Hạo Thiên Trì nội vi khu vực.
Một hang động hẻo lánh không mấy người biết đến, chính vào mấy ngày trước đột nhiên bị đại lượng băng hàn phủ xuống, đem cả một quả núi lớn trực tiếp hóa thành băng sơn. Băng sơn sừng sững đứng đó, trầm thấp hơi thở sự sống vẫn ở trong lòng băng sơn nhẹ nhàng tỏa ra.
Tuy Hạo Thiên Trì môi trường vốn không tồn tại ánh nắng mặt trời, đồng nghĩa với việc không tồn tại khả năng làm tan băng, thế nhưng theo thời gian băng tuyết vẫn phải tan đi đấy.
Thế nhưng tòa băng sơn to lớn suốt mấy ngày chưa từng xuất hiện dấu hiệu muốn tan rã, vậy mà trong lúc đám Thế Nhân chém giết trước đại môn Hạo Thiên Điện kia, thì tòa băng sơn hùng vĩ kia bắt đầu tróc ra từng lớp băng tuyết li ti.
Xùy!
Chớp mắt một cái, một tòa băng sơn cao hơn trăm trượng bỗng chốc rung chuyển dữ dội, băng phong cuồn cuộn nổi lên. Lấy vị trí chân núi làm hạch tâm, toàn bộ băng tuyết li ti kia cấp tốc xoay tròn sau đó tan ra thành nước.
Bình thường mà nói, băng thuộc tính có nguồn gốc từ thủy thuộc tính đấy, chỉ khác ở hình thái mà thôi. Thủy ở nhiệt độ thấp sẽ bị đóng băng, mà băng ở nhiệt độ cao sẽ tan ra thành nước. Đây là kiến thức hóa học cơ bản nhất.
Thế nhưng bây giờ tình huống có chút khác, nguyên một tòa băng sơn to lớn như vậy, đừng nói hiện tại có thiêu đốt bởi hỏa diễm đi chăng nữa cũng không thể trong nháy mắt toàn bộ tan thành nước. Thật sự có chút kỳ quái.
Hấp!
Không đến mười hơi thở sau, một tòa băng sơn khổng lồ đã hoàn toàn biến mất, trở thành một quả cầu nước khổng lồ, ôm lấy một đạo thân ảnh thiếu niên thon dài ở bên trong.
Bạch y thiếu niên gương mặt tuấn mỹ, mái tóc bạch kim bồng bềnh trong nước, thật có chút làm người khác động lòng phàm.
Trên người hắn, khí tức luân phiên biến đổi.
Lúc thì tựa như băng giá, lúc thì trở nên nóng bỏng.
Trên người hắn khí chất cũng có lúc khác nhau, có khi giống như thánh nhân, có khi lại giống ma thần.
Điều này đại khái biểu thị, bạch y thiếu niên này trong cơ thể hắn tồn tại nhiều hơn một loại thuộc tính a. Có quang minh tự nhiên sẽ tồn tại hắc ám, thế nhưng bản ngã của hắn mới là thứ quan trọng. Hắn là Vân Chính Thiên.
Vân Chính Thiên đôi mị nhãn chậm rãi mở ra, kim quang bỗng lóe, hết thảy khí tức biến hóa khi nãy đều thu liễm lại rồi biến mất, giống như chưa từng phát sinh bất cứ điều gì. Tự mình sờ soạn vùng ngực, hắn khẽ thở ra một hơi, tay áo phất lên liền đem quả cầu nước đốt cho bốc hơi, thân thể chậm rãi đáp xuống đất.
Ngay khi vừa chạm vào nền đất lạnh, Vân Chính Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn không trung, trong mắt xẹt lên một tia lãnh khốc, sau đó thân thể như vô ảnh vô tung biến mất, trực chỉ Hạo Thiên Điện phương hướng phóng đi.
