ngạo, lại cũng như con của hắn, chết theo một kịch bản, đó là trả thù quá trễ.
- Chúng ta đi!
Hoa Phong tiến về phía Tiểu Linh vốn định ôm nàng đi tiếp, bất chợt Tiểu Linh hơi lui lại, sợ hãi nói.
- Ngươi rốt cuộc có phải Hoa Phong hay không?
Nàng cực kỳ khiếp sợ, Thiên Địa cảnh cũng không chịu nổi hắn một kích, trong khi mấy ngày trước bọn họ còn bị đám Hồng Thiên cảnh truy sát chạy trối chết.
- Thê tử à! Nàng thấy ta có khác không?
Hoa Phong cười khổ, Tiểu Linh đi chung với hắn, hôm nay yếu ngày mai mạnh, nàng nghi hoặc âu cũng dễ hiểu.
- Ngươi mạnh hơn rất, rất nhiều!
Tiểu Linh cắn răng nói.
- Phu quân của nàng mỗi ngày một mạnh!
- Nếu ta không nhanh chóng mạnh, rất nhanh sẽ bị hắn chém giết!
Hoa Phong ngửa mặt nhìn trời, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
- Hắn là ai?
Tiểu Linh nghi hoặc.
- Hắn rất mạnh..
Hoa Phong nội tâm không tự chủ run lên. Trong cảm nhận của hắn, kẻ kia còn mạnh hơn sư tôn của mình, như vậy đối phương là như nào đáng sợ.
- Từ nay ta không hỏi nữa.
Tiểu Linh lại như con mèo nhỏ lí nhí nói. Hoa Phong có rất nhiều bí mật, hắn muốn nói sẽ nói, nhưng sự khủng bố của hắn muốn người không hiểu lầm cũng khó.
- Chúng ta đi!
Hoa Phong gian xảo ôm eo người đẹp, lăng không bay đi, cảm giác tiện nghi thật thích.