Trong khi Đàm Vấn Thiên đưa ra thể lệ quy tắc thi đấu, Hoa Phong lại quét mắt khắp khán đài để tìm phụ mẫu, nhưng số người cực kỳ đông, hơn hai ngàn vạn, muốn tìm một ai đó giữa biển người như này, chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Khiến Hoa Phong nghi hoặc đó là Hàn Băng Linh cũng không có mặt trong số thí sinh thi đấu, mà đang ở cùng một chỗ với nữ nhân không biết, trên đài quan sát.
Còn muội hắn Hoa Nhi thì như hạc giữa bầy gà, tu vi không những cực cao ma lại còn vô cùng xinh đẹp, thỉnh thoảng liếc hắn một cái, mang theo ý cười nồng đậm.
Hoa Phong hiện tại tâm tình rất phức tạp, đến cả Hàn Băng Linh hắn cũng chỉ lướt qua một lần, chưa nói đến cười với muội muội.
Yên Yên cùng Tiểu Linh mất tích là một cú sốc với hắn, hiện tại còn tiếp tục tham gia thi đấu là phi thường tốt rồi.
Sau một hồi đọc báo thì Đàm Vấn Thiên cũng cho đại hội được phép bắt đầu. Quy tắc thể lệ không khác so với Tam Hồng Đại Hội là bao, cũng bắt cặp ngẫu nhiên, thi đấu theo cảnh giới.
Điều khiến Hoa Phong bất ngờ đó là, số thí sinh tham gia là một ngàn năm trăm lẻ hai người, mà tu vi Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên chỉ có một người, người này không ai khác chính là hắn rồi.
Cảnh giới thí sinh vừa được công bố, võ giả Nam Vực đều nhìn Hoa Phong đầy khinh thường.
- Quả thật là mất mặt!
- Phế vật cũng đăng ký tham gia, nực cười!
- Xem ra Nam Vực hôm nay mất sạch mặt mũi!
...
Ngoại trừ mấy tên tu vi Thiên Địa cảnh đỉnh phong nhắm mắt dưỡng thần, khinh thường nói chuyện, thì đám người còn lại đều lên tiếng châm chọc, miệt thị, thậm chí uy hiếp.
Bọn họ cho rằng Hoa Phong là không biết tự lượng sức mình, nghĩ Thiên Địa cảnh cũng dễ vượt cấp như Hồng Mông cảnh sao?
- Ngươi đừng để gặp phải ta!
Một tên đệ tử Nam Thiên Kiếm Phái nhìn Hoa Phong hung ác nói.
- Như ngươi mong muốn!
Hoa Phong nhếch miệng cười nhạt. Rất nhanh lượt thi đấu đầu tiên hắn đã có đối thủ.
Bởi vì Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên chỉ có một mình Hoa Phong, cho nên nên hắn là bị ghép cặp chung với nhị trọng thiên.
- Ba trăm hai mươi bảy!
Hoa Phong liếc số thứ tự đối thủ của mình lẩm bẩm.
- Ha ha! Phong Vô Lại ông trời thật có mắt, không ngờ cho ta gặp ngươi!
Cực kỳ trùng hợp đối thủ của Hoa Phong là tên đệ tử Nam Thiên Kiếm Phái vừa lên tiếng uy hiếp hắn.
Nghe Hoa Phong lẩm bẩm số đối thủ, tên kia liền nhận ra đó là số của mình, bèn cười một trận khoái chí, như thể lượm được bảo vật, cầu được ước thấy là đây không sai biệt.
- Lâm huynh đệ thật may mắn!
- Đúng đúng, thật may mắn!
Không ít thí sinh Nam Vực có tu vi nhị trọng thiên, bộ mặt thất vọng vì bắt không trúng Hoa Phong, đa phần đều vô cùng ghen tị với đệ tử Nam Thiên Kiếm Phái kia, nhưng cũng có vài tên lên tiếng chúc mừng.
- Trẩu tre!
Hoa Phong không nhiều lời chỉ lơ đễnh phun ra hai từ.
- Ngươi nói gì?
Tên bắt thăm trúng Hoa Phong hướng hắn nghi hoặc. Không chỉ hắn mà rất nhiều người cũng hiếu kỳ với câu nói của Hoa Phong.
- Một lũ phế vật!
Hoa Phong cười to trào phúng nói. Cũng đúng bọn họ mà có thể hiểu, liền là thiên tài.
- Khốn kiếp!!!
- Ngươi biết chữ chết viết như nào không???
Nguyên một đám bị Hoa Phong mắng là phế vật trán nổi gân xanh, sát khí lập lòe gằn giọng. Nếu ở đây cho phép giết người, Hoa Phong liền bị bọn họ đập chết.
Bất ngờ là Hoa Phong không thèm nói lại, hắn đang quan sát thi đấu, bởi vì ở đó hắn có người quen, Trần Linh.
- Ngươi sẽ hối hận!
