Kiếm Phá Thương Khung

Chương 164: Chương 164: Hai loại võ giả khác.




Hơi đảo mắt qua Hoa Phong một chút thầm mắng hắn gian xảo. Sau đó vị trung niên sắc mặt trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói.

- Hoa gia là một siêu cấp gia tộc cư ngụ ở Trung đại lục!

- Còn gia tộc chúng ta hiện tại, chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ được tách ra từ đây!

- Tuy nhiên cái nhánh nhỏ này lại là nhánh mạnh nhất, đứng đầu trong mười nhánh chính của Hoa gia! Gọi là Hoa gia nhất mạch!

Vị trung niên hơi ngưng một chút, hắn là đang đợi Hoa Phong thắc mắc.

Bất quá Hoa Phong bộ dạng đang hiếu kỳ, siêu cấp gia tộc có hình dạng gì, tại sao Hoa gia của hắn là nhánh chính, còn là mạnh nhất lại không ở Trung đại lục. mà cư ngụ ở một nơi khỉ ho cò gáy như Thanh Quốc. Nội tâm nghi hoặc là vậy, nhưng hắn làkhông có lên tiếng thắc mắc.

Hơi bất mãn nhưng vị trung niên vẫn tiếp tục nói.

- Đáng lý ra cái phân nhánh của chúng ta trong mỗi lần tranh cử gia chủ, đều là ứng viên số một!

- Nhưng vào lần tranh cử năm trăm năm trước, liền xảy ra chính biến!

- Trấn gia chi bảo của gia tộc đột nhiên biến mất một cách khó hiểu!

- Mà quy định của gia tộc, là muốn bầu chọn gia chủ mới, phải có trấn gia chi bảo làm chứng, mới có thể tiến hành, bằng không liền hủy bỏ và gia chủ đương nhiệm tất nhiên vẫn không thay đổi, cho đến khi tìm ra trấn gia chi bảo.

- Khi đó người nắm giữ chức gia chủ, là đại bá phụ của ngươi, Hoa Thần Thiên.

- Không có trấn gia chi bảo là không thể bầu ra gia chủ mới, đồng nghĩa bá phụ của ngươi vẫn tiếp tục ngồi ở vị trí gia chủ.

Do đó các phân nhánh còn lại, liền cho rằng nhánh của chúng ta tham quyền cố vị muốn độc chiếm chức vị gia chủ, cho nên đem bảo vật đi giấu.

- Một cuộc tranh cãi nổ ra, bá phụ của ngươi khi đó lại không chứng minh được phân nhánh chúng ta hoàn toàn vô can trong chuyện này!

- Mâu thuẩn lên đến đỉnh điểm, khi người có khả năng cạnh tranh cao nhất với bá phụ ngươi, không lâu sau liền bị ám hại tàn phế!

- Đây cũng chính là cái cớ để đám người còn lại tin chắc rằng, phân nhánh chúng ta tham quyền cố vị.

- Năm đó ta và nhị gia gia ngươi, không có ở trong gia tộc, mà đi ngoại hải làm chút việc!

- Phân nhánh của chúng ta không có cường giả trấn thủ, liền bị các nhánh còn lại hùa nhau truy sát, bị giết đến gà chó không tha!

- Khi ta cùng nhị gia gia ngươi trở về, thì hơn bốn trăm vạn tộc nhân đã bị giết sạch gần như không còn, bá phụ ngươi cũng nằm trong số đó!

Nói đến đây vị trung niên thần sắc liền một trận bi thương.

Hoa Phong lúc này liền hít trận khí lạnh, diệt sát một lúc bốn trăm vạn người, hơn nữa là tộc nhân cùng một gia tộc, thật không thể tưởng tượng nổi đám người kia tàn nhẫn độc ác đến chừng nào. Bốn trăm vạn con người, một con số nghe thôi đã cảm thấy rùng rợn.

- Hai người chúng ta lúc đó nổi điên liền giết ngược trở về, bất quá bọn họ có tới bốn người cùng chúng ta một cảnh giới, cho nên là không thể làm gì!

- Kế đến chúng ta liền tập trung số tộc nhân ít ỏi, may mắn sống sót, đưa bọn họ rời đi!

- Cuối cùng đi đến Tây đại lục, lập ra một cái cửu phẩm gia tộc hiện tại! Tuy nhiên đám người kia vẫn là muốn đuổi tận giết tuyệt và một mực đòi chúng ta giao ra trấn vật chi bảo!

