Vĩnh Lăng nằm đó tựa như đang ngủ, giấc ngủ của nàng đến thật nhanh, nó cũng chóng vánh giống như tuổi xuân của nàng. Mười mấy năm đều chỉ sinh hoạt trong Huyết Đô, đến thế giới bên ngoài nó như thế nào nàng cũng không biết.
Chỉ có thể nuôi một giấc mơ cỏn con được rời khỏi đây, để nàng thoáng được thấy những viễn cảnh tươi đẹp hơn so với Huyết Đô tanh tưởi này. Nàng đã từng mơ ước như thế.
Bây giờ thân thể nàng nằm đó, dần trở nên lạnh lẽo, chỉ có gương mặt của nàng vẫn xinh đẹp như thế, như ngày mà hắn đem mạng che mặt của nàng tháo xuống. Nụ cười vẫn còn nở trên môi, và có lẽ nó sẽ không bao giờ tắt.
“Lăng nhi . . . “
Vân Chính Thiên cúi gập đầu xuống, mặc kệ cho bàn tay thô ráp của Huyết Đế án ngữ nơi cổ họng hắn. Vĩnh Lăng nhỏ bé đã thực sự rời khỏi thế giới này, để lại cho hắn cảm giác trống rỗng nơi đại não, cũng để lại cho hắn một sự dày vò theo hắn đến cuối cuộc đời.
“Khốn khiếp.”
Một cỗ hung bạo khí tức bên trong cơ thể Vân Chính Thiên đột nhiên phát ra mãnh liệt, nhất thời Huyết Đế ánh mắt toát lên vài phần nghi hoặc.
“Hắn làm sao còn đủ năng lượng ?”
Hung bạo khí tức từ trên người hắn trùng trùng điệp điệp mà tuôn ra, nhưng nước vỡ bờ đê đồng dạng, cùng với cảm xúc oán hận, khiến hắn giống như một đại ma đầu vừa xuất thế.
Tóc dài đen nhanh chóng trùng hiện, Huyết Kiếm nắm trên tay, lập tức quét lên vị trí cổ tay mà Huyết Đế đang nắm lấy cổ họng hắn.
“BANG ——”
Huyết Đế ánh mắt bình tĩnh, một quyền nhẹ nhàng đánh ra, nhắm thẳng vào ngực của hắn, tức thì thân thể Vân Chính Thiên cấp tốc bay ra, bất quá cũng không giống như lần trước chật vật. Ở trên không trung, hắc hóa Vân Chính Thiên thân ảnh kẽ lắc nhẹ, hắn hóa thành một vệt hắc quang lần nữa xông tới trước mặt Huyết Đế.
Huyết Đế bây giờ sắc mặt cực kỳ âm trầm, nếu hắn muốn Vân Chính Thiên chết ngay từ đầu thì tên tiểu tử không biết điều kia còn có thể ở đây diễn võ dương oai hay sao.
“Bổn đế tiếc tài tha cho ngươi một con đường sống, nhưng xem ra ngươi không thể dạy dỗ được rồi, vậy thì cho ngươi xuống hoàng tuyền gặp tiểu nha đầu kia.”
Huyết Đế thanh âm vừa dứt, sát khí trong đồng tử lập tức khởi động. Loại sát khí này mênh mông giống như huyết hải, chỉ trong một giây ngắn ngủi liền đem cả đại đấu trường rộng lớn này bao phủ lại.
Đại sứ giả bây giờ ánh mắt vô hồn, nàng đối với cái chết của Vĩnh Lăng cảm thấy vô cùng bi thương. Cho nên hiện tại Huyết Đế sát khí trỗi dậy, muốn đem Vân Chính Thiên đánh chết, nàng cũng không thể nói bất kỳ lời khuyên nào nữa.
Khi Huyết Đế cơn thịnh nộ chuẩn bị tuôn trào, phản phất một thức đơn giản nhất cũng có thể đem Vân Chính Thiên đánh thành bột phấn, thì ngay cổ của hắn, đạo kim sắc án văn kỳ lạ kia đột nhiên phát sáng.
Kim sắc án văn chớp nháy liên hồi làm Huyết Đế không khỏi chần chừ trong giây lát, một lát sau kim sắc án văn hóa thành một vệt sáng dung nhập vào không trung, ngay tại vị trí đó, một cái thông đạo màu hoàng kim trực tiếp mở ra. Tràn ngập quang minh chi lực bừa bãi xông vào, đem sát khí của Huyết Đế bên dưới hoàn toàn cắn nuốt.
“Lại là ngươi.”
Huyết Đế một giọng âm trầm nói.
“Là ta thì sao, ngươi tưởng sẽ trốn thoát lão phu mà được ?”
Từ bên trong thông đạo màu hoang kim, có một đạo thanh âm thâm thúy bay ra, một khắc sau, thân ảnh lão giả râu tóc bạc trắng xuất hiện, hắn huyền phù ở không trung, sau lưng là một cái Hoàng Kim Ấn Phù khổng lồ.
Quang minh chi lực chiếu rọi hết thảy Huyết Đô, có cảm giác như gột rửa linh hồn quá trình đang diễn ra.
Hắc hóa Vân Chính Thiên cảm giác trên không trung có một cỗ quen thuộc khí tức, hắn cũng thoáng dừng lại, ngẩng mặt lên nhìn, có chút kinh hỷ la lên: