Kiếm Phá Thương Khung

Chương 167: Chương 167: Kiếm Tông.




- Kiếm Tông ta chiêu mộ môn nhân đệ tử, cũng coi là khinh người quá đáng!

- Còn ngươi đường đường là một Sơn Hà cảnh, đi ức hiếp Thiên Địa cảnh, lại gọi là gì?

Trần Nguyên cao giọng phản bác, kết câu đầy thâm ý.

- Hắn dám đả thương người của ta, lại còn liên tục khiêu khích quyền uy cường giả, chết không hết tội!

Long Thần âm trầm biện hộ. Tiếp tục phán tội cho Hoa Phong.

- Ngươi cũng xứng với hai từ cường giả!!!

Giang Hạ nhếch miệng châm chọc.

- Ta không phải đã nói rồi sao? Kiếm Tông đang chiêu mộ đệ tử, kẻ nào ngăn cản, chết!

Trần Nguyên không ngờ trực tiếp trở mặt, ánh mắt sắc lạnh quét về phía Long Thần, sát khí ẩn ẩn chờ bộc phát.

- Trần Nguyên ngươi là muốn đánh một trận?

Long Thần thần sắc âm lãnh mở miệng, hắn kiêng kỵ nhưng không có nghĩa là kinh sợ.

- Tính thêm cả ta!

Giang Hạ nghiêm mặt xen vào, vị ý hai đánh một.

- Các ngươi không ngờ lại không biết xấu hổ!

Long Thần sắc mặt đen lại, lên tiếng châm chọc. Nếu chỉ một tên hắn không e ngại chiến một trận, nhưng hai tên cùng lúc liền không phải đối thủ, cho nên cố ý khích tướng.

- Ngu ngốc! Chúng ta đi hai người, tại sao đánh ngươi, lại chỉ được phép một người?

- Nếu sợ thì mau cút!

Giang Hạ mặt dày phản bác, không những vậy, còn là trực tiếp đuổi đi.



Long Thần nội tâm một trận phẫn nộ, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế muốn đánh, gằn giọng.

- Chuyện hôm nay ta nhất định sẽ bắt các ngươi trả lại gấp bội!

- Về phần kiến hôi ti tiện, đừng để gặp phải ta lần nữa!

Nói dứt lời hắn liền xoay người rời đi, hắn không ngu ngốc đến mức lấy một đánh hai. Về phần yêu nghiệt kia hắn lại càng không thể quản. Chỉ có thể âm thầm tìm cách diệt trừ, bởi vì đây là một cái đại họa.

Đặc biệt, bị đuổi như đuổi chó, trước sự chứng kiến của không ít người, đối với hắn là một sự sỉ nhục khó nuốt trôi. Cho nên hắn thề sẽ trả lại gấp bội.

- Đa tạ hai vị huynh đài ra tay tương trợ!

- Cung kính không bằng tuân lệnh, tại hạ đồng ý gia nhập Kiếm Tông!

Long Thần oán độc rời đi, Hoa Phong lập tức hương hai người Trần Nguyên chắp tay cảm kích.

Kế tiếp chấp thuận gia nhập Kiếm Tông gì đó.

Nếu không có hai người này, hắn là lành ít dữ nhiều, cho nên không do dự mà đồng ý.

- Tốt!!! Tốt!!!

Trần Nguyên lẫn Giang Hạ đồng thanh hô lên, sau đó cười lớn, vui mừng không lớn nổi.

Bọn họ chắc chắn chiến lực Hoa Phong là quét ngang cùng cấp,

đùa sao ngay cả công kích của Sơn Hà cảnh,còn có thể đón đỡ, thì Thiên Địa cảnh ai lại là đối thủ của hắn.

Nếu đối phương có thể duy trì phần bản lĩnh này, ở mấy cảnh giới tiếp theo, lúc đó cho dù là đám thiên kiêu chi tử, tự xưng siêu cấp thiên tài kia, trước mặt hắn liền vô pháp kiêu ngạo.

Long Thần là hiểu rõ điều này, cho nên một mực muốn chém giết đối phương, bất quá không thể thực hiện.

Sau khi ba người giới thiệu qua một chút,Hoa Phong là muốn dẫn theo Hoa Nhi đi cùng, nhưng là không ngờ tới, nàng lại bị một lão già đưa đi. Nghe bọn họ nói chuyện hóa ra lão là sư tôn của nàng.

Hơn nữa Hoa Phong mơ hồ cảm nhận, tu vi của lão không kém gia gia chút nào, một siêu cấp khủng bố.

Hai huynh muội chỉ nói vài câu liền ai đi đường nấy, Hoa Nhi có sư tôn khủng bố bảo vệ, Hoa Phong cũng yên tâm phần nào.

Đi chung với Hoa Phong còn có Thanh Thiên Thánh Nữ, còn gọi là Trương Tiểu Thanh, về phần đám người còn lại liền thành thật theo Đa Lập rời đi, bọn họ rốt cuộc cùng nhìn ra, ở tứ đại lục mình là thiên tài, nhưng ở đây kiến hôi cũng không bằng.

Tên Đa Lập nguyên nhân gây ra nháo sự, hiện tại nhìn Hoa Phong như mèo nhìn cọp, hắn không thể ngờ được, tùy tiện trêu chọc một tên dân đen ti tiện, liền chọc vào yêu nghiệt đángsợ, đúng là vận cứt chó.

Bất quá Hoa Phong không có để ý đến hắn, lập tức theo hai người Trần Nguyên đi về hướng khác.

