Kiếm Phá Thương Khung

Chương 162: Chương 162: Đào thoát ngoạn mục




Cuộc truy đuổi dưới lòng đất dang diễn ra cực kỳ gay cấn. Hoa Phong vừa chạy vừa vận chuyển sinh pháp tắc bổ sung thần thức tiêu hao.

Hắn lúc này đối mặt không chỉ cường giả nhân tộc, mà còn thêm sự gia nhập của yêu tộc.

Yêu tộc hận Hoa Phong thấu xương, dĩ nhiên là không bỏ qua cho hắn.

Sinh pháp tắc được Hoa Phong vận dụng tối đa, nhưng với cường độ thuấn di liên tục cũng là bù không nổi.

Khoảng cách giữa hắn và đám người truy đuổi, hiện tại bị rút ngăn xuống còn khoảng ba mươi dặm, có lúc là mười dặm, mặc dù hắn thuấn di một lần năm mươi dặm, nhưng bọn họ một lần di chuyển là gần sáu mươi dặm, hắn phải liên tục đổi hướng, mới có thể duy trì được khoảng cách tạm coi là an toàn.

Bất quá với sự tiêu hao thần thức như hiện tại, chẳng mấy chốc bị bắt kịp.

Hoa Phong càng ngày càng bị rút ngắn khoảng cách, nhưng hắn lại thập phần bình tĩnh, lúc này hắn là đang tìm cách bỏ xa đám người truy đuổi.

Sau một thời gian trốn chạy, hắn đã xác định phạm vi thần thức của bọn họ nhiều nhất là ba trăm dặm. Một khoảng cách không ngắn cũng không dài, nhưng muốn vượt ra là khó hơn lên trời.

- Tiểu tử này không ngờ khó đối phó như vậy!

Cường giả nhân yêu hai tộc toàn lực truy đuổi, cũng là buồn bực không chịu nổi. Đừng tưởng bọn họ liên tục rút ngắn khoảng cách với Hoa Phong như vậy là có thể bắt được hắn trong thời gian ngắn.

Mặc dù là cường giả, nhưng di chuyển dưới lòng đất với tốc độ cao như này cũng là thập phần không dễ chịu. Sự tiêu hao là khó có thể tưởng tượng. Đặc biệt lão già Hoa gia còn chưa biết việc này, nếu để lão biết thì hậu quả sẽ vô cùng khủng khiếp. Cho nên bọn họ muốn trong thời gian sớm nhất, có thể đem hắn bắt lại hoặc mang đi diệt sát.

Bất quá bọn họ là không ai nghĩ tới Hoa Phong yêu ngiệt ngoài sức tưởng tượng, thuấn di trong lòng đất là chuyện phi thường không thể tin nổi.

- Mấy lão già khốn kiếp các ngươi nên dừng lại rồi!

Hoa Phong hung ác hướng phía sau lên tiếng.

- Tiểu tử để xem ngươi còn mạnh miệng được bao lâu?

Kha Bật Mộc cười lạnh khinh thường. Suốt đoạn đường Hoa Phong liên tục thốt ra câu này, mỗi khi khoảng cách được rút ngắn, cho nên trong suy nghĩ của hắn Hoa Phong nói ra câu này là chứng tỏ đối phương đang tỏ ra sợ hãi.

- Tiểu tử ngươi hủy ước đánh cược, sau đó theo chúng ta về tạ tội với tộc nhân yêu tộc, chúng ta liền bỏ qua không truy cứu!

Đột nhiên một cường giả yêu tộc lên tiếng. Hắn nói là muốn bắt Hoa Phong về nhận tội, nhưng thực tế là muốn chiêu mộ Hoa Phong.

Từ xưa đến nay yêu tộc luôn bị nhân tộc chèn ép, nếu không phải bọn họ liên kết gần như thành một thể thống nhất, với lại nhân tộc không nghi kị lẫn nhau, thì yêu tộc không thể tồn tại lâu như vậy.

