Vân Chính Thiên phất tay áo, tức thì vô số ác linh châu như một dòng lũ đen ngòm hiện ra. Đây là toàn bộ vốn liếng hắn tích góp được thông qua liệp sát ác linh từ đầu đến giờ, phải tiếp cận tám trăm viên. Đây chính là một con số không tưởng, bởi vì một số cố sự xảy ra, hắn vốn không thể tập trung chiến đấu để đạt tới số lượng tám trăm viên mới đúng.
Phải biết Lương Thế Nhân ở trong đội chém giết phải nói vô số ác linh, vậy mà cũng chỉ có hơn năm trăm viên một chút. Can Hữu Long số lượng cũng không thấp hơn là bao, là do hắn may mắn có ác linh cự nhân chết trong tay hắn mới đem lại ác linh châu nhiều như vậy.
Những người còn lại trong đội đều sở hữu ác linh châu không dưới bốn trăm viên. Chỉ có Ngạo Thiên Long trong những ngày cuối ra sức tìm diệt ác linh, mới đem số lượng ác linh châu của hắn tăng tới con số sáu trăm viên.
Bất quá, trông thấy ác linh châu của Vân Chính Thiên dày đặc đen ngòm, Ngạo Thiên Long cũng không khỏi trợn mắt hỏi:
“Tiểu Thiên, ngươi làm sao có nhiều ác linh châu như vậy?”
Vân Chính Thiên cười hì hì, đáp: “Tiểu Hùng khi chết đi cũng giao ra ác linh châu, số lượng cũng không ít, đại khái bốn trăm viên đi.”
Nghe lời này, Ngạo Thiên Long có chút buồn bực nói: “Con mẹ nó, giống như gian lận vậy.”
Vân Chính Thiên công nhận rất may mắn, bởi vì hắn gián đoạn quá trình tiêu diệt ác linh, vốn nghĩ ác linh châu sẽ rất ít ỏi. Vậy mà Tiểu Hùng mang tới vừa vặn làm cho hắn trở thành tuyển thủ sở hữu ác linh châu nhiều nhất. Nếu không phải hắn bỏ qua một số trận chiến, cộng thêm việc ác linh bị Ác Hùng Vương đập chết khá nhiều, hắn có thể vượt qua số lượng ngàn viên không chừng. Mà ác linh châu số lượng càng nhiều, càng đảm bảo phẩm chất truyền thừa càng tốt.
Chính vào lúc này, nhu hòa năng lượng kia có bắt đầu có dấu hiệu tăng thêm áp lực. Đại biểu đã đến lúc bọn hắn phải tập trung tiêu hóa nguồn năng lượng dồi dào vừa truyền vào trong cơ thể.
Những người ở đây không ai không phải tinh anh, tất cả đồng loạt khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, tự mình thưởng thức thành quả sau bao gian khổ.
Vân Chính Thiên cũng đặt chân ngồi xuống, bên cạnh hắn là Mã Thiên Hoa, bốn phía xung quanh là những người đồng đội thân cận. Cộng thêm Ngạo Thiên Long tổng cộng hết thảy chín người, vào thời điểm này cùng nhau chìm vào minh tưởng.
Chín người bọn hắn, lấy mất chín vị trí đầu tiên của Hạo Thiên Truyền Thừa, cũng là những vị trí mang tới nồng nặc cùng thuần khiết năng lượng nhất. Mãi đến hơn một giờ sau mới có những tuyển thủ khác thu hết can đảm tiến vào Hạo Thiên Điện, tiếp nhận phần mình truyền thừa. Mà bọn họ ác linh châu số lượng phải nói ít đến thê thảm, Ygyo1f7 có người vừa vặn vài chục viên mà thôi.
Chuyện này cũng khá dễ hiểu.
Lúc trước Cổ Lãnh Phong cùng với đại đa số tuyển thủ có thực lực gom lại một chỗ chuẩn bị công kích toàn lực vào ác linh đội quân. Không may vẫn lạc gần như toàn bộ dưới cơn thịnh nộ của Ác Hùng Vương.
Những tuyển thủ còn sống sót bây giờ, không phải do bọn họ có thực lực thoát khỏi trận đồ sát đó, mà là do bọn họ quá yếu không được Cổ Lãnh Phong thu nhận vào đội quân.
