Vân Chính Thiên ngữ điệu lạnh tanh, khí thế như muốn giết người, nhất thời dọa đám tuyển thủ còn lại giật nảy cả mình.
Bất quá, bọn chúng cũng không phải đám thư sinh trói gà không chặc. Có dũng khí tiến vào Hạo Thiên Trì, tự nhiên không phải thứ quá kém cỏi.
Vị tuyển thủ duy nhất đạt tới Hồn Vương trong tiểu đội vào lúc này bước lên trước một bước, võ hồn trực tiếp phóng thích ra. Vân Chính Thiên dù sao cũng chỉ có một người, hắn càng không tin tiểu tử này có tư cách địch lại năm người bọn hắn.
Tuyển thủ Hồn Vương âm lãnh nhìn Vân Chính Thiên, gằn giọng nói:
“Muốn cướp ác linh châu của bọn ta, một mình ngươi làm được sao?”
Vân Chính Thiên cũng không buồn trả lời, năm ngón tay chụm lại giơ lên vẫy vẫy tên tuyển thủ Hồn Vương này. Đối phương khiêu khích, chỉ thấy hắn tức đến nổ đom đóm mắt. Sau khi tức giận gầm lên một tiếng, hắn trực tiếp xong lên tấn công.
Ba tên Hồn Tông còn lại trong đội cũng không chân chừ thả ra võ hồn của mình, xông lên liên thủ.
Tuy không rõ vì sao trung niên nam tử kia tu vi đạt đến Hồn Đế lại bị Vân Chính Thiên đơn giản một quyền đánh bay, cũng không thấy hắn phóng thích võ hồn, mặc dù trong lòng rất nghi hoặc nhưng không thể để mất mặt như thế được.
Võ hồn của tên tuyển thủ Hồn Vương kia là một thanh trúc, hắn am hiểu chính là côn pháp công kích a.
Cầm thanh trúc trên tay, hắn hít sâu một hơi quật tới liên tục mấy cái, tất cả đều trúng vào hư không.
Còn chưa kịp cả kinh, Vân Chính Thiên hữu chưởng phát ra, băng hàn chi lực ập tới, đem tên tuyển thủ Hồn Vương này chấn lui lại.
Vân Chính Thiên lúc này, tả quyền được hỏa diễm bao phủ, hữu chưởng đem băng hàn triển khai. Một băng một hỏa tại song thủ lần nữa xuất động, nhào về phía ba tên Hồn Tông mà oanh kích.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba tên tuyển thủ tu vi Hồn Tông căn bản không cách nào cùng Vân Chính Thiên trực diện quyết đấu, từng người từng ngươi bị Vân Chính Thiên một chiêu đánh bay. Trên miệng bọn hắn máu tươi cuồng phúng, nổ ra đầy trời huyết hoa.
“Giết hắn.”
Cũng vào lúc này tên trung niên nam tử tu vi Hồn Đế cùng tên tuyển thủ Hồn Vương đã thanh tỉnh lại, liếc nhìn nhau một cái rồi đồng loạt xông lên. Bọn hắn biết hôm nay đã đá phải thiết bảng rồi, bất quá thua bởi một tên tiểu tử còn chưa hai mươi tuổi, chuyện này đồn ra chỉ sợ cả đội không còn cách nào ở trong Hạo Thiên Trì tiến hành một hồi thu hoạch ác linh châu được nữa.
Cho nên đành cố gắng chiến đến cùng.
Vân Chính Thiên trông thấy hai người đối phương hung hăng xông tới, đồng tử hơi ngưng tụ lại, Băng Chưởng cùng Hỏa Quyền lần nữa tung ra.
Trung niên nam tử cùng tên Hồn Vương kia cũng biết bản thân trọng thương không nhẹ, hiện tại không phải đối thủ của Vân Chính Thiên. Cho nên mỗi người bọn hắn tự mình đón lấy một chưởng của đối phương.
Trung niên nam tử võ hồn là một con Đại Ưng, hiện tại hắn đang triển khai mạnh nhất hồn kỹ của mình, Đại Ưng Cự Quang Trảo. Là đối với Hỏa Quyền của Vân Chính Thiên mà đánh tới.
Tên tuyển thủ Hồn Vương kia cũng vận dụng đệ ngũ hồn kỹ của mình, Hư Trúc Quần Đả. Là đối với Băng Chưởng của Vân Chính Thiên quật tới.
Song phương còn chưa va chạm, xung quanh bốn phía nổi lên một trận gió lốc, đem ba tên Hồn Tông kia chấn văng ra xa.
Ầm! Ầm! Hai tiếng nổ vừa vang lên, chỉ thấy Đại Ưng quang ảnh sau lưng tên trung niên nam tử run lên một trận kịch liệt, sau đó lập tức vỡ nát thành vô số điểm sáng. Thân thể hắn một lần nữa văng về phía sau, có thể nhìn thấy hắn đang bị hỏa diễm thiêu đốt.
Còn tên Hồn Vương kia tình hình cũng không khả quan hơn chút nào. Dưới một chưởng của Vân Chính Thiên, thanh trúc của hắn trực tiếp bị phân thành hai đoạn. Đây chính là võ hồn bị chấn nát, máu tươi lần nữa cuồng phúng, sợ rằng đã không cách nào tiếp tục đối chiến.
Thảm, thua thật thảm. Ba tên tuyển thủ Hồn Tông kia trong mắt không khỏi kinh sợ. Tên thiếu niên tóc trắng này là quái vật phương nào, thực lực của hắn đã hoàn toàn vượt qua phạm trù Hồn Đế a.