Hiện tại nếu có thể thu phục yêu nghiệt trước mặt đầu nhập dưới trướng yêu tộc, thì cơ hội để bọn họ phá vỡ thế thống trị của nhân tộc là rất cao.

- Hùng Thiên ngươi nên nhớ đây là lãnh địa nhân tộc!

Lã Vy lên tiếng châm chọc, hắn làm sao không biết suy nghĩ của đám yêu tộc thấp hèn này.

- Lã các hạ nói rất đúng, yêu tộc các ngươi là không để nhân tộc vào mắt từ khi nào?

Một cường giả khác nhếch miệng khinh thường. Bọn họ dù muốn giành nhau tóm lấy Hoa Phong, nhưng tuyệt đối không để hắn rơi vào tay yêu tộc.

- Mấy vị tông chủ đừng có hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn bắt hắn về tạ lỗi mà thôi!

Một cường giả yêu tộc vị ý thâm trường lên tiếng giải thích. Hắn cũng có suy nghĩ giống như vị yêu tộc vừa rồi, nhưng nếu thật sự đem Hoa Phong chiếm lấy, đồng nghĩa cùng nhân tộc không chết không thôi.

Hoa Phong rõ ràng là một tuyệt đại yêu nghiệt, hơn nữa thân mang đầy bí mật, yêu tộc muốn độc chiếm là việc không thể nào. Chưa kể lão già khủng bố Hoa gia còn chưa biết chuyện này.

- Hừ! Bắt được hắn rồi tranh giành còn chưa muộn!

Kha Bật Mộc trông thấy mấy ngươi kia mục tiêu còn chưa đuổi kịp, đã vội vàng giành giật liền hừ lạnh bất mãn.

Kha Bật Mộc lên tiếng chen ngang, đám người kia mới ngẩn ra, tiểu tử kia không dễ tóm gọn chút nào.

Hoa Phong chạy phía trước nghe đám người đấu khẩu liền chát ghét một trận. Bất quá hắn khẽ nhếch miệng cười nham hiểm.

Tâm niệm vừa động, hắn lập tức vận dụng gần như toàn bộ thần thức ý đồ triển khai vạn vận ý chí. Sau dó khẽ hô.

-Đại Địa Trầm Luân!

Vạn vật ý chí kết hợp cùng một trong bảy hai tuyệy kỹ. Tuyệt kỹ về đại địa.

Đại Địa Trầm Luân, chính là tuyệt kỹ thích hợp thi triển trong lòng đất. Nhưng hiện tại hắn không kết hợp cùng một chỗ với tam sinh chi lực. Mà kết hợp với vạn vật ý chí.

Cũng giống như Nhân Trung Chi tình, Đại Địa Trầm Luân lúc này vận dụng ý chí của đại địa để gia tăng lực công kích. Bất quá nếu Hoa Phong thực sự đi công kích đám người kia, thì chẳng khác nào trứng gà mà chọi đá kim tự tháp, hơn nữa còn có thể bị tóm gọn.

Hắn là muốn dùng ý chí đại địa để gia tăng trọng lực, khiến đám người phía sau khó khăn hơn trong việc truy đuổi, như vậy hắn mới có cơ hội thành công vượt ra khỏi phạm vi thần thức của bọn họ.



Ngay khi Hoa Phong vừa dẫn dắt đại địa ý chí thì đất đá trong phạm vi năm mươi dặm liền trở nên cực kỳ cứng rắn, không những cứng rắn hơn rất nhiều, mà còn tỏa ra trọng lực vô cùng khủng bố.

Trọng lực bất ngờ gia tăng cấp số nhân, đám cường giả truy đuổi phía sau thân thể vốn nhẹ bẫng, bỗng nặng nề như núi, tất cả không kịp phản ứng liền bị ép cho chật vật không chịu nổi.