Mà ở trên bầu trời nơi Vân Chính Thiên vừa liếc mắt nhìn kia, tức thì có vô số tiếng sấm rền vang, không gian thoáng chốc lại vặn vẹo, phản phất giống như muốn sụp đổ vậy. Một cái vòng xoáy hắc ám lặng lẽ hiện ra, từ nơi hạch tâm vòng xoáy kia có một loại lực hút vô hình, đem những thứ ở gần đó mạnh mẽ hút vào, sau đó hóa thành tro bụi.
Vân Chính Thiên không hề hay biết sự xuất hiện của cái vòng xoáy đó, hắn gia tốc cắm đầu chạy về phía Hạo Thiên Điện. Với tốc độ này, có lẽ không tới nữa canh giờ liền tới nơi.
Cảm nhân cảnh vật xung quay biến đổi liên tục, Vân Chính Thiên trong lòng thập phần kinh ngạc. Dung hợp Băng Hùng Vương thân thể hồn cốt về sau, nhục thân lực lượng rõ ràng mạnh lên nhiều lắm, tốc độ cũng được cải thiện rất nhiều.
Mặc dù hiện tại hắn không có đem Phượng Dực triệu hoán ra thế mà tốc độ đã đạt tới vận tốc tương đương so với khi triển khai Phượng Dực phi thành trước đây. Sắc mặt không giấu được nét đại hỷ, Vân Chính Thiên lại vỗ vỗ chính mình lồng ngực, thốt lên: “Đa tạ ngươi, Tiểu Hùng.”
Tiểu Hùng bản thể là ba mươi vạn năm hung thú, vì vậy phẩm chất hồn cốt cũng gắn liền với tu vi của nó.
Phổ thông mười vạn năm hồn cốt sẽ giao phó cho hồn sư hai cái hồn kỹ, đây chính là mười vạn năm hồn kỹ a, so với bất kỳ vạn năm hồn kỹ nào cũng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Không cần giải thích cũng biết ba mươi vạn năm thân thể cốt Băng Hùng Vương còn kinh khủng hơn rất nhiều. Vân Chính Thiên thực sự nôn nóng muốn đem hai cái hồn kỹ này ra thử nghiệm.
Hồn cốt trong hồn sư giới là vật vô cùng quý giá cũng bởi vì vậy, đối với hồn sư có phi thường trợ giúp cực kỳ to lớn. Tại sở hữu mười vạn năm hồn cốt, còn không phải so với đồng cấp hồn sư nhiều hơn hai cái hồn kỹ. Mà mười vạn năm hồn kỹ uy lực đủ để hoành tảo đại lục a.
Miên man suy nghĩ trong đầu, rất nhanh Vân Chính Thiên đã tới Hạo Thiên Điện.
Không nằm ngoài dự đoán của hắn, dấu vết chiến đấu ở khắp nơi. Có lẽ đám Thế Nhân đã xảy ra đại chiến với tàn quân ác linh ở chỗ này trước khi tiến vào. Vân Chính Thiên cũng không chậm trễ nữa mà trực tiếp vào trong.
Hạo Thiên Điện vẻ bề ngoài không khác gì một cái cổ lão di tích, rêu phong bám tường. Thế nhưng bên trong lại thập phần sạch sẽ, tựa như có người quét dọn hằng ngày a. Cổ xưa đồ vật trang trí bên trong cũng không nhiễm lấy một vết bụi bẩn nào, chuyện này làm hắn khá kinh ngạc. Phải biết Hạo Thiên Trì thế mà tồn tại gần hai vạn năm nay.
Vân Chính Thiên bước vào Hạo Thiên Điện về sau, trực tiếp di chuyển thẳng vào bên trong điện, đến khi trước mặt xuất hiện một đám nhân ảnh quen thuộc. Hắn mới phất phất tay.
“Lão đại.”
“A Thiên.”
Đồng đội nhìn thấy hắn, lập tức có vài thanh âm mừng rỡ kêu lên, thế nhưng không giống như tưởng tượng của hắn là mọi người sẽ xông tới ôm chằm lấy, trái lại gương mặt mọi người lại có vẻ lo lắng. Vân Chính Thiên không nhịn được liền hỏi:
“Có chuyện gì vậy? Làm sao giống như ta xuất hiện không phải các thứ ngươi đang chờ a?”
