Kiếm Phá Thương Khung

Chương 166: Chương 166: Hắn là Thiên Địa cảnh.




- Dám gây sự ở đây ngươi biết tội gì không?

Nam tử gọi là Long sư huynh sau khi nghe Đa Lập chỉ đích danh Hoa Phong gây sự, liền liếc mắt về phía hắn, nói với giọng điệu từ trên cao nhìn xuống.

- Chẳng hay các hạ muốn định ta tội gì?

Hoa Phong lạnh nhạt đáp lời. Đối phương cùng tên xấu xí rõ ràng là một bọn, giải thích cũng không có ý nghĩa.

Hơn nữa với tu vi hiện tại, hắn không phải là đối thủ của tên này. Đôi co chỉ có thể chịu thiệt.

- Ngươi là đến từ ngoại vực? Mà người ngoại vực liền là đám dân đen ti tiện!

- Xử lý loại người ti tiện, với ta là cực kỳ mất mặt, cho nên ngươi tự mình đem tu vi phế bỏ, sau đó bò ra khỏi đây!

Long sư huynh thần sắc không xem Hoa Phong là người, cao giọng phán tội.

- Dân đen ti tiện! Tự phế tu vi!

Hoa Phong mắt lóe sát khí, cười lạnh.

Kêu hắn tự phế tu vi, đây là chuyện nực cười bực nào.

Hắn đánh không lại đối phương, nhưng không có nghĩa là muốn làm gì thì làm.

- Không ngờ tiểu tử này đến từ ngoại vực thấp kém!

- Hừ! Loại người thấp kém mà còn muốn dương oai!

Đám đông bên ngoài sau khi biết Hoa Phong đến từ tứ đại lục, liền nhốn nháo một trận.

Ném về phía hắn là những ánh mắt cực độ khinh miệt. Với bọn họ mà nói, võ giả tứ đại lục là võ giả hạ đẳng, phế vật.

Hiện tại một tên hạ đẳng, lại dám làm loạn không xem ai ra gì, tội chết đáng muôn chết.

Thế nhưng bọn họ lại quên mất, kẻ mà bọn họ cho rằng là phế vật, vừa vượt cấp đánh bại võ giả cao đẳng bọn họ.

- Làm nhanh đi ta không đủ kiên nhẫn đợi lâu!

Long sư huynh búng búng móng tay, hướng Hoa Phong ra lệnh.

- Ta lại càng muốn thử xem, ngươi không đủ kiên nhẫn sẽ làm gì ta?

Hoa Phong nhếch miệng đáp lại. Hắn là rất muốn điệu thấp một chút, nhưng đám người này một tên hống hách hơn một tên, rất là không vừa mắt.

Lại còn kêu hắn phế bỏ tu vi, đây đúng là ép người quá đáng. Đã như vậy liền đánh, đánh không lại thì chạy.

- Dân đen ti tiện không ngờ không biết sống chết!

- Hắn bị lừa đá sao? Hay cho rằng ở đây cũng giống như nơi thấp kém bên ngoài?

Đám võ giả Trung đại lục xem vui bên ngoài, vốn dĩ cho rằng Hoa Phong không dám trái lời, liền chờ đợi hắn tự tay phế bỏ chính mình.

Nhưng không thể tưởng tượng, hắn chẳng những không thực hiện, mà còn ra vẻ khiêu khích. Đây là không biết sống chết hay đầu óc có vấn đề.

- Ngươi thật cho rằng ta không dám giết ngươi?

Long sư huynh bị Hoa Phong khiêu khích, sắc mặt một trận tức giận, hắn là không nghĩ tới Hoa Phong dám làm trái lời hắn.

Hình phạt hắn đưa ra đã là một ân huệ rồi, nhưng đối phương lại không biết điều, còn ra vẻ chống đối khiêu khích.

Trong mắt hắn Hoa Phong chỉ là kiến hôi mà thôi, một ngón tay có thể đè chết một vạn tên như vậy.

Long sư huynh sắc mặt âm trầm, ý định muốn đem Hoa Phong lập tức chém giết, sát khí đột nhiên bộc phát, không do dự đè ép về phía hắn.

Đám võ giả bên ngoài bị sát khí ảnh hưởng, sắc mặt trắng bệch, tứ chi run rẩy, nhanh chóng lui hết ra xa, chín thí sinh tứ đại lục cũng không ngoại lệ giữ khoảng cách an toàn.

- Sơn Hà cảnh rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh, ta cũng rất muốn xem thử!

Hoa Phong bị sát khí trực tiếp đè ép, sắc mặt hơi tái, bất quá không hề sợ, tiếp tục khiêu khích.