Trọng lực bất ngờ đè ép, khiến bọn họ di chuyển hết sức khó khắn, cộng thêm đất đá bỗng dưng trở nên cứng rắn muốn tiếp tục truy đuổi là thập phần gian nan.

- Tiểu tử khốn kiếp!

- Nếu bắt được ngươi ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro!

Kha Bật Mộc sắc mặt khó coi, nghiến răng nghiến lợi. Hắn là người muốn chém giết Hoa Phong nhất, thế nhưng toàn lực truy bắt mà góc áo cũng là chưa chạm tới, hiện tại còn bị đối phương chơi xỏ liền không tự chủ phẫn nộ.

Đám người còn lại sắc mặt đều đồng dạng khiếp sợ một trận. Có thể đương không gia tăng trọng lực lẫn độ cứng rắn đại địa, ở cảnh giới kiến hôi Thiên Địa cảnh, là bực nào khủng bố.

Đáng sợ hơn bọn họ từng không ít lần tạo ra trọng lực nhằm khiến Hoa Phong di chuyển chậm lại, nhưng không một lần thành công, hiện tại hắn vừa thi triển trọng lực liền khiến bọn họ nửa bước khó đi.

Trước đó hắn đã tạo ra mưa trên đại hội làm công kích, lúc này lại điều khiển đại địa làm thứ ngáng đường.

Điều này chứng tỏ năng lực cảm ứng thiên địa của hắn là phi thường đáng sợ. Hoặc hắn là có bảo bối gì đó có thể điều khiển tự nhiên.

- Mọi mưu đồ trước thực lực tuyệt đối chỉ là kiến hôi!

Trương Bất Di âm hiểm lên tiếng. Hoa Phong càng yêu nghiệt, hắn càng muốn nhanh chóng lấy bí mật tới tay. Bởi vì hắn không cho rằng Hoa Phong là đang sử dụng thực lực tự thân, mà là nhờ đến bảo vật kinh thiên. Không chỉ mình hắn mà tất cả cường giả có mặt đều cho rằng như vậy.

Bị ý chí đại địa đè ép, bọn họ chớp mắt dừng lại, bất quá là dễ dàng hóa giải, sau đó tiếp tục truy đuổi.

Nhưng lúc này Hoa Phong đã hoàn toàn biến mất trong phạm vi thần thức của bọn họ, đại địa bỗng dưng trở về nguyên trạng, như thể chuyện vừa rôi chỉ là ảo giác.

Đám đông cường giả cực kỳ chấn động trước việc Hoa Phong biến mất ngay trước mặt họ. Chỉ chớp mắt khi bọn họ hơi dừng lại khi bất ngờ bị trọng lực đè ép, đối phương không ngờ vô ảnh vô tung, khiến đám cường giả nổi điên, bọn họ chia ra làm bốn phương tám hướng truy tìm, bất quá mục tiêu vẫn như cũ bặt vô âm tín.

- Chúng ta bị chim sẻ phía sau rồi!

Sau hơn nửa ngày lật tung cả lòng đất trong phạm vi hai vạn dặm, đám cường giả mới mặt mày xám như tro rời đi, trong suy nghĩ của bọn họ Hoa Phong là bị người khác nhân cơ hội bọn họ không chú ý, đưa đi.

Khoan hãy nói là ai hớt tay trên bọn họ, nếu vận khí tốt, người thần bí kia là địch nhân của Hoa Phong liền như không có chuyện gì, nhưng nếu ngược lại, thì mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Bọn họ ai nấy không từ mà biệt, nhanh chóng trở lại tông môn để chuẩn bị ứng phó tình huống xấu nhất.

Nhưng bọn họ đâu biết đâu đó trong mớ hỗn độn bị bọn họ xới tung, có một viên cầu trông thật tầm thường, cỡ bằng ngón tay cái nằm im bất động, đáng nói không ai để ý nó là xuất hiện ngay lúc Hoa Phong biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.