Bốn người ba nam một nữ vừa đi vừa nói chuyện.

Theo những gì bọn họ nói, Hoa Phong sơ bộ nắm rõ phân bố Trung đại lục lẫn tông môn mà hắn vừa đầu nhập, Kiếm Tông.

Trung đại lục vô cùng rộng lớn, tứ đại lục bên ngoài nếu đem so sánh với nó, thì tỷ như Việt Nam so với mười cái Trung Quốc, độ chênh lệch cực kỳ khủng khiếp. Điều này lý giải vì sao trong mắt võ giả Trung đại lục, võ giả bên ngoài là đám dân đen ti tiện, hạ đẳng thấp kém.

Trung đại lục được chia làm ba khu vực Thanh Ngân, Bạch Ngân, Hoàng Kim.

Thanh Ngân là khu vực có số lượng tông môn chẳng khác nào kiến đen, bất quá chỉ là hạ phẩm tông môn, hạ phẩm gia tộc, từ cửu phẩm đến thất phấm và các tông môn bất nhập lưu.

Khu vực Bạch Ngân tông môn ít hơn một chút, nhưng chất lượng lại cao hơn Thanh Ngân không ít, bởi bì ở khu vực này là nơi cư ngụ của trung phẩm tông môn, trung phẩm gia tộc, từ lục phẩm đến tứ phẩm.

Khu vực Hoàng Kim có số tông môn ít nhất, chỉ bằng nửa khu vực Bạch Ngân, nhưng là cường đại nhất, bởi vì ở đây là nơi cao cấp tông môn cao cấp gia tộc cư ngụ, từ tam phẩm đến siêu phẩm, còn gọi là siêu cấp.

Ở các khu vực này điều phân chia thành ba vùng lãnh địa, không đồng nhất, nhân tộc, yêu tộc, yêu thú.

Tông môn nhân tộc được chia làm ba loại tu luyện khác nhau, tu luyện giả, kiếm tu, đạo tu. Hai loại tu luyện sau, là sự hòa nhập qua vô số năm của đám người nội hải, ngoại hải.

Kiếm Tông là một tông môn nhị phẩm, thực lực xếp trước mười trên tổng số tông môn nhị phẩm.

Môn nhân đệ tử trong tông nhiều hơn con số ngàn vạn.

Cũng như các tông môn khác, Kiếm Tông phân cấp đệ tử như sau. Đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử tinh anh, đệ tử hạch tâm.

Theo như tu vi của Hoa Phong ở trung phẩm tông môn là đệ tử hạch tâm, nhưng ở cao phẩm tông môn liền tụt xuống hai thứ hạng.

Hắn được biết, ở cao cấp tông môn phân chia cấp bậc không giống như trung cấp, mà dựa vào tu vi người mạnh nhất mà phân chia.

Ở cao cấp tông môn, một trăm cái tam phẩm cũng là không chịu nổi một cái dậm chân của nhị phẩm, và nhị phẩm tông môn trước mặt nhất phẩm cũng tương tự, nhất phẩm và siêu phẩm thì không chênh lệch đến vậy, nhưng phải đến năm cái nhất phẩm mới bằng một cái siêu phẩm.

Bôn người vừa đi vừa nói chuyện, rốt cuộc cũng đến nơi tập kết của tân đệ tử Kiếm Tông.

Đưa hai người Hoa Phong đến địa điểm cần đến, Giang Hạ, Trần Nguyên ngay lập tức rời đi, bọn họ có nhiệm vụ tìm kiếm nhân tài, cho nên không thể ở lại.

Mặc dù bắt được của quý Hoa Phong, nhưng công việc không vì thế mà buông bỏ.

Đứng trước nơi tập kết, Hoa Phong khẽ đảo mắt quan sát một chút, nơi tập kết là một khách sạn khổng lồ, khách sạn được xây trệt, toàn bộ được làm bằng gỗ, có ít nhất mấy trăm căn phòng, do là nơi ở tạm thời, cho nên không có trang trí gì bắt mắt.

Quan sát một lát, Hoa Phong dự định chọn một căn phòng để nghĩ ngơi, rảnh rỗi tu luyện một phen.

- Tiểu Thanh a! Cô cũng nên nghĩ ngơi một chút đi!

Hoa Phong quay qua Trương Tiểu Thanh đạm mạc nói.

- Tiểu Thanh không phải để ngươi gọi!

Trương Tiểu Thanh bị Hoa Phong bất ngờ thay đổi xưng hô, lại còn khá thân mật, mặt đẹp bất giác đỏ lên, phản bác một trận.

Bộ dạng xấu hổ của nàng quả thật khiến người trầm mê, Hoa Phong cũng không ngoại lệ, bị thất thần. Bất quá hắn rất nhanh tỉnh lại.

- Nàng hiện tại là nha hoàn của ta!

- Nên sửa đổi gọi là thiếu gia!

Hoa Phong đảo mắt gian xảo, đáp lại.

- Ngươi đừng hòng!

Trương Tiểu Thanh lập tức cự tuyệt, gọi hắn thiếu gia, si tâm vọng tưởng.

- Không ngờ là cực phẩm!

- Đẹp hơn rất nhiều so với cái gì đệ nhất mỹ nhân, Trường Hà quốc!

- Nàng là của ta!

Hoa Phong đang muốn đưa Trương Tiểu Thanh vào khuôn phép, thì vẻ đẹp của nàng lại rước về phiền toái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.