Hắn biết đánh không lại, nhưng không thể để đối phương tùy ý chém giết.

- Tự tạo nghiệt không thể sống!

Long sư huynh hung ác nói.

Hắn là không thể tin nổi, bị sát khí của hắn đè ép, mà đối phương không mảy may sợ hãi. Lại còn mở miệng thách chiến.

Thiên Địa cảnh kiến hôi, dám thách chiến Sơn Hà cảnh, đây là chuyện chưa từng nghe qua, thế nhưng điều khó tin này, đang xảy ra với hắn.

Đám đông bên ngoài lại càng há hốc mồm, tròn mắt kinh ngạc, dân đen ti tiện không ngờ mạnh miệng như vậy, Thiên Địa cảnh muốn thử thực lực Sơn Hà cảnh, là chuyện gì đó phi thường ngu ngốc, chỉ sợ chưa cảm nhận được địch nhân mạnh bao nhiêu, liền bị đánh tan xác.

Chín thí sinh tứ đại lục, bọn họ là biết Hoa Phong ngông cuồng, nhưng ngông cuồng đến trình độ này, là chưa từng nghĩ tới. Chỉ có Hoa Nhi nội tâm thập phần lo lắng, bất quá nàng tự hiểu, bản thân là không thể làm gì. Địch nhân quá mạnh, thêm nàng chỉ tạo thêm gánh nặng mà thôi.

- Ai chết còn chưa biết!

Hoa Phong chiến ý tự động dâng cao, tinh khí thần tập trung cao độ, đưa bản thân vào trạng thái tốt nhất, chuẩn bị chiến một trận.

- Ha Ha! Kiến hôi mà thôi!

- Đi chết đi!!!

Long sư huynh nhếch miệng khinh thường. Lập tức vỗ ra một chưởng.

Chưởng kình của hắn chỉ hời hợt phát ra, thế nhưng vẫn là che trời phủ đất, mang theo lực áp bách khủng bố, hướng Hoa Phong gào thét lao đi với tốc độ cực nhanh.

“ Thật mạnh”

Đối mặt chưởng kình, Hoa Phong nội tâm vô cùng kinh hãi.

Một chưởng hời hợt của đối phương, hắn đã cảm nhận được khí tức khủng bố, nếu thật sự toàn lực, hắn chắc chắn bản thân không có sức hoàn thủ.

Mặc dù kinh hãi, nhưng Hoa Phong cũng nhanh chóng vung kiếm chém ra đối kích.

Đối diện cường địch như này, sử dụng võ đạo bổ tu, chẳng khác gì tìm chết.

- Tam Sinh Ánh Nhật!

Hoa Phong chiến ý kinh thiên, toàn lực chém ra một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ.

Lực tam sinh ánh nắng mặt trời trong phạm vi năm mươi dặm, bị Hoa Phong toàn lực dẫn dắt, tụ hợp lại một chỗ, tạo thành thứ kiếm quang nóng rực, kiếm quang như làm tan chảy không khí, lập tức đập mạnh vào chưởng kình khủng bố, đang lao tới cực nhanh của Long sư huynh.

Oanh

Công kích giao nhau, thanh âm nồ lớn chấn cho màng nhỉ người xem trò bên ngoài, một trận ong ong.

Sóng xung kích quét ra xung quanh, Hoa Phong bị lực phản chấn đánh bay về phía sau, miệng không ngừng thổ huyết, bị thương không nhẹ, bất quá vẫn là đứng vững, không do dự hắn ngay lập tức vận sinh pháp tắc.

Phía đối diện, Long sư huynh lông tóc không rụng, thế nhưng vẻ mặt lúc này là cực kỳ chấn động.

- Không thể nào!!!

Long sư huynh thần sắc khó có thể tin, miệng lẩm bẩm.

Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, không ngờ trực tiếp nghạnh kháng công kích của hắn mà không chết.

Mặc dù ra tay hời hợt, nhưng không phải kiến hôi Thiên Địa cảnh có thể chống đỡ, đừng nói là Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, mà ngay cả Thiên Sơn cảnh cũng chết.

“ yêu nghiệt” Long sư huynh chỉ có thể nghĩ đến hai từ này, để mô tả kiến hôi trước mặt.

- Không ngờ không chết!!!

- Đây là Thiên Địa cảnh?

Đám đông bên ngoài, chứng kiến Hoa Phong trực tiếp đối kích cùng Long Thần, Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên mà không bị đập chết, khủng bố hơn là xem tình hình của hắn vẫn là có thể tái chiến.

Cái này còn là Thiên Địa cảnh sao? Dân đen ti tiện sao? Không thể tin nổi.

- Không nghĩ tới dân đen như ngươi lại mạnh hơn ta tưởng!