- Hai bên tiếp tục xảy ra một trận đại chiến, khiến cho tứ đại lục bên ngoài một mảnh hôn ám!

- Đến cuối khi biết không thể làm gì ta và nhị gia ngươi, nên bọn họ hậm hực rời đi!

- Sau gần năm trăm năm gia tộc yên ổn, ta mới sinh ra phụ thân ngươi, đợi hắn tiến vào Thiên Địa cảnh liền trao chức gia chủ cho hắn! Thế nhưng là không nói cho hắn lần chính biến cùng lai lịch gia tộc!

- Bất quá chỉ vài tháng trước đây, đám người kia lại tìm tới cửa, tra hỏi phụ thân ngươi về trấn gia chi bảo, sau khi trải qua một trận chiến, liền bị tiểu nha đầu kia chém giết sạch sẽ!

- Nghe phụ thân ngươi nói bọn họ cho chúng ta thời gian là năm mươi năm, để giao ra bảo vật, nếu không sẽ bị diệt tộc!

- Ta vừa từ ngoại hải trở về, cho nên chuyện gia tộc bị uy hiếp, cũng vừa nghe hắn nói không lâu!

Vị trung niên từ bi thương chuyển qua phẫn nộ, cùng đầy rẫy ngưng trọng, thực lực của Hoa gia Trung đại lục chỉ cần thổi một hơi đám người Hoa Vô Kỵ liền không chịu nổi, lão thì không sợ gì bọn họ, nhưng tộc nhân không như vậy.

- Diệt tộc!!!

Hoa Phong nghe đến đây, cả người không tự chủ bộc phát sát khí. Dám đánh chủ ý lên người phụ mẫu hắn, đây là muốn chết, đừng nói là cái Hoa gia, dù là ông trời hắn cũng tuyệt đối chém giết.

- Ngươi không nên kích động! Với thực lực của ngươi, bọn họ chỉ cần nhổ nước bọt cũng đủ nhấn chìm!

Vị trung niên không kiêng nể dội nước đá vào Hoa Phong.

- Ngươi trước hết lo tự bảo vệ mình khi tiến vào Trung đại lục, tuyệt đối không được để người khác biết ngươi là nhất mạch Hoa gia Thanh quốc.

- Về việc gia tộc bên ngoài ngươi không cần lo nghĩ quá nhiều, có ta ở đây không ai có thể làm gì phụ mẫu ngươi!

Vị trung niên nghiêm túc khuyên can.

- Điệt nhi hiểu rõ!

Hoa Phong chắp tay thi lễ lấy lệ. Hắn đã hạ quyết tâm nếu đã vào Trung đại lục, liền ngăn chặn cái gì năm mươi năm.

Dù phải trả giá đại giới hắn cũng không thể để bất kỳ thứ gì, uy hiếp đến phụ mẫu.

Mặc dù có gia gia bảo vệ, thì cũng không thể tuyệt đối an toàn. Cường giả như lão bên kia có tới bốn người thậm chí hơn. Mà bên đây chỉ có lão lẫn vị nhị gia gia thần bí thì cũng chỉ có hai người. Nói như vậy bọn họ chỉ có thể tự bảo vệ mình, về phần tộc nhân khác, trong đó có cả phụ mẫu hăn, liền đối mặt với cường giả khác khủng bố hơn.

Một nhánh gia tộc đã có tới bốn trăm vạn tộc nhân, thì dùng chân nghĩ cũng biết, cái gia tộc này khủng bố đến chừng nào.

Do đó trước năm mươi năm hắn phải ra tay trước.

Vị trung niên làm sao không biết Hoa Phong nghĩ gì, bất quá mức độ nguy hiểm như nào, thì phải để hắn tự mình trải nghiệm.

- Ngươi chính là hy vọng phục hưng nhất mạch, cho nên khi vào đến Trung đại lục, phải cố gắng tránh đi phiền toái không cần thiết!

Lão hướng Hoa Phong căn dặn.

- Tạ gia gia quan tâm!

Hoa Phong cảm kích nói. Không có vị gia gia tiện nghi này hắn là bị người bắt rồi. Cho nên thập phần cung kính.

Đặc biệt có một vấn đề khiến hắn nghi hoặc từ rất lâu, hiện tại là thời cơ để hỏi.

- Ngươi còn vấn đề gì thắc mắc?

Cảm thấy Hoa Phong muốn hỏi gì vị trung niên vuốt cằm nói.