Thấy Hoa Phong không thèm liếc bọn họ một cái, cả đám càng thêm phẫn nộ, đối thủ của Hoa Phong liền trầm giọng uy hiếp.Hắn là muốn phế tên ngông cuồng này.
Vòng đấu đầu tiên có chín trăm bảy lăm người, mười khán đài sẽ có tổng cộng bốn mươi bốn lượt đấu. Một người may mắn không có đối thủ tự động tiến vào vòng hai.
Lôi đài lúc này đã trải qua ba lượt đấu, Trần Linh hiện tại đang thi đấu tại lôi đài số bảy, đối thủ của hắn cùng hắn đồng dạng, tu vi Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ.
Trần Linh sử dụng binh khí là kiếm, đối thủ của hắn đến từ bắc hoang sử dụng đại phủ ( búa to )
Hai ngươi ngang sức ngang tài, Trần Linh một thân kiếm pháp cực kỳ lợi hại, tên kia thân hình lực lưỡng vai u thịt bắp, mỗi một phủ của hắn chấn cho lôi đài rung lắc kịch liệt.
Chiến đấu giằng co hơn nữa nén hương, cuối cùng Trần Linh với quyết tâm cao hơn chật vật thắng trận, toàn thân thương tích.
“ Trần huynh đệ, kiếm pháp của ngươi mặc dù tinh diệu, nhưng ngươi thiếu đi cái tâm kiếm giả”
Hoa Phong đợi Trần Linh rời khỏi lôi đài, lập tức truyền âm nói.
“ Lê huynh đệ, là ngươi”
Trần Linh lúc này đang dưỡng thương, đột nhiên nghe có người bình phẩm kiếm pháp của mình, ban đầu hơi khó chịu một chút, bất quá hắn rất nhanh nhận ra giọng nói này.
“ Là ta a”
Hoa Phong không phủ nhận, tên Trần Linh này hắn rất vừa mắt, cho nên muốn chỉ điểm đối phương đôi chút, giúp hắn thắng cược đoạt thê.
“ Ngươi không nên xuất hiện tại đại hội”
Trần Linh không quan tâm lắm ý định chỉ điểm của Hoa Phong, mà lên tiếng cảnh báo, có chút lo lắng.
“ Chuyện gì?”
Hoa Phong nghi hoặc.
“ Ba người Điệp Hàn Thương, Vương Đông, Điền Vân, có phải là do ngươi chém giết?”
Trần Linh cũng muốn biết sự thật, nếu đúng như vậy tên Lê Ninh này quá khủng bố rồi.
“ Ta còn muốn diệt tông bọn họ”
Hoa Phong nghiến răng nói.
“ Lê huynh đệ ta biết ngươi lợi hại, nhưng ngươi còn không mạnh đến mức diệt được ngũ phẩm tông môn, bọn họ đã điều tra ra ba người kia bị sát hại là do ngươi làm, còn cho người đến tìm ta hỏi tung tích lai lịch của ngươi, bất quá ta là nói với họ chỉ bèo nước gặp nhau, tuy nhiên ta luôn bị theo dõi”
Trần Linh há mồm trước thái độ bá đạo của Hoa Phong, nhưng là cũng có chút xem hắn là bằng hữu liền giải thích một phen.
“ Đạ tạ Trần huynh tại hạ sẽ đề phòng bọn họ”
Hoa Phong lên tiếng cảm kích. Hắn không cho rằng mình có thể qua mặt được mấy lão yêu vật, tuy nhiên tại đại hội liền an toàn.
“ Trần huynh có muốn đoạt thê”
Hoa Phong trở lại vấn đề cũ.
“ Xin lĩnh giáo”
Trần Linh biết Hoa Phong hiện tại không nguy hiểm, cho nên không nói tiếp, mà muốn lĩnh hội đôi chút lý giải về kiếm của đối phương.
Có thể chém giết thiên tài xếp hạng trước ba mươi Tiềm Long bảng, dĩ nhiên không phải tầm thường.
“ kiếm là sát phạt chi khí, huyết tinh chi khí, cầm kiếm trên tay không phải kiếm pháp tinh diệu là giỏi về kiếm, kiếm giả dùng kiếm phải có tâm thế của kiếm, kiếm thà gãy không cong, cho nên kiếm là dùng để tấn công không phải để phòng thủ, khi gặp đối thủ cùng cảnh giới thì tấn công và tấn công là cách phòng thủ tốt nhất, đối phương không có sơ hở đánh cho đối phương tự lộ sơ hở. Muốn làm được điều này huynh trước tiên phải hiểu về kiếm, mỗi một kiếm giả có cách lý giải về kiếm khác nhau, lượt thi đấu thứ hai của Trần huynh hẳn còn lâu mới tới, cho nên hiện tại liền tranh thủ cảm ngộ về kiếm”
Hoa Phong chậm rãi chỉ điểm cái thiếu hụt, cũng như là muốn trợ giúp một phen.
“ Đa tạ Lê huynh chỉ giáo”
Trần Linh thập phần cảm kích, hắn không phải nói quá nhiều, chỉ bấy nhiêu cũng đủ nói lên tất cả.