- Tuy nhiên dân đen vẫn là dân đen, chọc phải ta ngươi chết chắc rồi!

Long Sư huynh nội tâm vẫn là khiếp sợ, bất quá càng như vậy hắn càng muốn đem Hoa Phong chém giết.

Yêu nghiệt này nếu không sớm diệt trừ sẽ là một đại họa. Hơn nữa diệt sát thiên tài là chuyện phi thường sảng khoái.

- Ha ha! Long Thần ngươi không ngờ lại đi ức hiếp một Thiên Địa cảnh nho nhỏ!

- Long Thần ngươi nên đổi thành chó dại thần thì hơn, bởi vì chỉ chó dại mới đi cắn bậy!

Long Thần vừa định xuất thủ, ý đồ đem Hoa Phong triệt để diệt sát, thì đột nhiên có hai giọng nói một trước một sau vang lên, giọng điệu đầy cuồng tiếu.

- Giang Hạ, Trần Nguyên, hai người các ngươi là muốn gây sự?

Long Thần quét mắt về phía xa, khi phát hiện ra chủ nhân hai giọng nói, sắc mặt trở nên khó coi, âm trầm chất vấn. Theo hắn nếu có hai tên này can thiệp, chém giết kiến hôi ti tiện, là không dễ thực hiện.

Hoa Phong cũng phát hiện ra hai người kia, đồng dạng một thân thanh y, lưng cõng trường kiếm, đầu đội kim quan, cả hai đều có khuôn mặt chữ điền, nhìn qua có chút khôi ngô. Bất quá địch hay bạn còn chưa rõ ràng.

- Long Thần ngươi là vu oan giá họa, con mắt nào của ngươi là trông thấy chúng ta gây sự!

Giang Hạ cười nhạt phản bác.

- Nếu đã không tới tìm phiền phức, thì đừng xen vào chuyện của ta!

Long Thần nheo mắt nói, hắn là kiêng kỵ hai tên này.

- Không ngờ Giang Hạ và Trần Nguyên của Kiếm Tông cũng tới!

- Lần này có trò vui rồi!

Đám đông bên ngoài, rất nhanh có không ít võ giả nhận ra lai lịch người vừa tới, liền một mảnh xôn xao.

Long Thần môn nhân đệ tử Đao Tông, mà Giang Hạ và Trần Nguyên thuộc Kiếm Tông, hai nhị phẩm tông môn này lâu nay như nước với lửa, đao kiếm bất dung, giáp mặt là đánh nhau, thập phần thù địch. Do đó đám người bên ngoài mới bàn nhau, trò vui sắp tới.

- Ta rất thích xen vào chuyện người khác, đặc biệt không vừa mắt với mấy con chó dại Đao Tông!

Trần Nguyên trực tiếp trở mặt, mở miệng ra là sỉ vả.

- Nếu các ngươi là muốn đánh, đợi ta xử lý xong tên dân đen này liền tới phiên các ngươi!

Long Thần sắc mặt đen lại, cực kỳ tức giận, hai tên này rõ ràng trắng trợn gây sự, bất quá hắn vẫn là không quên lưu ý Hoa Phong, đây mới là hiểm họa thực sự.

- Mục đích của chúng ta là vì vị tiểu huynh đệ này mà tới!

Trần Nguyên nói ra nguyên nhân muốn can thiệp.

- Tiểu huynh đệ, nghe nói ngươi là đến từ ngoại vực, lại vừa tới không lâu!

- Chắc hẳn chưa chọn được tông môn phù hợp, hay là đầu nhập Kiếm Tông ta!

- Nếu ngươi đồng ý, thì tên Long Thần này liền không đáng ngại!

Giang Hạ bất ngờ hướng Hoa Phong không nhanh không chậm lên tiếng.

Hắn không ngờ ngỏ ý chiêu mộ đối phương.

Hoa Phong một kích giao thủ cùng Long Thần, hai người bọn hắn làm sao không thấy, Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, trực tiếp giao thủ cùng Sơn Hà cảnh mà không chết, đây là bực nào kinh thế hãi tục.

Một thiên tài tuyệt nhiên không thể bỏ qua, về phần đối phương là địch cùng Long Thần, chỉ cần đồng ý gia nhập Kiếm Tông, bọn họ liền không ngại vì tông môn mà phiền phức một trận.

- Các ngươi là khinh người quá đáng!

Long Thần sắc mặt vốn đã khó coi lại càng như ăn phải ruồi, lạnh giọng lên tiếng.

Nếu để Kiếm Tông thành công thu nạp tên dân đen kia, thì chắc chắn là một hiểm họa, hơn ai hết hắn hiểu rõ sự yêu nghiệt của đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.