- Người có thể nói điệt nhi biết, cái gì là nội hải, ngoại hải không?

Hoa Phong không do dự đáp lại, đây là vấn đề khiến hắn nghi hoặc, tứ đại lục cung hai cái hải là thù địch, lẫn kiêng kỵ, ắt hẳn không tầm thường. Hắn là muốn biết nội tình bởi vì còn phải đi ngoại hải tìm người.

- Ngoại hải nội hải xuất hiện sau cuộc chiến thái cổ!

- Ngoại hải là nơi trú ngụ của đám người ngoại xâm tàn dư, năm đó, bọn họ trước khi đại lục bị phong ấn là không kịp rời khỏi, cho nên bất đắc dĩ ở lại!

- Đám người này ban đầu là muốn giành lấy đất liền làm nơi cư ngụ, nhưng là đánh không lại võ giả bản địa, cho nên đành chiếm lấy vô số hòn đảo ở vùng biển rộng lớn phía ngoài, làm đại bản doanh định cư tại đó, cho nên gọi là ngoại hải!

- Nội hải cũng là như vậy, nhưng cái bọn họ chiếm đóng là vùng biển trung tâm, vùng biển này chính là nơi ngăn cách tứ đại lục và Trung đại lục, cho nên gọi là nội hải!

- Sau vô số năm định cư bọn họ cũng có thể coi là võ giả bản địa, thực lực đám người này hiện tại đã không kém Trung đại lục.

- Tuy nhiên cảnh giới tu luyện của bọn họ so với chúng ta là khác một trời một vực!

- Võ giả ngoại hải gọi là đạo tu, còn gọi là đạo sĩ. Cảnh giới của bọn họ cũng có mười cấp bậc, Luyện Khí kỳ, Linh Lực kỳ, Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ, Xuất Khiếu kỳ, Phân Thần kỳ, Độ Kiếp kỳ, Đại Thừa kỳ, Bán Tiên kỳ!

- Binh khí đạo sĩ sử dụng là pháp bảo, thứ này phải nói là cực kỳ khó chơi!

- Võ giả nội hải là kiếm tu, đám người này chỉ tu kiếm, nói về kiếm liền không một ai có cảm ngộ cao hơn họ, ngoại trừ mấy tuyệt thế kiếm đạo kỳ tài.

- Cảnh giới của bọn họ cũng chia làm mười cảnh giới. Kiếm Thể cảnh, Kiếm Nguyên cảnh, Kiếm Linh cảnh, Kiếm Cương cảnh, Kiếm Vực cảnh, Kiếm Vương cảnh, Kiếm Hoàng cảnh, Kiếm Quân cảnh, Kiếm Đế cảnh, Bán Bộ kiếm tiên.

- Qua vô số năm hai loại võ giả này không chỉ xuất hiện ở nội ngoại hải, mà còn mọc lên ở Trung đại lục, hơn nữa còn không ít.

- Ngươi đi Trung đại lục, nếu có cơ hội chạm trán bọn họ, nên cẩn thận với pháp bảo của đám đạo sĩ, về phần kiếm pháp của ngươi có thể xem như tạm ổn, khi đứng chung với đám người nội hải!

Vị trung niên kiên nhẫn giải thích.

Hoa Phong rốt cuộc cũng biết cái gì là nội hải, ngoại hải, hơn nữa nghe đến đám võ giả kỳ quái này nội tâm thập phần chờ mong, có thể cùng bọn họ một trận chiến, pháp bảo của đạo sĩ có hình dạng gì, kiếm của kiếm tu lợi hại ra sao, khi mà kiếm pháp của hắn chỉ là tạm ổn so với họ, nghĩ đến thôi cũng đã thấy phấn khích.

- Đa tạ gia gia không tiếc lời chỉ điểm!

Hoa Phong chắp tay cung kính nói.

- Được rồi! Bọn họ là đợi đến sắp phát điên!

- Ngươi nhớ phải coi chừng tiểu nha đầu!

- Đi đi!

Nhắc nhở, một chút Không để Hoa Phong kịp nói gì, lão khẽ phất tay hắn lập tức biến mất.

- Trung đại lục chuẩn bị đón một hồi bão táp, thiên tài sao, cường giả sao, các ngươi rồi sẽ biết cái gì gọi là thiên tài!

Sau khi đưa Hoa Phong rời đi, vị trung niên liền lẩm bẩm, kế tiếp lão cũng ngay tại chỗ biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.