Mã Thiên Hoa đến bên cạnh, quyền đập vào ngực của hắn, bĩu môi nói:
“Ngươi đánh ta một chưởng, ta vẫn còn nhớ a. Lần sau không được như vậy nữa, không được làm ta lo lắng.”
Vân Chính Thiên xoa đầu nàng nói: “Cho dù có được lựa chọn, ta vẫn sẽ làm như vậy. Được rồi, bây giờ nói cho ta xem có chuyện gì mà mọi người lại có vẻ nghiêm trọng, đáng lẽ các ngươi phải mau chóng tiếp nhận Hạo Thiên Truyền Thừa mới đúng chứ?”
Lương Thế Nhân lúc này bước tới, có chút bất đắc dĩ nói:
“Bọn ta không cảm thụ được năng lượng truyền thừa ở đâu, giống như nó không có tồn tại vậy.”
“Cái gì?” Vân Chính Thiên thanh âm hốt hoảng.
Ngay lập tức hắn tự mình thả ra tinh thần lực dò xét toàn bộ phương vi Hạo Thiên Điện, rất nhanh gương mặt bỗng chốc ngẩn ngơ ra. Tinh thần lực của hắn đạt tới Linh Uyên Cảnh cấp bậc, Hạo Thiên Điện tuy rằng to lớn nhưng vẫn không thể nằm ngoài sự dò xét của hắn, thế nhưng một hồi tập trung dò xét về sau, Vân Chính Thiên quả thực không cảm nhận được bất cứ dao động năng lượng nào.
“Lão đại, thế nào?” Lương Thế Nhân sốt ruột hỏi.
Vân Chính Thiên ngưng trọng gật đầu, đáp: “Quả thực không tìm thấy.”
Thế là sắc mặt cả đám nhất thời thất vọng. Hạo Thiên Chi Chiến gian khổ lám mới giành được thắng lợi, vậy mà đến cuối cùng một điểm lợi ích cũng không có, làm sao không thất vọng cho được.
Trong lúc nhất thời không biết phải làm gì, từ sau lưng Vân Chính Thiên truyền lại một đạo thanh âm quen thuộc:
“Tiểu Thiên, ngươi nhanh như vậy đã dung hợp thành công? Lại còn tới đây trước cả ta a, đúng thật khó lường tiểu tử.”
Người này tự nhiên là Ngạo Thiên Long, hắn sau khi cáo từ Vân Chính Thiên ở hang động nọ, đã chủ động đi săn giết những ác linh còn sót lại, đảm bảo sau này Hạo Thiên Trì sẽ không còn ác linh sinh vật nữa, một phần nữa là vì hắn muốn chuẩn bị chu đáo trước khi tiếp nhận Hạo Thiên Truyền thừa bằng cách tăng lên số lượng ác linh châu.
Vừa vặn tới đây gặp đám Vân Chính Thiên đang đứng.
“Ngạo huynh, ngươi tới thì hay quá, chúng ta có chút việc.” Vân Chính Thiên cười khổ nói.
Đơn giản tường thuật lại, Ngạo Thiên Long mặt mày cũng hơi khó coi. Theo trí nhớ của hắn thì trong gia tộc không hề ghi chép lại tình huống Hạo Thiên Truyền Thừa không phát ra sóng năng lượng như thế này.
Bình thường thì tuyển thủ hồn sư sau khi vào được Hạo Thiên Điện, bọn họ sẽ trực tiếp đem toàn bộ ác linh châu mình kiếm được ra, quán chú hồn lực vào sẽ có thể điều động Hạo Thiên Truyền Thừa năng lượng xuất hiện, tùy vào số lượng ác linh châu mà phẩm chất tiếp nhận năng lượng này càng tốt.
Sau đó lại tìm một chỗ thích hợp chậm rãi tiêu hóa nguồn năng lượng này.
