Kiếm Phá Thương Khung

Chương 161: Chương 161: Truy sát.




Hoa Phong bị chùm sáng bao trùm biến mất, đến khi xuất hiện thì hắn phát hiện bản thân đang đứng trên tế đàn truyền tống bên trong mật thất. Xung quanh hắn tất nhiên vẫn có không ít ánh mắt thù địch lẫn hiếu kỳ.

- Cuối cùng cũng trở ra!

Ngay khi Hoa Phong vừa xuất hiện, đột nhiên Kha Bật Mộc âm trầm lên tiếng, hắn là muốn chém giết Hoa Phong đến điên rồi, ba ngày thời gian mà với hắn như ba trăm năm vậy.

Rất nhiều người cũng có suy nghĩ như Kha Bật Mộc, tuy nhiên không ai dại dột đi chọc Hoa Phong mở miệng.

- Phần thưởng thứ nhất cho các ngươi đã xong!

- Phần thưởng thứ hai là mười người các ngươi được đặc cách tiến vào Trung đại lục tu luyện!

- Thời gian là một tháng sau, đúng hẹn liền tới Thiên Long thành, ta sẽ ở đó!

Đàm Vấn Thiên đợi Hoa Phong rời khỏi tế đàn, đột nhiên lên tiếng, nói ra vấn đề quan trọng nhất.

- Bây giờ liền trở về thôi!

Đàm Vấn Thiên sau khi quét mắt nhìn qua mười thí sinh một lượt, không thấy ai có ý kiến liền tiếp tục nói, kế tiếp hắn lại phất tay một cái, mười một người liền ngay tại chỗ biến mất.

Ngay khi Đàm Vấn Thiên đưa đám người Hoa Phong rời đi, thì những người có chủ ý không tốt với hắn cũng nhanh chóng biến mất, mỗi người một kế hoạch.

Đám người Hoa Phong được Đàm Vấn Thiên đưa trở lại quảng trường, nhưng đối phương là không có xuất hiện. Bất quá vừa rồi hắn truyền âm nhắc nhở Hoa Phong, kêu hắn phải lấy tốc độ nhanh nhất trở về gia tộc, tuyệt đối không được quay lại Phong Linh Tông vào thời điểm này.

Hoa Phong chưa kịp cảm kích đối phương đã vội vàng rời đi, hơi cảm thán, người tốt rất hiếm kẻ xấu rất nhiều. Bởi vì kẻ xấu rất nhiều cho nên hiện tại xung quanh hắn là vô số cường địch.

Mười thí sinh nhanh chóng ai về nhà nấy, cuối cùng còn sót lại bốn người.

- Lãnh cô nương cô trở về tông môn trước đi, ta còn rất nhiều chuyện phải làm!

Hoa Phong hướng Lãnh Thiên Hương lên tiếng.

- Được rồi! Vậy cáo từ!

Lãnh Thiên Hương sau khi nghe Hoa Phong nói không cần mình đi chung, liền mừng không lớn nổi, lập tức rời đi. Đi chung với kẻ chuyên gây đại họa, là không muốn sống.

- Cô cũng trở về đi! Hẹn gặp một tháng sau, bất quá đừng quên đặt cược!

Sau khi đuổi đi Lãnh Thiên Hương, Hoa Phong quay sang nói với Thanh Thiên Thánh Nữ.

- Hừ!

Thanh Thiên Thánh Nữ cắn răng hừ lạnh, kế tiếp cũng nối gót Lãnh Thiên Hương.

- Muội cũng nên đi theo bọn họ a!

Hoa Phong hướng người cuối cùng là Hoa Nhi bất ngờ nói.

- Ca! ngươi là không đi gặp phụ mẫu bọn họ?

Hoa Nhi nhíu mày đáp lại, mặc dù biết ca ca đang gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại đang ban ngày ban mặt lại ở nơi đông người, đi gặp phụ mẫu chắc là không thành vấn đề, lý do gì lại không đi.

- Không đơn giản như muội nghĩ đâu!

Hoa Phong nhẹ nhàng nói. Địch nhân cường đại bao nhiêu chưa biết, hắn nếu đi gặp phụ mẫu lỡ may có tên điên nào nổi hứng cắn càn, thì sè làm liên lụy đến bọn họ.

- Thôi được! Ta bảo bọn họ về gia tộc đợi vậy!

- Ca ngươi phải hết sức cẩn thận!

Hoa Nhi vành mắt ửng đỏ nhào vào lòng Hoa Phong khóc một trận. Nàng biết hắn không đi gặp phụ mẫu ắt hẳn có lý do không muốn ai biết.

Thế nhưng nàng sao không biết, ca ca là sợ liên lụy mọi người. Nàng chọn rời đi là muốn cho hắn an tâm đối địch, vẫn biết địch nhân cực kỳ cường đại, tuy nhiên Hoa Nhi có lòng tin mãnh liệt, hắn sẽ vượt qua đại nạn. Mặc dù thập phần không muốn Hoa Nhi cuối cùng cũng đi.

- Nói bọn họ chờ ta!

Hoa Phong nhìn theo bóng Hoa Nhi rời đi liền gọi theo. Hắn rất muốn gặp phụ mẫu, thế nhưng hiện tại không phải lúc.

Đảo thần thức qua một lượt xác định không có ai theo dõi, Hoa Phong lập tức độn thổ bỏ trốn.

Thế nhưng vừa di chuyển chưa được một dặm, hắn liền phát hiện phía sau có người.

- Tiểu tử không nghĩ tới ngươi còn biết độn thổ!

