Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 156: Chương 156: Người Ta Yêu Nhất




“Vĩnh Lăng, ngươi ra đây.”

Huyết Đế thản nhiên nói, nhìn gương mặt Vân Chính Thiên đang biến sắc, hắn cực kỳ khoái trí.

Vĩnh Lăng đang ôm lấy Vân Chính Thiên, cũng khẽ rùng mình khi nghe Huyết Đế gọi. Nàng thoáng do dự một chút, nhưng sau đó vẫn đứng dậy, đau thương nhìn hắn một cái sau đó xoay người bước đi.

“Đừng đi.”

Đột nhiên Vân Chính Thiên gắng gượng ngồi dậy, một chân quì xuống đất, đưa tay nắm lấy tay ngọc của nàng, thanh âm yếu ớt vang lên.

Vĩnh Lăng thân thể run nhẹ, lại đưa mắt nhìn Huyết Đế, sau đó lại nhìn đại sứ giả, bất đắc dĩ lắc đầu, kiên quyết giật tay bước đi. Nước mắt nàng như hạt châu rơi xuống, xóa đi những hồi ức tươi đẹp của hai người, gián tiếp khẳng định này chính là tay trong của Huyết Đế.

“Xin lỗi.”

Nghe được hai chữ 'xin lỗi', Vân Chính Thiên lồng ngực trống dập liên hồi. Một năm qua gần gũi với hắn là do nàng có kế hoạch từ trước. Ngay cả chuyện đêm đó không lẽ cùng nằm trong kế hoạch. Vĩnh Lăng vì lòng trung thành mà chấp nhận đánh đổi cả sự trinh tiết, như vậy có đáng không.

Thế nhưng khi biết được ngọn nguồn, không hiểu sao Vân Chính Thiên như trút được gánh nặng. Mấy tháng nay hắn đều có một nỗi dằn vặt không thể nói ra ở tận trong thâm tâm, hắn thiếu Vĩnh Lăng một đoạn ân tình mà có lẽ kiếp này khó mà trả được, mà bây giờ khi biết được nàng tiếp cận hắn là do mệnh lệnh từ Huyết Đế, nhất thời gánh nặng này được giải tỏa một phần.

Hắn không giận nàng, cũng không oán hận nàng, mà hắn càng thương xót cho nàng. Hắn đã nói sẽ cùng nàng rời khỏi đây, bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in thời khắc hắn nói một câu này.

“Ta không tin. Có chết ta cũng không tin.”

Vân Chính Thiên đột nhiên đứng thẳng lên, hắn ngữ điệu cứng rắn nhìn Vĩnh Lăng bóng lưng nói:

“Ngay khi ta nói sẽ đem ngươi rời khỏi đây, sự mong mỏi trong mắt ngươi không phải diễn kịch, tình cảm ngươi dành cho ta cũng vậy. Ta trước giờ đều nhớ kỹ lời hứa này, nếu ta có một ngày rời được khỏi Huyết Đô, ngươi là ta bạn đồng hành. Còn nếu không thành công, mạng của ta sẽ dứt ở nơi đây, bồi trả cho ngươi một đoạn ân tình này.”

Thanh âm của hắn vừa truyền tới, Vĩnh Lăng cảm giác như có dòng điện chạy qua người, tinh thần cực kỳ chấn động, nước mắt một lần nữa không kiềm được mà tuôn ra. Đột nhiên không hẹn trước, Vĩnh Lăng hai chân quì xuống, đối diện với Huyết Đế, nàng cúi dập đầu một cái nói:

“Tiểu nữ to gan, kính xin đại nhân tha cho hắn một con đường sống. Ta nguyện đời này kiếp này ở lại trong Huyết Đô, mãi mãi hầu hạ ngài.”

Vĩnh Lăng vừa nói, lập tức khiến sắc mặt Huyết Đế khẽ ngưng lại, hai mắt đặc biệt âm trầm. Sứ giả thân phận mặc dù không thấp, thế nhưng nàng vì một tên nam nhân mà lại đưa đến lời cầu xin cho Huyết Đế, mặc kệ hậu quả khôn lường có thể xảy ra.

“Lăng nhi, ngươi làm cái gì vậy ? Chỗ này còn chưa tới lượt ngươi lên tiếng, đứng lên cho ta.”

Đại sứ giả nhìn thấy Vĩnh Lăng hành động như vậy, thân là người đứng đầu sứ giả, làm sao không khỏi nổi nóng quát lên. Huyết Đế là bậc nào nhân vật, ngoài trừ đại sứ giả nàng ra, không người thứ hai có thể nói chuyện với hắn.

Vĩnh Lăng vẫn cúi thấp đầu, không nhúc nhích lấy một chút. Đối với quyết định này nàng tràn ngập quyết đoán cùng kiên cường. Một là hắn có thể sống sót rời đi, nàng mãi mãi lưu lại Huyết Đô này, hai là cũng nhau đi tới đoạn cuối cuộc đời ngày hôm nay.

Vân Chính Thiên sau lưng gương mặt cũng trở nên ngơ ngác. Hắn trong lòng bây giờ rối như tơ vò, không biết Vĩnh Lăng trong đầu đang nghĩ gì. Nếu nàng đã đóng kịch ngay từ đầu, thì lý do gì bây giờ lại vì hắn mà cầu xin, vạn nhất làm Huyết Đế nổi nóng, mạng nhỏ của nàng cũng không còn.

Vĩnh Lăng đối với hắn toàn tâm toàn ý, Vân Chính Thiên đương nhiên biết, bất quá bây giờ không phải là lúc nàng để tình cảm lấn át tâm trí, đáng lẽ nàng phải cố gắng hoàn thành vai diễn cho tốt mới đúng.

Nghĩ đến đây, hai mắt lóe lên một vệt sát khí, tâm niệm vừa động, tức thì hắc hóa năng lượng trong thể nội bùng phát. Đem một mảnh không gian phụ cận bao phủ bởi hắc vụ. Hắc hóa Vân Chính Thiên trùng hiện, trên tay nắm chặt Huyết Kiếm, đi tới trước mặt Vĩnh Lăng, đem nàng thủ hộ ở sau lưng.

Nếu như đã không tránh khỏi cái chết, vậy thì có gì để mà sợ, cho dù đối thủ có cường đại đến cỡ nào, Vân Chính Thiên hắn cũng muốn liều mạng một phen.

“Thiên, ngươi đừng làm bậy.” Vĩnh Lăng thất kinh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.