Kiếm Phá Thương Khung

Chương 165: Chương 165: Tiếp tục gây họa.




Sau cuộc trò chuyện với gia gia tiện nghi, Hoa Phong được lão đưa đến một cái truyền tống trận.

Lúc này tại truyền tống trận đang đứng chín thí sinh và tất nhiên có cả Đàm Vấn Thiên.

- Rốt cuộc cũng tới!

Hoa Phong lăng không xuất hiện, khiến cho tất cả một trận kinh ngạc, lên tiếng là Lãnh Thiên Hương.

- Để mọi người chờ lâu! Thứ lỗi thứ lỗi!

Hoa Phong thần sắc hơi ngượng, bèn chắp tay thi lễ một trận. Nhưng là không ai ở đây dám bắt lỗi hắn. Chọc hắn mở miệng, là một điều gì đó phi thường ngu ngốc.

- Ca! ngươi là không có bị gì?

Hoa Nhi đi vòng quanh Hoa Phong đánh giá hắn một trận, quan tâm dò hỏi.

- Không sao!

Hoa Phong nội tâm ấm áp trả lời, gia gia nói nha đầu chắc hẳn là muội hắn rồi.

Thấy Hoa Phong đúng thật không sao, Hoa Nhi mới yên tâm, kế tiếp hai huynh muội truyền âm nói cái gì đó, Hoa Phong là liên tục siết chặt nắm tay, bộ dạng cực kỳ xúc động.

Lãnh Thiên Hương cũng gửi lời Tuyết Vô Ngân tới hắn, khiến Hoa Phong thêm một hồi phức tạp.

Đàm Vấn Thiên quét mắt về qua mười thí sinh, sau đó mở miệng.

- Trước khi truyền tống, liền nói sơ qua một chút về chuyến đi lần này!

- Các tông môn cao cấp và siêu cấp tại Trung đại lục, đang mở đợt khảo hạch tuyển chọn đệ tử!

- Quy tắc tuyển chọn của các cao cấp tông môn cực kỳ hà khắc, tuy nhiên các ngươi là tinh anh của tứ đại lục, cho nên được đặc cách thông qua!

- Sau khi tới Trung đại lục các ngươi được quyền tự do lựa chọn tông môn phù hợp để bái nhập!

- Mỗi một võ giả có thể bái nhập nhiều tông môn khác nhau, miễn sao các ngươi đừng quên mình đến từ tứ đại lục!

Đàm Vấn Thiên không nhanh không chậm nói, kết câu đầy thâm ý!

- Hiện tại liền đi thôi, bên đó có người chỉ dẫn các ngươi!

Đàm Vấn Thiên vừa dứt câu cả mười người tự động bước lên truyền tống trận hình trống đồng, sau đó không biết đối phương kích hoạt cái gì, hoa văn trên mặt truyền tống liền một trận phát sáng.

Ánh sáng lập tức bao phủ mười người vào trong ngay sau đó tất cả biến mất.

Rốt cuộc Hoa Phong cũng đã bước tiếp một hành trình mới, trên con đường tìm kiếm lối về. Bất quá hắn còn rất nhiều tâm nguyện chưa thể thực hiện tại tứ đại lục, cho nên chắc chắn hắn còn trở lại vào một ngày không xa, khi đó ân oán tình cừu liền giải quyết luôn một lần.

...

Trung đại lục hay còn gọi là thiên đường tu luyện, nơi mà vô số võ giả hướng tới, nơi đây mới chân chính gọi là thiên tài như nấm, cường giả như rừng, đặc biệt mỹ nhân cũng như kiến đen đầy đất không đâu không có.

Lúc này tại Trung đại lục làvô cùng nhộn nhịp, võ giả khắp nơi từ bốn phương tám hướng đang tụ tập về vùng trung tâm đại lục, nơi có các tông môn cao cấp siêu cấp cư ngụ.

Lý do võ giả tụ tập đông như trẫy hội, là trong khoảng thời gian này các cao cấp tông môn đang mở cửa khảo hạch chiêu mộ đệ tử.

Tại một khu vực tuyển chọn nào đó, khu vực này có tới hàng trăm truyền tống trận, trên truyền tống trận ánh sánh phát ra không ngớt, mỗi lần phát sáng là có một nhóm võ giả xuất hiện.

