Đại sứ giả sau khi trấn áp sự cuồng nhiệt của đám đông ở khán đài, nàng quay lại nhìn Huyết Đế, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Nàng hầu hạ Huyết Đế đã nhiều năm nay, tính khí của hắn nàng tất nhiên hiểu rõ.
Huyết Đế trọng nhất chính là mặt mũi. Vân Chính Thiên năm lần bảy lượt xúc phạm và hắn vẫn bình tĩnh như vậy, đã là chuyện ngàn năm có một. Vậy mà bây giờ hắn biểu hiện ưu tú như vậy, vô tình đã chiếm được sự ủng hộ của đám đông, theo đà này một lát Huyết Đế có làm khó hắn đi chăng nữa, đám đông nhất định sẽ lên tiếng bênh vực.
Đến lúc đó Huyết Đế chắc chắn sẽ nộ hỏa xung thiên, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không khuyên can được.
“Thiên, tất cả đều do ngươi mà ra, một lát có mệnh hệ gì chỉ có thể tự trách mình.”
Nàng thở dài ngao ngán nói.
Vân Chính Thiên ở bên dưới, hơi thở có chút dồn dập. Đối mặt với vạn năm hồn thú bây giờ, là quá sức miễn cưỡng. Toàn bộ thủ đoạn gần như đem thi triển ra bằng hết, thế nhưng chỉ có thể đem Kim Hắc Ma Thần Hổ miễn cưỡng cầm cự.
Muốn chém giết đầu hồn thú này, thực lực Vân Chính Thiên bây giờ còn xa không đủ.
Kim Hắc Ma Thần Hổ sau một hồi án binh hồi khí, nó lúc này duỗi người một cái, đầu hổ lắc lắc tống khứ ngoại vật bám trên cơ thể ra. Nhe nanh nhìn Vân Chính Thiên gầm gầm gừ gừ. Xem ra nó vẫn còn sung mãn lắm, so với Vân Chính Thiên gương mặt tái nhợt bên kia thì dễ nhìn hơn nhiều.
“Giết hắn đi.”
Huyết Đế ngồi trên vương tọa, khẽ nói. Tức thì Kim Hắc Ma Thần Hổ thân ảnh hư huyễn xông lên. Thời gian chiến đấu càng dài, áp chế huyết thống càng mất đi hiệu quả. Bây giờ Kim Hắc Ma Thần Hổ mới có thể thỏa sức mà thi triển năng lực thực sự của mình.
Vân Chính Thiên ánh mắt ngưng trọng, trong mắt lóe lên một tia kim sắc. Quang Minh Thánh Kiếm lập tức xuất hiện, một kiếm như muốn bổ đôi thiên địa ra làm hai, hung hăng hướng Kim Hắc Ma Thần Hổ mà chém tới.
Bất quá Kim Hắc Ma Thần Hổ khôi phục thực lực, tốc độ thập phần quỉ dị, trong một tia sát na tránh né được một kiếm này, ngay sau đó nó đánh một vòng, từ bên hông một trảo cực mạnh đánh ra.
Vân Chính Thiên trong mắt lộ rõ vẻ hoang mang, tốc độ Kim Hắc Ma Thần Hổ đột ngột tăng lên, nhất thời hắn trở tay không kịp, ngay khi hổ trảo vỗ vào hông, một trận đau đớn kịch liệt truyền khắp cơ thể. Thân thể hắn bị đánh ngã sấp mặt xuống đất lê lết một đường dài hơn năm mươi mét mới dừng lại.
Máu nóng từ cổ họng nhanh chóng trào ra, y phục do ma sát với sân thi đấu mà trở nên rách nát. Vẻ kinh sợ hiện hữu trên gương mặt đầy máu của hắn. Kim Hắc Ma Thần Hổ năng lực thực sự không ngờ lại mạnh đến như vậy.
Chênh lệch tu vi đã không còn cách nào bù đắp được.
Một trảo vừa rồi đem một bên hông của hắn cào nát, máu thịt bầy nhầy. Vân Chính Thiên cố gắng nhịn đau, đem hồn lực phong ấn kinh mạch chỗ bị thương, tạm thời cầm máu lại.
Kim Hắc Ma Thần Hổ không bỏ qua cơ hội tốt, nó tứ chi giẫm mạnh, thân thể một lần nữa phóng lên cao, nhanh như chớp mắt giáng thẳng xuống vị trí Vân Chính Thiên đang nằm.
“Chết tiệt.”
Vân Chính Thiên nghiến răng, lập tức Hỏa Phượng Dực triển khai, đem hết sức bình sinh tránh đi càng xa càng tốt. Kim Hắc Ma Thần Hổ thân thể vừa giáng xuống, tức thì đại địa một trận run rẩy kịch liệt, lấy vị trí cự hổ làm hạch tâm, xung lực từ bốn phương tám hướng khuếch tán ra, bạo vũ tàn sát bừa bãi, đem Vân Chính Thiên người đầy máu còn chưa kịp lui khỏi phạm vi oanh kích, trực tiếp đánh bay đi.
“ẦM.”
Cả người nện thẳng xuống đất, hắn lần này không còn hơi sức mà gượng dậy nữa. Kim Hắc Ma Thần Hổ sau khi liên tiếp đắc thủ, nó lập tức lại gần Vân Chính Thiên, ánh mắt không giấu được sự đắc ý.
Trận chiến này, Kim Hắc Ma Thần Hổ rõ ràng đã chiến thắng.
Trên khán đài, vạn cư dân Huyết Đô ánh mắt âm trầm, đối với tình hình trên sân thi đấu có chút tiếc nuối. Thiên bày ra bản thân thực lực ưu tú như vậy xứng đáng nhận được nhiều hơn, chỉ trách Huyết Đế nhìn hắn không vừa mắt.
Vân Chính Thiên nằm ở trên mặt đất, trơ mắt nhìn Kim Hắc Ma Thần Hổ tiến tới trước mặt. Phản phất thời gian như chậm lại, trước mắt chính là thời khắc sinh tử của hắn, chỉ cần Kim Hắc Ma Thần Hổ một trảo vỗ xuống, Vân Chính Thiên sẽ mất mạng.
Bất quá Vân Chính Thiên không có dấu hiệu của sự tuyệt vọng, trên tay Hắc Kiếm bỗng nhiên hiện ra, dùng một chút hơi tàn còn xót lại chém lên. Đối với đòn này của hắn chỉ là giãy chết, Kim Hắc Ma Thần Hổ tất nhiên không để vào mắt, nó cũng không có tránh né, một chân đưa lên đem cánh tay của hắn hung hăng giẫm xuống.
“A A A.”
Đau đớn cùng cực cảm giác truyền lên đại não, hắn mắt bắt đầu mờ dần, có chút không kiểm soát được ý thức nữa.