Kiếm Phá Thương Khung

Chương 163: Chương 163: Gia gia khủng bố.




Tại không gian truyền thừa Hoa Phong thần sắc tái nhợt, nằm im bất động.

Hắn không ngờ nhân cơ hội một cái chớp mắt, khi đám cường giả giải trừ trọng lực, thừa cơ đào tẩu, trốn vào không gian truyền thừa.

Bất quá xem bộ dạng như chó chết của hắn, là biết để có cơ hội đào thoát trước mắt đỉnh cấp cường giả, cái giá phải trả khá là đắt đỏ. Hơn nữa thời gian ba tháng tích tụ một lần, mười năm khổ tu, lần nữa lại bị phá vỡ, phải quay lại từ đầu.

Hoa Phong từ lúc lĩnh hội tử vong kiếm ý, nội tam sinh đã cạn kiệt năng lượng, hắn không có thời gian hấp thụ tam sinh bổ sung, cho nên thương tổn không thể tự chữa trị như thường lệ.

Phải mất mười ngày hắn mới chậm rãi mở mắt, vừa thanh tỉnh, hắn liền cảm thấy não hải một trận đau nhức kịch liệt, tuy nhiên khi biết mình là đang ở không gian truyền thừa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Để đổi lấy một cơ hội duy nhất trốn thoát, hắn đã toàn lực kích phát ý chí đại địa, thậm chí thiêu đốt thần thức để lấy tốc độ nhanh nhất, hoàn thành sáu lần thuấn di trong một cái chớp mắt, cái này thật là một chuyện không tưởng. Thuấn di dù rât nhanh, nhưng trong một chớp mắt thực hiện được sáu lần ngay cả Hoa Phong cũng cảm thấy khó tin.

Bất quá thời điểm đó hắn chỉ nhắm mắt làm liều, một sống hai chết. Chính hắn còn không biết ý chí đại địa có thể gây khó khăn khiến cho đám cường giả kia dừng lại trong chớp mắt hay không, thậm chí có vào được không gian truyền thừa hay không cũng là một vấn đề,

Sau khi liều mạng thần thức chỉ còn lại một tia mỏng manh, có đủ để liên kết không gian truyền thừa hay không cũng là một cái gì đó mong manh.

Bởi vì khi thần thức vừa kết nối với không gian truyền thừa, hắn đã là hôn mê.

Nếu khi đó thật sự thần thức không đủ để khai mở không gian truyền thừa, thì hậu quả liền không dám nghĩ tới.

Lần trốn chạy này nguy hiểm không kém lần đối chiến cùng thần niệm khổng lồ trong mật địa và lĩnh hội tử vong kiếm ý. Chỉ cần kém may mắn một chút thôi, hắn liền vạn kiếp bất phục.

Cố gắng áp chế não hải đau nhức, Hoa Phong điều động một tia thần thức còn sót dẫn dắt sinh pháp tắc bắt đầu trị thương.

Do không gian truyền thừa không lớn, sinh pháp tắc ít ỏi, cho nên tốc độ chữa trị là chậm chạp gấp đôi bình thường, mất tròn hai mươi ngày.

Thương thế khôi phục Hoa Phong mơi nghiến răng nghiến lợi, hắn thề những kẻ truy sát khiến suýt chút bỏ mạng, sẽ phải trả giá thật đắt.

Hơn nữa cái kiểu năm sống năm chết như vừa rồi nên ít xảy ra thì hơn. Vì không lúc nào vận khí cũng tốt.

Sau khi tính toán thời gian Hoa Phong liền cười khổ, hôm nay vừa hay là ngày Đàm Vấn Thiên yêu cầu gặp mặt ở Thiên Long thành đi Trung đại lục.

Đồng nghĩa không thể gặp phụ mẫu, không thể trở lại Nam Vực dò hỏi tung tích của hai thê tử, đã vậy còn mất luôn mười năm khổ tu càng khiến hắn phẫn hận đám người kia đến cực điểm.

- Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!

Hoa Phong nghiên răng lẩm bẩm, hắn hiện tại trước mặt đám người kia chỉ như kiến hôi, cho nên cần phải nhịn.