Kỳ lạ ở chỗ tại khu vực truyền tống đại quy mô này, trong khi cả trăm truyền tống trận liên tục phát sáng, thì có một cái truyền tống trận hình như bị hỏng, bởi vì cái truyền tống trận này từ khi đại hội khảo hạch khai mở ghi danh, liền chưa một lần phát sáng.

Nhưng đúng lúc này truyền tống trận cũng sáng lên. Ánh sáng vừa tán đi trên mặt truyền tống liền xuất hiện mười người, nam có nữ có, sự xuất hiện bất ngờ của đám người, cũng không khiến bầu không khí có gì bất thường. Nếu có bất thường chỉ có thể nói trong đám người có hai nữ nhân cực kỳ xinh đẹp, không ít ánh mắt bất thiện quét lên quét xuống khắp người bọn họ.

- Các ngươi là đám người hạ đẳng bên ngoài?

Đang khi mười người còn chưa kịp đánh giá xung quanh thì có giọng nói vang lên, nghe ra mười phần khinh thường.

- Chúng ta là tinh anh không phải hạ đẳng!

Vừa tới chưa kịp nhìn thấy gì liền bị người khinh thường, Triệu Kiến An không tự chủ lên tiếng phản bác. Mười người này chính là đám người Hoa Phong, mới từ Tây đại lục truyền tống qua đây.

- Ha Ha! Tinh anh, thúi lắm! Phế vật mà thôi!

Giọng nói vừa rồi giễu cợt vang lên.

- Vị huynh đài đây hẳn là người dẫn đường rồi!

Hoa Phong nhíu mày đột nhiên lên tiếng. Hắn đã phát hiện ra người nói là ai, đối phương tuổi không quá mười tám, tu vi Thiên Địa cảnh sơ kỳ, thân mặc cẩm bào, khí thế có chút lợi hại, bất quá ngũ quan xấu xí, mắt lé căm hàm xếch, miệng khủng long, không thể tồi tệ hơn.

Bộ dạng lẫn thái độ khinh miệt của đối phương, liền khiến hắn không vừa mắt.

- Dẫn đường cho đám hạ đẳng các ngươi, quả thật rất mất mặt!

Tên kia bất mãn lên tiếng, vẫn như cũ khinh miệt. Hắn tên là Đa Lập, là người được phái đi đón đám người bên ngoài. Chuyện này khiến hắn rất không hài lòng, tuy nhiên đây là mệnh lệnh không thể không đi.

Do đó đám người Hoa Phong vừa tới, hắn liền khinh miệt một trận.

- Không đường theo chó, không ngõ theo trâu!

- Vị huynh đệ đây có thể hay không dẫn đường?

Hoa Phong bộ dạng vô tội bèn nói.



Chín người còn lại liếc mắt Hoa Phong, hít trận khí lạnh, không thể tưởng tượng nổi tới Trung đại lục rồi, mà hắn vẫn là không kiêng nể như vậy.

Ngay lập tức cả tám người đều bất giác tránh xa Hoa Phong giữ khoảng cách với hắn, về phần Hoa Nhi bị hắn truyền âm đuổi đi, hơi do dự một chút cũng cắn răng theo mấy người kia, ca ca của nàng quả nhiên rất biết gây họa.

- Tên hạ tiện kia ngươi vừa nói gì???

Đa Lập ban đầu là không hiểu, nhưng nghe đến câu sau, hai mắt liền phun lửa, hướng Hoa Phong trầm giọng chất vấn. Bộ dạng trông như một lời không hợp, liền xông lên chém giết.

- Vị huynh đài này ngươi hình như bị điếc thì phải?

Hoa Phong nhếch miệng, bộ dạng tò mò muốn biết.

- Hắn là ai mà dám trêu chọc Đa Lập, không muốn sống rồi sao?

- Xem ra cũng là một người đi ghi danh!

Màn xung đột giữa hai người, rất nhanh dẫn dắt tới không ít ánh mắt hiếu kỳ.

- Ngươi là không biết chữ chết viết như thế nào?

- Hôm nay để ta dạy ngươi vậy!

Đa Lập triệt để phẫn nộ, hắn không nghĩ tới một tên hạ đẳng ti tiện lại dám khiêu khích sỉ nhục mình, đây là muốn chết.

