Vân Chính Thiên hàng lông mày hơi nhướng, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt làm hắn không thể nào tin được.
Đám chiến sĩ ác linh cùng kỵ sĩ không đầu ác linh kia dừng chân tại một bãi đất trống. Mà tại chỗ này đã có rất nhiều nhóm kỵ sĩ không đầu ác linh đang đợi sẵn, mỗi con bọn chúng đều dẫn theo từ chín tới mười con chiến sĩ ác linh sau lưng.
Đây chính là hội quân tình huống!
Vân Chính Thiên há miệng hớp một ngụm khí lạnh. Rõ ràng là hội quân, đám ác linh vậy mà lại có thể làm ra hành động mang tính chiến thuật như vậy. Không lẽ linh trí của ác linh đã vượt xa sức tưởng tượng của nhân loại ngay từ đầu.
Vậy là đã rõ khi hắn nấp ở trên cây bắt gặp con kỵ sĩ không đầu cùng con chiến sĩ ác linh nọ giao tiếp, thì ra là muốn con chiến sĩ ác linh này đi về chỗ tập kết. Nhưng mà bọn chúng tập kết để làm cái gì mới được.
Đột nhiên vào lúc này, Vân Chính Thiên trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn minh bạch rồi.
Ngẩng đầu lên cao, ánh mắt rơi xuống vị trí một tòa di tích không lồ tọa lạc ở phía xa xa kia. Tuy rằng để đi đến di tích này còn một quãng đường không ngắn, như tại vị trí của hắn lại có thể nhìn thấy bóng dáng tòa di tích ẩn hiện dưới lớp sương mù màu đen dày đặc, đủ để biết nó khổng lồ đến nhường nào.
Đó chính là Hạo Thiên Điện, là đích ngắm của mọi người khi tiến nhập Hạo Thiên Trì này.
Bên trong tòa đại điện đó là nghi thức Hạo Thiên Truyền Thừa đang đợi bọn hắn, chỉ cần tích lũy đầy đủ ác linh châu, liền có thể thử tiến vào thu hoạch truyền thừa.
Nhưng mà hiện tại, đám ác linh có tổ chức này lại tập kết tại khu vực cách Hạo Thiên Điện không xa và theo Vân Chính Thiên phán đoán thì toàn cõi Hạo Thiên Trì hạch tâm này không chỉ có một vị trí tập kích trước mắt.
Nói cách khác, đám ác linh này đang thiết lập một vành đai bao vây, đồng thời chặn đường phục kích các tuyển thủ đi tới Hạo Thiên Điện. Cũng chỉ có làm như vậy mới có nhiều nhân loại tự chui đầu vào rọ, không cần bọn chúng đi loanh hoanh tìm kiếm làm gì.
Ngàn năm qua, mỗi lần Hạo Thiên Trì xuất thế, đều sẽ có không ít ác linh chết trong tay nhân loại, hóa thành ác linh châu nhưng cũng có không ít nhân loại chết đi trở thành ác linh. Vòng tròn này cứ lặp đi lặp lại cho đến khi ác linh sở hữu linh tính như bây giờ.
Ác linh giết chết càng nhiều tuyển thủ thì số lượng ác linh càng gia tăng, nếu như may mắn đánh chết những tuyển thủ có tu vi Hồn Đế trở lên, rất có thể lại đản sinh một con kỵ sĩ không đầu ác linh a, chỉnh thể thực lực lại đại tăng trưởng.
Không rõ đến cuối cùng bọn chúng có âm mưu nào, nhưng hiện tại mà nói hồn sư muốn tiến vào Hạo Thiên Điện nhận truyền thừa đã phi thường khó khăn.
Chính vào lúc Vân Chính Thiên chìm trong suy tư, ở đằng xa đột nhiên vang lên vô số tiến nổ lớn.
Ầm! Ầm!
Tiếng nổ làm đám ác linh đang đóng quân ở chỗ này nhao nhao cả lên, thế nhưng dưới sự chỉ huy của kỵ sĩ không đầu ác linh, bọn chúng không có nhao nhao phá vỡ đội hình. Chỉ thấy một đạo ác linh gồm mười con chiến sĩ và hai con kỵ sĩ không đầu tách khỏi nhóm, trực tiếp đi tới nơi phát ra tiếng nổ.
Vân Chính Thiên cũng bám theo sau.
Ngay khi gần đến nơi, hắn đã phát hiện ra nguyên nhân gây ra động tĩnh. Nơi đó có một nhóm hồn sư đang cùng ác linh giao chiến.
Ở trong đám hồn sư tuyển thủ này, Vân Chính Thiên nhận ra được mấy gương mặt quen thuộc.
Là một đám tiểu đội tinh anh Vô Cực Tông, Ngân Nguyệt Môn cùng Cổ Hoang Phái chín người. Trong đó có trộn lẫn thêm một số tuyển thủ từ các môn phái khác nữa. Tổng cộng phải tới mười lăm người.
Ánh mắt Vân Chính Thiên bỗng nhiên rơi vào một đạo thân ảnh nữ tử thon dài mặc váy trắng, một đầu tóc đỏ rực đang cùng ba con chiến sĩ ác linh đại chiến.
Vân Chính Thiên đang nấp ở trên cây vừa nhìn thấy nàng, lập tức hét lớn: “Thiên Hoa.”
Đạo thân ảnh nữ tử này, tự nhiên là tình nhân của hắn, Mã Thiên Hoa.
Thân thể lập tức xuyên qua lớp tán cây, phóng thẳng về phía Mã Thiên Hoa. Động tĩnh của hắn đã đánh động đám ác linh viện quân đang chạy bên dưới, bọn chúng liền hướng Vân Chính Thiên ở trên không trung khởi xướng công kích.
Vô số hắc quang bắn tung tóe, bất quá tốc độ của hắn nhanh như thiểm điện, chớp mắt đã đem công kích của ác linh bỏ lại phía sau. Trên tay Quang Minh Thánh Kiếm ngưng tụ mà ra, từ trên cao bổ xuống đem một con chiến sĩ ác linh phân thành hai đoạn.
“Chính Thiên.” Mã Thiên Hoa vui mừng reo lên.
Nàng cũng như hắn, từ khi tiến vào Hạo Thiên Trì đến giờ mới gặp lại được đồng đội của mình, trong lòng cực kỳ vui mừng. Vân Chính Thiên mỉm cười âu yếm nhìn nàng, rất nhanh vẻ mặt lập tức trầm lại, trên tay Quang Minh Thánh Kiếm tỏa ra vô tận quang minh ánh sáng, đem mấy con ác linh chiến sĩ đang bao vây đuổi lui lại.
Quang minh khí tức đối với ác linh có tính bài xích nhất định. Cho nên bọn chúng cũng không có đâm đầu vào nữa, trực tiếp xoay người tấn công mấy cái tuyển thủ khác.
Vân Chính Thiên trầm giọng hỏi: “Tình huống thế nào?”