Chỉ có điều trước mắt một màn, hoàn toàn không giống những gì hắn được dạy từ trước, cho nên cũng có chút bối rối không biết làm sao.
Vân Chính Thiên hạ giọng nói:
“Ngạo huynh, việc này có hay không ảnh hưởng bởi do chúng ta đem Nhị Bạch thu phục?”
“Không có khả năng, Nhị Bạch mặc dù là cường giả mạnh nhất ở vị diện này, nhưng sự tồn tại của nó vốn không có liên quan đến năng lượng truyền thừa được. Theo ta nghĩ tình huống trước mắt này chỉ có một cách giải thích, đó là thọ nguyên của Hạo Thiên Trì đã tới giới hạn, cho nên chúng ta không cách nào cảm nhận được năng lượng truyền thừa còn xót lại ít ỏi kia để có thể thôi động.”
Nghe Ngạo Thiên Long nói, Vân Chính Thiên trong lòng khẽ run lên. Nói như vậy cảm thụ của hắn lúc vừa xuất quan là hoàn toàn chính xác. Hạo Thiên Trì năng lượng đã không còn ổn định, tùy thời có thể sụp đổ, cho nên hắn mới cấp tốc phóng tới Hạo Thiên Điện, bằng mọi cách rút ngắn thời gian tiếp nhận truyền thừa rồi mau chóng dLYigriv cùng đồng đội trở lại Đấu La Đại Lục.
Vân Chính Thiên đồng tử co rút lại, lâm vào suy nghĩ bên trong.
Theo Ngạo Thiên Long nói lúc trước thì Hạo Thiên phần năng lượng truyền thừa tồn tại theo năm tháng là do vong linh khí tức có trong Hạo Thiên Trì cùng với toàn bộ năng lượng khổng lồ mà Ngạo Thần Châu lưu lại. Nếu như có thể mượn vong linh ma pháp tiến thành câu dẫn, không biết chừng có thể đem Hạo Thiên Truyền Thừa sơi dây liên kết nhỏ yếu đó một lần nữa dẫn ra.
Vân Chính Thiên minh bạch, lập tức nhìn Ngạo Thiên Long nói:
“Ngạo huynh, ngươi thử vận dụng vong linh ma pháp, không biết chừng có thể đem một chút năng lượng còn xót lại triệu hoán ra.”
Ngạo Thiên Long nghe vậy, cũng chậm rãi gật đầu, hắn cũng vừa nghĩ tới một bước này. Hai mắt khẽ nhắm lại rồi mở ra, đồng tử hóa thành một màu xám trắng. Trên tay hắn Vong Linh Pháp Trượng lặng lẽ hiện, trầm thấp chú ngữ vang vọng khắp đại điện.
Lấy Hồn Thánh cấp bậc tu vi, Ngạo Thiên Long điều khiển Vong Linh Pháp Truyện đem vong linh khí tức triệt để lan tỏa ra bên ngoài, chui vào từng ngóc ngách trong Hạo Thiên Điện, truy tìm tung tích năng lượng truyền thừa.
Phải đến ba mươi phút sau, Ngạo Thiên Long mở to mắt ra, pháp trượng vũ động. Một cỗ ánh sáng mang theo không gì sánh được nhu hòa năng lượng từ bên trên phủ xuống, đem toàn bộ tuyển thủ hồn sư đỉnh đầu thắp sáng.
“Mau, đem ác linh châu toàn bộ lấy ra, quán chú hồn lực vào sau đó thả lỏng tinh thần để tiếp nhận năng lượng.”
Vân Chính Thiên thanh âm vang lên.
Mọi người trong điện răm rắp làm theo, tức thì vô số ác linh châu hiện ra nhảy múa. Theo hồn lực quán chú vào trực tiếp hóa thành lưu quang dung nhập vào ánh sáng truyền thừa trên đỉnh đầu, làm hào quang áng sáng càng tỏa ra mãnh liệt hơn bao giờ hết.