- Đã vậy hiện tại làm mồ chôn cho ngươi cũng tốt!

Ha ha

Không ngờ đúng là hắn bị người đuổi theo, có tới ba người, Trương Bất Di, Kha Bật Mộc, và một người nữa Hoa Phong không biết, người vừa lên tiếng là Kha Bật Mộc.

- Ba con chuột chũi già, có giỏi thì đuổi theo mà bắt!

Hoa Phong nội tâm khiếp sợ, thần sắc ngưng trọng, thế nhưng vẫn nhếch miệng khiêu khích.

- Tiểu tử xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu?

Trương Bất Di xem Hoa Phong là người chết, mở miệng châm chọc. Trong suy nghĩ của hắn Hoa Phong chui xuống lòng đất liền như ba ba trong rọ, hết đường chạy trốn.

Bọn họ sợ Hoa gia nhưng không vì thế mà bỏ qua Hoa Phong, một người mà theo bọn họ là có bí mật kinh thiên. Về phần cái gì thù hận bị bọn họ bỏ qua lâu rồi.

- Được bao lâu không phải thử liền biết sao?

Hoa Phong vẻ mặt khinh thường lên tiếng phản bác. Kế tiếp hắn đột nhiên ngay tại chỗ biến mất, kế tiếp là xuát hiện khoảng cách năm mươi dặm.

- Thuấn di!!!

Kha Bật Mộc khiếp sợ thốt lên.

- Không phải thuấn di!

Người lạ mặt cũng có chút không thể tin, lên tiếng giải thích. Ban đầu hắn cũng cho rằng là thuấn di, nhưng bọn họ là đang ở lòng đất, chẳng phải trên không trung, cho nên nói thuấn di là không thể nào, theo hắn Hoa Phong là đang sử dụng bí pháp.

- Mặc kệ hắn có gì quỷ quái, hắn vẫn phải chết!!!

Trương Bất Di nghiến răng nói. Với hắn Hoa Phong đã là người chết, chỉ là đang cố giãy giụa mà thôi. Kế tiếp ba người không do dự đuổi theo.

- Chết tiệt!

Hoa Phong vừa chạy vừa chửi ầm lên, không ngờ đám người kia ẩn nấp thật tốt, đã vậy còn biết độn thổ, không những vậy mà còn cực nhanh. Nếu hắn không thuấn di thì đã bị bắt lâu rồi.

Mấy tên này tu vi đều sâu không lường được, hắn không có chút dũng khí nào dám dừng lại đánh một trận, nếu dừng lại liền không thể đi tiếp.

Cũng may là đang ở dưới lòng đất, bọn họ di chuyển có chút khó khăn, hắn mới tạm thời không bị đuổi kịp, ngược lại nếu ở trên không trung, ngay cả cơ hội để chạy hắn liền không có.

Hoa Phong càng chạy càng thấy có chút mệt mỏi, thuấn di tiêu hao rất nhiều thần thức, đã vậy còn phải duy trì cường độ liên tục, khỏi nói là thập phần khủng bố.

- Tiểu tử ngươi chạy không thoát đâu!

Kha Bật Mộc phía sau hung ác nói.

- Bó tay chịu trói giao ra hết bí mật, không chừng chúng ta thấy vui liền tha ngươi một mạng.

Trương Bất Di phụ họa tiếp lời.

- Đuổi kịp rồi nói!

Hoa Phong cắn răng chạy thục mạng, hắn phải tìm cách vượt ra khỏi phạm vi thần thức của bọn họ, để chui vào không gian truyền thừa lánh nạn. Bằng không đợi hắn là tình cảnh thê thảm.

Đúng lúc này hắn liền có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, phản xạ cực nhanh hắn liền đổi hướng thuấn di.

Oanh

Ngay lúc Hoa Phong đổi hướng, thì nơi hắn đáng lý ra nển tới, liền phát ra thanh âm chấn động. Mặt đất sụp đổ, đại địa chấn động, công kích là cực kỳ khủng bố.

Hiển nhiên có người đợi sẳn để tập kích, hơi quan sát phía sau, Hoa Phong liền bắt gặp thêm một nhóm ba người, ba người này là có mặt tại mật thất tế đàn truyền tống. Lần lượt là Vương Tần, tông chủ Hợp Hoan Kiếm Tông, Lã Vy, tông chủ Diên Nguyên tông, Hà Phỉ, tông chủ Biện Ngọc tông.

- Hừ!

Đánh hụt mục tiêu ba người đồng thời hừ lạnh, kế tiếp tạo thành nhóm thứ hai truy sát Hoa Phong.

Hoa Phong lưng đổ mồ hôi lạnh, may mắn vừa rồi hắn là phản ứng nhanh, nếu không với một kích kia là chết chắc.

Bất quá nguy hiểm còn chưa hết, hắn lại thay đổi hướng đi.

Oanh

Lại một thanh âm khiến cho đại địa sụp đổ, thêm nhóm người mới gia nhập truy sát.

Oanh

Lại thêm nhóm người thứ tư, thứ năm, thứ sáu.

Hoa Phong dùng hết khả năng liên tục thoát hiểm tróng gang tấc. Hắn đang cố gắng trốn chạy, thế nhưng thần thức tiêu hao hơn một nửa, lại đối đầu với gần hai mươi cường giả cấp tông chủ, tình cảnh của hắn là thập phần nguy hiểm.

Đám người phía sau dường như sợ con mồi bị cướp mất liền tăng tốc truy đuổi, khiến khoảng cách với Hoa Phong càng lúc càng bị thu hẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.