Có chút trớ trêu nhưng âu cũng là số phận, chính vì vậy bọn họ mới còn sống như hôm nay. Chân chính đặt chân vào Hạo Thiên Điện tiếp nhận truyền thừa, còn những tuyển thủ mạnh mẽ kia đều hóa thành cát bụi.
Chỉ có điều bọn họ số lượng ác linh châu ít ỏi, thời gian tiếp nhận truyền thừa sẽ ngắn đi nhiều.
Vân Chính Thiên hai mắt nhắm nghiền, cảm nhận từng tia năng lượng truyền vào, đem huyết mạch của mình sục sôi lên, có chút thư thái cảm giác lan truyền khắp tứ chi bách hải.
Bên trong tinh thần hải của hắn, lúc này có ba đạo thân ảnh ngưng tụ màu vàng óng. Đó chính là ba hồn linh của hắn, lần lượt là Tiểu Hùng, Tiểu Phượng cùng Tiểu Hổ.
Trong ba đầu hồn linh này, không nghi ngờ gì Tiểu Hùng có linh trí nhất, cũng là hồn linh duy nhất biết nói chuyện cho tới lúc này.
Tiểu Hổ cùng Tiểu Phượng mặc dù linh trí không thấp, nhưng để có thể nói chuyện được cũng cần hấp nạp linh khí thêm một khoảng thời gian không ngắn a.
Tiểu Hùng lúc này ánh mắt chăm chú theo dõi biến hóa bên ngoài, bản thân nó vốn cấu thành từ vong linh khí tức, cho nên đối với năng lượng truyền thừa này hết sức quen thuộc. Chỉ cần Vân Chính Thiên thành công chạm vào bình cảnh sáu hoàn, nó liền giải khai toàn bộ năng lượng của mình, trở thành đệ lục hồn hoàn của hắn.
Chỉ có như vậy mới danh chính ngôn thuận trở thành hồn linh của Vân Chính Thiên. Hỗ trợ hắn trên con đường tu luyện thành Thần. Mà trước mắt, đó là tận lực nuốt chửng tất cả những chỗ tốt mà Hạo Thiên Truyền Thừa mang lại.
Tiểu Hùng thanh âm nỉ non: “Cố gắng tiếp thu, một khi đạt tới giới hạn, ta sẽ thông báo.”
Hạo Thiên Truyền Thừa mặc dù gần cạn kiệt năng lượng, nhưng chung qui những tuyển thủ tiếp nhận truyền thừa ở đây cũng không đủ đem một chút ít ỏi năng lượng này sử dụng hết. Bất quá, chỉ cần người nào còn chịu được, thì năng lượng sẽ không ngừng rót vào. Hấp thu năng lượng càng nhiều, phẩm chất càng cao, kết quả cuối cùng càng tốt.
Nhưng cũng phải biết tự lượng sức mình, bằng không năng lượng trong cơ thể quá lớn không thể tiêu hóa được, nhẹ thì thổ huyết trọng thương vài tháng, nặng thì bạo thể mà chết.
Vì vậy để có thể gia tăng cường độ thân thể để hấp thụ được càng nhiều càng tốt năng lượng truyền thừa, tuyển thủ cần sử dụng ác linh châu như một tấm màng lọc.
Tỷ như Vân Chính Thiên kia, lấy ác linh châu tám trăm viên trực tiếp hóa thành một đoàn hắc hà bao phủ lấy cơ thể, mỗi đợt năng lượng truyền thừa xuyên tới đều phải đi qua hắc hà này trước khi tiến vào cơ thể hắn. Mà hắc hà này khả năng chỉ có một, đó là tinh lọc. Cho ra những tia năng lượng thuần khiết nhất, sau đó mới truyền vào cơ thể hắn.
Ác linh châu số lượng càng nhiều, hắc hà khả năng tinh lọc càng cao. Vì vậy cơ thể tuyển thủ mới có thể tiếp nhận càng nhiều năng lượng mà không sớm bị quá tải.
Trong số những người ở đây, ngoài Ngạo Thiên Long đã bước chân vào Hồn Thánh, chỉ có Vân Chính Thiên là người có tố chất thân thể mạnh mẽ, khả năng hấp thụ năng lượng tốt nhất.