Vừa dứt lời hắn liền cách không vỗ ra một chưởng.

Chưởng kình mang theo thiên địa chân nguyên, ẩn ẩn còn có một tầng chưởng ý tỏa ra, chưởng kình khí thế áp bách, gào thét hướng Hoa Phong đánh tới.

Hoa Phong có chút kinh ngạc, thực lực tên này không chút thua kém Thiên Địa cảnh tam trọng thiên tứ đại lục. Mặc dù kinh ngạc hắn cũng vỗ ra một chưởng, chưởng kình mang theo hai loại chân nguyên cộng thêm chưởng ý gia trì, cấp tốc giao kích cùng một chỗ với chưởng kình của tên xấu xí trước mặt.

Oanh

Hai chưởng giao kích tạo ra thanh âm nổ lớn, sóng xung kích phản ngược đập Đa Lập bay ngược về sau, miệng phun máu tươi, Hoa Phong cũng bị đẩy lui ba bước, trước ngực nhộn nhạo, bất quá không bị thương.



Xung quanh lúc này tụ tập rất đông võ giả, bọn họ có không ít người nhận ra Đa Lập, trông thấy hắn bị một võ giả Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ đập bay, liền kinh hãi một trận.

Đa lập nổi tiếng hung ác, tu vi tuy thấp nhưng có thể chém giết võ giả cao hơn một tiểu cảnh giới, hiện tại lại bị người thấp hơn một cảnh giới đánh thương, như vậy kẻ kia hiển nhiên không tầm thường, nhưng hắn là ai không ai biết.

Chín thí sinh tứ đại lục cũng là một trận khiếp sợ, bọn họ không bị Hoa Phong hù sợ mà bị Đa Lập hù sợ.

Hơn một tiểu cảnh giới mà có thể đẩy lùi Hoa Phong, đây là bực nào đáng sợ.

Đối phương còn là kẻ dẫn đường, đám thiên tài chân chính còn khủng bố như nào, có phải ai cũng biến thái như Hoa Phong không.

Quét mắt nhìn xung quanh cũng là chấn động, toàn bộ người đứng bên ngoài đều có tu vi Thiên Địa cảnh, hơn nữa có không ít người phát ra khí tức còn mạnh hơn tên xấu xí kia rất nhiều, dù cảnh giới là ngang nhau.

Hiện tại rốt cuộc bọn họ hiểu ra, nói bọn họ hạ đẳng xem ra không nói quá.

- Dân đen ti tiện! Ngươi chết chắc rồi!!!

Đa Lập ổn định thân hình, nhìn chằm chằm Hoa Phong nghiến răng nghiến lợi. Hắn không ngờ đánh không lại đối phương.

Giữa thanh thiên bạch nhật mà đánh không lại một tên dân đen, mà bản thân cho rằng hạ tiện, khiến hắn cảm thấy cực kỳ mất mặt, cho nên ý định chém giết đối phương tại tràng.

- Chó sủa là chó ngoan!

Hoa Phong cười lạnh châm chọc.

Một câu hạ tiện hai câu hạ tiện, đối phương là khiến hắn thập phần chán ghét.

- Tốt!!!

- Đi Chết đi!!!

Đa Lập trán nổi gân xanh phẫn nộ đến cực điểm, dân đen ti tiện không ngờ hết lần này tới lần khác sỉ nhục hắn, đây là trắng trợn muốn chết.

- Chuyện gì mà nháo sự ở đây?

Ngay khi Đa Lập chuẩn bị phát động công kích lần nữa, liền bị người chén ngang, khiến hắn là không thể không áp chế.

Người vừa lên tiếng là một nam tử, tuổi không quá ba mươi, đầu đội kim quan, một thân hồng y, ngũ quan khôi ngô, dung mạo bất phàm.

Đáng sợ hơn đối phương có tu vi Sơn Hà cảnh, một cường giả.

Thấy người tới là người quen, Đa Lập đảo mắt trả lời câu hỏi.

- Long sư huynh là tên ti tiện này ra tay hành hung ta!

Đa Lập đổi trắng thay đen, trợn mắt nói láo, hướng Hoa Phong vu oan giá họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.