Hoa Phong không có trả lời mà tập trung quan sát chiến đấu, những trận chiến đỉnh cao như này, là thập phần bổ ích với kẻ thiếu sót kinh nghiệm chiến đấu trầm trọng như hắn.
Hoa Phong không biết chỉ vài câu đơn giản của mình, đã vô tình tạo ra một tuyệt thế kiếm khách, khiến vô số cường giả run sợ trong tương lai.
...
- Cặp đấu số một số ba trăm hai mươi bảy, Lâm Trường Khai Nam Thiên Kiếm Phái, Nam Vực, đấu số năm trăm hai mươi sáu Hoa Phong, Phong Linh Tông, Nam Vực!
Sau hơn một ngày thi đấu tranh tài đặc sắc, rốt cuộc đến vòng thứ ba mươi ba, Hoa Phong cũng được xướng tên lên đài.
- Phong Linh Tông không ngờ cũng là cử người tham gia, thật đủ mạo hiểm!
Khi nghe đến cái tên Phong Linh Tông khán đài liền một trận sôi trào, về phần đám người cao tầng Nam Vực nội tâm chấn động mãnh liệt.
- Hoa Phong! Hắn không phải tân tấn Hồng Mông cảnh sao?
Trương Bất Di nội tâm khiếp sợ nói.
- Đúng là hắn, chết tiệt!
- Hai tháng tăng một đại cảnh giới không thể nào!!!
Hoàng Trấn Viên nhìn Hoa Phong đang đứng tại khu chờ thi đấu của thí sinh Nam Vực, liền kinh hãi không kém.
- Lần trước là hắn che giấu tu vi?
Tông chủ Thần Vân Tông đưa ra nghi hoặc.
- Không thể nào, lúc đó thái thượng trưởng lão cũng có mặt, tuyệt đối không nhầm lẫn.
Kha Bật Mộc phản bác ý kiến Hoa Phong che giấu tu vi.
Hô
Nghe Kha Bật Mộc giải thích toàn bộ cao tầng Nam Vực đều hít trận khí lạnh. Cảnh giới tăng khủng bố như vậy, đây là một tuyệt thế yêu nghiệt chân chính.
- Hắn đi có một mình, hay là có người hộ tống?
Trương Bất Di lơ đễnh nói, lời nói vị ý cực kỳ sâu xa. Đám cao tầng còn lại cũng thừa biết phải làm gì sau khi kết thúc đại hội, diệt trừ hậu họa.
- Ngươi chết chắc rồi!
Lâm Trường Khai nghêng ngang lên đài, đi ngang qua Hoa Phong, không quên uy hiếp, hắn vừa nhận mật lệnh từ cao tầng là bằng mọi cách phải phế bỏ đối phương.
- Chó ghẻ mà thôi!
Hoa Phong nhếch miệng mỉa mai, kế tiếp cũng đạp bước tiến lên lôi đài.
Lâm Trường Khai bị miệt thị sắc mặt xanh đỏ, hai nắm tay xiết chặt, không cần cao tầng ra lệnh, tên này hắn phế chắc rồi.
- Phong nhi! Là Phong nhi đúng là nó rồi!
Ở một góc khán đài khuất tầm nhìn, khi Hoa Phong vừa bước ra khỏi khu vực chờ thi đấu, có một nữ nhân luôn nhìn hắn chằm chằm, có chút không thể tin vào mắt mình, nữ nhân khi xác định đúng là Hoa Phong liền khóc như mưa, khiến mấy đồng môn của nàng nghi hoặc không thôi.
Dường như cảm nhận được có ai đang nhìn mình không rời mắt, Hoa Phong liền đưa mắt về phía đó, bất giác hắn không kìm nổi cảm xúc nước mắt không tự chủ trào ra, thốt lên!
- Mẫu thân!
Hoa Phong hận không thể chạy lại ôm mẫu thân khóc một trận, thế nhưng hắn là đang thi đấu cho nên không thể rời đi.
- Phong Vô Lại lăn lên đây cho ta, đứng đó làm gì?
- Sợ rồi sao? Phế vật!
Lâm Trường Khai đứng trên lôi đài, trông thấy Hoa Phong cảm xúc dâng trào nghĩ rằng bị mình hù sợ liền cười lạnh một trận.
Hoa Phong nhìn Dương Tuệ Lan, hai nắm tay xiết chặt, cố gắng áp chế tạp niệm hướng mẫu thân khẽ cười ý nói ta là Hoa Phong.
- Là nó đúng là nó rồi!
Dương Tuệ Lan nước mắt lại nhiều hơn, nhưng là nước mắt của niềm vui vô bờ.
Hoa Vô Kỵ tại một góc khán đài khác cũng là đang nhìn Hoa Phong chăm chú, nội tâm cực kỳ kích động, vành mắt cũng có chủ đỏ. Bất quá Hoa Phong không có quay sang hắn, bởi vì lúc này hắn đã thượng đài, tay câm trường thương, khí thế phiêu dật đứng đối diện Lâm Trường Khai.