Sửa sang lại một chút Hoa Phong quyết định rời khỏi không gian truyền thừa, kế tiếp trở lại Thiên Long thành ý đồ là muốn đi Trung đại lục tu luyện, đợi thực lực mạnh mẽ liền quay về trả thù.

Tâm niệm khẽ động Hoa Phong lập tức trở lại lòng đất, quét qua thần thức thấy không có gì nguy hiểm, hắn liền trồi lên mặt đất, sau khi hỏi thăm một chút liền hướng Thiên Long thành độn thổ mà đi, hắn bây giờ chỉ có thể trốn như chuột chũi không dám lộ mặt.

Thiên Long thành cách hắn rất xa, muốn tới được trong ngày bằng tốc độ bình thường là không thể nào, cho nên mất hơn hai canh giờ liên tục thuấn di, Hoa Phong rốt cuộc cũng tới được Thiên Long thành.

Vừa trồi lên mặt đất đạp bộ được vài trăm thước, hắn liền phát hiện Đàm Vấn Thiên đã ở trước mặt từc lúc nào. Đối phương là đứng quay lưng về phía này.

- Ngươi rốt cuộc không chết!

Đàm Vấn Thiên xoay người hiếu kỳ quan sát Hoa Phong một lượt, rồi mới lên tiếng, bất quá trong lời nói nghe ra mười phần nghi hoặc.

- May mắn!

Hoa Phong cười khổ đáp lại, hắn biết đối phương là nghi hoặc điều gì. Bị nhiều cường giả truy sát đến vậy mà còn sống trở về, đây là chuyện vô cùng không thực tế.

- Tiểu tử ngươi quả thật rất may mắn!

Đàm Vấn Thiên lời nói đầy thâm ý. Hắn không tin Hoa Phong chỉ dựa vào may mắn chạy thoát trước mắt số đông cường giả, mà là được người tương trợ.

Mặc dù không tận mắt chứng kiến, thế nhưng bao nhiêu người tham gia vào chuyện này hắn lại nắm rất rõ.

- Tiền bối quá khen!

Hoa Phong thừa biết suy nghĩ của đối phương bất quá không có giải thích.

- Đến giờ rồi! Liền đi!

Đàm Vấn Thiên thu hồi nghi hoặc kế tiếp liền muốn đưa Hoa Phong đến nơi nào đó. Tuy nhiên hắn là không thể thực hiện.

- Khoan đã!

Một giọng nói có phần tang thương đột nhiên cất lên, cắt ngang ý định của Đàm Vấn Thiên. Bất quá thấy tiếng không thấy người.

- Ngài là...?

Đàm Vấn Thiên nhìn xung quanh vẫn không phát giác ra người vừa nói, chợt nhớ đến cái gì, sắc mặt lộ rõ sợ hãi, giọng nói run rẩy.

Hoa Phong nhìn bộ dạng Đàm Vấn Thiên liền khó hiểu một trận. Không ngờ hắn không nghe thấy gì.

- Ngươi đã biết ta là ai! Còn không mau cút!

Giọng nói tang thương lần nữa vang lên, thập phần lạnh nhạt.

- Vãn bối không quấy rầy!

Đàm Vấn Thiên như được ân xá liền chắp tay thi lễ, sau đó lập tức tại chỗ biến mất.

“Hắn bị ai đó hù sợ”

Đàm Vấn Thiên run rẩy chạy trốn, Hoa Phong nhíu mày nghi hoặc. Kế tiếp hắn cũng tại chỗ biến mất.

Hoa Phong đang đứng trên đường lớn Thiên Long thành, chỉ chớp mắt một cái, khi mở mắt ra liền phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng.



Hoa Phong tóc tai dựng đứng, toàn thân nổi da gà, cột sống như có dòng điện chạy qua, nội tâm cực kỳ kinh hãi, hắn kinh hãi không phải vì bản thân đột nhiên xuấ hiện ở một nơi khác, mà kinh hãi vì ở trong phòng còn có sự hiện diện của một người khác, người này đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong căn phòng này.

Đối phương nhìn qua không quá sáu mươi, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan khôi ngô, đặc biệt đáng nói người này so với phụ thân hắn liền như hai giọt nước.

Bất quá tu vi đối phương sâu không lường được, lão ngồi đó mà hắn có cảm tưởng như lão không tồn tại.

