Kiếm Phá Thương Khung

Chương 168: Chương 168: Yêu nghiệt phương nào.




Tại khu tập kết tân đệ tử Kiếm Tông, sau khi Trần Nguyên và Giang Hạ rời đi không bao lâu, Hoa Phong liền gặp chút phiền toái, bởi cái gọi là hồng nhan họa thủy.

Người tới gồm năm tên, phân biệt là cẩm y, thanh y, hắc y, bạch y, hoàng y. Tu vi tất cả đều là Thiên Sơn cảnh, tuổi không quá hai lăm.

Đám người này nếu đặt ở tứ đại lục, liền được xem là siêu cấp thiên tài, nhưng ở Trung đại lục, lại chẳng có gì đáng nói.

Sau khi thốt lên vài câu có phần thiếu tôn trọng người khác, thì bọn họ không ngờ hướng Trương Tiểu Thanh, bày tỏ mười phần thiện chí.

- Vị cô nương này tu vi không những là Thiên Sơn cảnh, còn là thập phần xinh đẹp, vạn người ngưỡng vọng!

- Vị ý gì lại chịu ủy khuất trước một tên phế vật Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên?

- Nếu hắn là dùng gia cảnh áp bách, mấy huynh đệ chúng ta có thể thay cô nương đòi công đạo!

Người lên tiếng là bạch y thanh niên. Vừa rồi cuộc nói chuyện giữa Hoa Phong và Trương Tiểu Thanh, bọn họ là nghe thấy rõ ràng.

Lý ra bọn họ đang trong phòng nghỉ ngơi, nhưng nghe tiếng nữ nhân liền ra xem thử, không ngờ bắt gặp tuyệt thế mỹ nữ, cho nên không tự chủ thốt lên mấy câu khiếm nhã vừa rồi.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Hoa Phong với tu vi phế vật, lại có thể đè ép Thiên Sơn cảnh, bắt mỹ nhân làm nha hoàn, chỉ có thể là dựa vào gia thế.

- Đúng vậy, cô nương nếu đồng ý, huynh đệ chúng ta liền không ngại trợ giúp một phen!

Hắc y thanh niên tiếp lời. Ba tên còn lại không nói gì, nhưng cũng là ngầm đồng ý.

Bọn họ chỉ đợi Trương Tiểu Thanh gật đầu, liền xông lên dạy cho Hoa Phong bài học. Sau đó cướp mỹ nhân tới tay.

Trong mắt của bọn họ mấy tên ỷ vào gia thế toàn là phế vật, hơn nữa tu vi Hoa Phong so với bọn họ lại càng là kiến hôi, không đáng để vào mắt.

- Các ngươi có thể giúp ta?

Trương Tiểu Thanh hướng về mấy tên kia nghi hoặc hỏi lại, lời nói ý vị thâm trường.

Với nàng Hoa Phong là tên đáng hận nhất trên đời, nhưng mấy tên trước mặt lại khiến nàng thập phần chán ghét, câu nói của nàng đã chỉ rõ bản thân muốn gì.

Chỉ dựa vào năm Thiên Sơn cảnh, muốn từ trên người Hoa Phong đòi công đạo, tự rước lấy nhục.

- Đương nhiên là có thể!!!

Bạch y thanh niên nội tâm vui vẻ đáp lại. Hắn không ngờ mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Kế tiếp cả năm tên không hẹn mà hợp, quét mắt về phía Hoa Phong bộ dạng thập phần không thiện chí.

“ con mẹ nó chứ, nữ nhân thật âm hiểm'

Hoa Phong lúc này nội tâm đang chửi âm lên. Hắn làm sao không biết ý đồ của Trương Tiểu Thanh. Nàng là muốn tìm phiền phức cho hắn đây mà.

Bất quá mấy tên này đúng là duyên đại bàng, chuyện người khác đương không xen vào, gây sự, đúng là muốn bị đánh.

- Vậy đa tạ trước!

Trương Tiểu Thanh không do dự đáp ứng, dứt lời nàng là lùi lại thật xa, khoảng hai trăm thước, ý cười đầy mặt.

Mấy tên đui mù này phải để cho chúng sáng mắt, trước mặt Hoa Phong liền đừng bao giờ kiêu ngạo.

Nàng là đã thử qua kiêu ngạo một lần, bất quá cái giá phải trả thật đắt. Nếu không có thần dược chữa trị, hiện tại liền thành bạch phát Tiểu Thanh rồi.