Hoa Phong thậm chí cho rằng lão chỉ cần hắt xì một cái hắn liền tan thành tro bụi. Một cường giả cực kỳ khủng bố.

- Ngươi là Hoa Phong!

Vị trung niên bất ngờ mở miệng, giọng nói vẫn là tang thương nhưng không có lạnh nhạt như khi đối thoạt với Đàm Vấn Thiên mà mang theo khá nhiều tình cảm.

- Vãn bối đúng là Hoa Phong!

Hoa Phong không dám thở mạnh, nhanh chóng đáp lời, cường giả như này tốt nhất không nên chọc giận.

- Không cần sợ! Ngươi thấy ta giống ai?

Vị trung niên cười khẽ, nói.

- Tiền bối rất giống phụ thân!

Hoa Phong là chân chính nghi hoặc chuyện này. Người trước mặt mười phần giống phụ thân, đây là chuyện gì.

- Phụ thân ngươi là Hoa Vô Kỵ!

- Còn ta chính là phụ thân hắn!

Lão già khẽ vuốt cằm nói.

- Ngài là gia gia của ta!

- Phong nhi tham kiến gia gia!

Hoa Phong nghe được câu giải thích liền chấn động không thôi. Lão già trước mắt không ngờ là ông nội của hắn.

Tuy chấn động nhưng hắn rất nhanh chắp tay thi lễ, không kiêu ngạo không xiểm nịnh, gọi một tiếng gia gia. Hắn chắc chắn đối phương không nói dối, bởi vì như đã nói lão so với Hoa Vô Kỵ là hai giọt nước.

- Tốt! Hài tử ngoan!

Vị trung niên thần sắc tươi rói tán thưởng.

- Gia gia ngài vì sao muốn gặp điệt nhi!

Sau khi biết trước mặt là ông nội, Hoa Phong sợ hã liền tiêu tán, liền hỏi thẳng.

- Tại Thiên Địa hội ngươi biểu hiện ra sự yêu nghiệt vô tiền khoáng hậu!

- Hiện tại ngươi sắp tiến vào Trung đại lục, thiên đường tu luyện!

- Rất có thể khi trở về gia tộc ngưới liền đủ tư cách làm người thủ hộ!

- Cho nên gia gia cho muốn gặp ngươi để nói ngươi biết về bí mật gia tộc!

Vị trung niên nhìn Hoa Phong, vẻ mặt hài lòng chậm rãi nói.

- Gia gia ngài cũng quan khán Thiên Địa hội!

Hoa Phong không quan tâm đến cái gì thủ hộ và bí mật gia tộc, lúc đó cái gia gia này cũng có mặt mà để hắn bị truy sát như chó chết, thật không thể chấp nhận.

- Cái tiểu tử này! Ngươi nghĩ với tốc độ của ngươi là có thể chạy thoát khỏi Hải Dương cảnh truy đuổi?

- Ngươi nghĩ trong một giây ngươi thuấn di được sáu lần?

Vị trung niên như đọc thấu suy nghĩ của Hoa Phong liền chửi ầm lên.

Ách

- Là gia gia can thiệp?

Hoa Phong hơi ngẩn ra, sau đó suy nghĩ lại liền có rất nhiều điểm đáng ngờ, đám người kia có lúc áp sát hắn mười dặm, nhưng đột nhiên lại trở về ba mươi dặm.

Còn thuấn di sáu lần trên một cái chớp mắt, ngay cả hắn cũng có chút không thể tin chính mình làm được.

Hóa ra là có người âm thầm trợ giúp, không muốn trực tiếp ra mặt là để hắn bớt đi tính coi trời bằng vung, đây cũng là một bài học.

Nhưng gia gia phải khủng bố như nào mới có thể điều khiển cường giả cấp bậc tông chủ như con rối. Rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao Tuyết Vô Ngân kiêng kị Hoa gia như vậy.

Thế nhưng gia gia của hắn cũng có chút vô sỉ giống hắn. Thích mắng người.

- Hừ!

Vị trung niên bất mãn hừ lạnh.

- Gia gia chẳng hay bí mật gia tộc người muốn nói là gì?

Hoa Phong biết mình sai sai, cho nên chuyển chủ đề.

“ tiểu tử gian xảo“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.