Cho nên để người khác nếm thử đô biến thái của Hoa Phong, là bực nào sẻ chia, phi thường tốt.

Hai bên giương cung bạt kiếm, liền kinh động đến toàn bộ tân đệ tử tại đây, tất cả đều rời phòng chuẩn bị xem trò vui, bộ dạng hiếu kỳ đánh giá Hoa Phong một trận. Bất quá không ai cho rằng kiến hôi kia có thể làm nên trò trống gì.

- Tiểu tử ngươi lập tức buông tha nàng, để tránh chịu nổi khổ da thịt!

Hắc y thanh niên hướng Hoa Phong ra lệnh. Trong suy nghĩ của hắn đối mặt năm Thiên Sơn cảnh, phế vật trước mắt là tuyệt đối nghe lời.

- Nhân loại và súc vật, khác nhau ở ngôn ngữ!

- Cho nên một nhân loại như ta,

là thật không có nhận biết, năm vị đây là đang thảo luận cái gì?

Hoa Phong nhếch miệng cười lạnh, cao giọng lên tiếng.

- Hắn không ngờ ngông cuồng như vậy?

Tân đệ tử bên ngoài nhìn chằm chằm Hoa Phong, trợn mắt không thể tưởng tượng, Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, đối diện năm Thiên Sơn cảnh liền không chút kinh sợ, lại còn phát ngôn cực độ ngông cuồng, đây là không biết sống chết.

- Ngươi đây là muốn chết???

Cả năm tên ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó liền phẫn nộ, cùng một lúc hướng Hoa Phong âm lãnh mở miệng.

Bọ họ nào có nghĩ tới một con kiến hôi, lại dám ví bọn là súc vật, chuyện này tuyệt không thể bỏ qua.

- Cho ngươi cơ hội lành lặn ngươi còn không biết điều!

- Lại còn khẩu xuất cuồng ngôn, tự tạo nghiệt là không thể sống!

Cẩm y thanh niên tròng mắt lóe sát khí, giọng nói cực độ âm trầm.

- Không phải ta nói rồi sao? Ta là không hiểu ngôn ngữ của súc vật!

Hoa Phong tiếp tục miệt thị.



Năm Thiên Sơn cảnh nghe đến đây liền hít một hơi thật sâu, triệt để phẫn nộ.

- Chết đi!!!

Cẩm y thanh niên không thể áp chế lập tức cách không vỗ ra một chưởng. Bốn người còn lại thấy đồng bạn xuất thủ, không tự chủ lùi lại phía sau.

Chưởng kình của cẩm y thanh niên, mang theo thiên địa chân nguyên, cùng với hỏa ý cảnh, cộng thêm một chút khí thế áp bách thuộc về Sơn Hà cảnh, tạo thành chưởng lửa, đập về phía Hoa Phong.

Hoa Phong đối mặt chưởng kình đỏ lửa, nội tâm một trận kinh ngạc, không nghĩ tới tu vi đối phương là tiến sát Sơn Hà cảnh, cái khí thế áp bách khó chịu kia, Thiên Sơn cảnh bình thường không thể có, một địch nhân cường đại.

Không có chút xem thường, Hoa Phong xuất ra một thanh bảo kiếm thiên cấp truyền thừa, có tên Long Uyên kiếm.

Lực tam sinh thiên địa lập tức được hắn dẫn dắt tề tụ, tạo ra huyễn ảnh đa sắc bao bọc toàn thân.

Lúc này hắn không giữ lại vung Long Uyên kiếm chém ra.

- Thiên Địa Giao Thoa!

Theo một kiếm Hoa Phong chém ra, huyễn ảnh đa sắc bất ngờ chuyển hóa thành huyễn ảnh kiếm quang.

Huyễn ảnh kiếm quang ẩn chứa lực tam sinh hùng hậu, trực tiếp hướng chưởng kình nóng rực đánh tới.

Oanh

Công kích giao nhau tao ra thanh âm chấn động, sóng xung kích càn quét bừa bãi, như muốn thổi bay khu tập kết, bất quá cái khách sạn tuy làm bằng gỗ, nhưng sóng xung kích của hai người cũng không khiến nó mảy may dao động.

Hoa Phong bị phản lực chấn cho liên tục lùi lại, thế nhưng kiếm quang của hắn sau khi triệt tiêu hỏa chưởng, là không có tiêu tán, thuận thế hướng tên cẩm y thanh niên oanh kích mà tới.

Cẩm y thanh niên kinh hãi thất sắc, tình thế hết sức bất ngờ, làm hắn không kịp phòng bị, chỉ có thể vận chuyển chân nguyên hộ thể, hoành kiếm che nơi yếu hại.

Ầm

Kiếm quang tam sinh thiên địa, mạnh mẽ nện lên người cẩm y thanh niên, đập hắn bay ngược về sau, miệng phun máu tươi, khó khăn lắm mới có thể trụ vững.



Ngoại trừ Trương Tiểu Thanh, tất cả võ giả còn lại đều hít một hơi khí lạnh, miệng há to nhét vừa hai quả trứng gà, thần sắc vô cùng chấn động, không thể tin nổi.

Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên, chính diện giao thủ cùng Thiên Sơn cảnh sắp bước vào Sơn Hà cảnh, lại có thể đánh bay đối thủ, đây là chuyện gì xảy ra.

Quá hoang đường quá không thực tế.

Mặc dù cẩm y thanh niên là khinh thường đối thủ, nhưng công kích của Thiên Sơn cảnh sát Sơn Hà cảnh, thì một Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên là tuyệt đối không thể ngăn cản, chứ chưa nói đến phản kích.

Thến nhưng đối phương không những ngăn cản dễ dàng, mà ngược lại còn đánh thương đối thủ, đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào.

- Tiểu tử ngươi thành công chọc giận ta rồi!!!

Cẩm y thanh niên hướng Hoa Phong nghiến răng nghiến lợi. Hắn là thật sự khinh thường đối phương, nhưng không nghĩ tới mình có thể rơi vào hạ phong, một tình huống vượt quá xa sức tưởng tượng của hắn.

Không xuất ra toàn lực, dẫn tới ngoài dự liệu bị đánh thương, bị đánh thương trước mặt đông người như này, là chuyện mất mặt bực nào, tuyệt đối là sỉ nhục.

Cho nên cẩm y thanh niên nhất định khiến đối phương trả giá đắt.

- Phế vật!

Hoa Phong cươi lạnh khinh thường. Hắn là không đánh lại Sơn Hà cảnh, bởi vì áp bách đại cảnh giới, khiến hắn không xuất ra được ba thành thực lực.

Về phần Thiên Sơn cảnh, cho là có hay không tiến sát Sơn Hà cảnh, hắn cũng có thể chiến một trận. Nếu là khinh thường hắn, thì xác định ăn thiệt thòi.

- Ngươi nghĩ thắng được ta hai thành thực lực, liền tự cho là đệ nhất!

- Nếu vậy thì ngươi không nên tiếp tục tồn tại!

Cẩm y thanh niên âm lãnh nói.

Thắng được hai thành thực lực của hắn, liền cho rằng là đệ nhất thiên hạ.

Hắn cũng là đoán chừng Hoa Phong đã toàn lực ứng phó, cho nên công kích tiếp theo, cẩm y thanh niên là chắc chắn chém giết đối phương. Yêu nghiệt thì sao chứ, chưa trưởng thành liền là kiến hôi.

- Súc vật!

Hoa Phong lơ đễnh mở miệng, uy hiếp hắn sao, nếu hắn là đậu hũ bóp liền nát, đã không tồn tại đến tận bây giờ.

- Nhật Diệu Trùng Khai!

Cẩm y thanh niên không tiếp tục đấu khẩu, lập tức vận chuyển chân nguyên chém ra một kiếm. Hắn là dùng kiếm.

Kiếm quang của hắn không ngờ ẩn chứa nhật diệu kiếm ý cường đại, cộng thêm nhật diệu ý cảnh đại viên mãn lẫn thiên địa chân nguyên khủng bố, tất cả hợp thành một đường kiếm quang đỏ rực, kiếm quang như muốn nung chảy không gian.

Kiếm quang vừa hình thành, thiên địa liền một mảnh nắng chói, mây trên đỉnh đầu liền bốc hơi không còn, để lộ ra bầu trời vô tận.

Kiếm quang khiến thiên địa biến sắc, hướng Hoa Phong gào thét đánh qua. Cẩm ý thanh niên lúc này là toàn lực công kích, hắn muốn chém giết kiến hôi kia ngay lập tức, để gỡ lại chút thể diện. Nếu không sau này chẳng dám nhìn ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.