Từ nhỏ tu luyện Dịch Cân Kinh đến đại thành đã làm cho cường độ thân thể của hắn viễn siêu người bình thường, cho dù mấy năm sau hắn phục dụng thiên tài địa bảo vỏn vẹn chỉ có hai loại là ngàn năm Hoàng Kim Thụ cùng Băng Cực Thần Tinh, thế nhưng hắn lại sở hữu đến hai khối hồn cốt. Mà một trong hai là đến từ ba mươi vạn năm thân thể cốt.
Hiện tại cường độ thân thể của hắn, tin chắc không chút nào kém hơn Hồn Thánh cấp bậc.
Những người còn lại tuy rằng không kém, nhưng so với Vân Chính Thiên có sự chênh lệch. Cho nên phải chút ý một chút, trọng yếu nhất là phải tự lượng sức mình a.
Năng lượng quán đỉnh, Vân Chính Thiên toàn thân thả lỏng, cuồn cuồn năng lượng như hải dương dậy sống ồ ạt tiến vào, nháy mắt làm đầy các sợi kinh mạch. Tốc độ vận chuyển hồn lực trong nháy mắt tăng lên gấp hai, gấp ba lần.
Một tầng kim sắc ánh hào quang lan tỏa trên thân thể hắn, mỗi lúc một dày đặc hơn, cho đến khi hắn hít một hơi đem toàn bộ kim sắc hào quang này vào bụng.
Chính vào lúc này, năm mươi bảy cấp hồn lực bình cảnh, phá.
Vân Chính Thiên nội tâm vô cùng kinh hỷ, đây là hắn mới hấp nạp một chút xíu năng lượng truyền thừa, mà đã có thể trực tiếp đề thăng một cấp hồn lực. Quả thực làm người khác chấn động đến khó tin
Nhờ có hắc hà tinh lọc mà năng lượng truyền vào thể nội đa phần đều dưới dạng tinh thể. Tinh thể năng lượng này chiếm diện tích rất ít nhưng lại chứa đựng rất nhiều năng lượng thuần khiết bên trong. Căn bản Vân Chính Thiên vốn không cần tốn thêm nhiều công sức để loại bảo tạp chất nữa, một đường thẳng mạnh mẽ mà xông lên.
Một canh giờ trôi qua, năm mươi tám cấp bình cảnh, phá.
Từ năm mươi sáu cấp nhảy lên năm mươi tám cấp, nếu tu luyện bình thường cần mất đến vài tháng mới được. Vậy mà hắn chỉ dùng có hai canh giờ để đột phá hai cái cấp bậc, quá mức nghịch thiên rồi. Thế nhưng, Vân Chính Thiên xem ra còn lâu mới hoàn thành quá trình truyền thừa, ngay cả bản thân hắn cũng tò mò mình có thể kiên trì trong thời gian bao lâu.
Cũng trong thời gian này, đã có một số ít tuyển thủ tố thân thể không mạnh đã nhanh chóng thanh tỉnh lại. Đáng mừng là bọn họ còn biết lượng sức mình, không dám nuốt vào quá nhiều năng lượng để dẫn tới hậu quả khôn lường, xem như tiền đồ tương đối không tệ.
Bọn hắn đảo mắt quá đám người vẫn điên cuồng đem năng lượng truyền thừa nuốt vào, ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Một lát sau mới xoay lưng rời khỏi Hạo Thiên Điện. Hiện tại truyền thừa đã xong, liền muốn trở về Đấu La Đại Lục a.
Để trở về được cần mới tới khu vực nhất định mới có thể truyền tống, mà bất thình lình nơi họ chuẩn bị tới lúc này không hề bình yên.
Trên trời cao vạn dặm, lỗ đen vòng xoáy mỗi lúc một lớn ra, lực hút cũng mạnh lên gấp bội. Không gian vặn vẹo kịch liệt, phàm là đồ vật bị nó hút vào, không tránh khỏi kết cục hóa thành bột phấn. Loại lực hút cùng nghiền nát này, xem ra chân chính Phong Hào đấu la cường giả ở đây, cũng phải kiêng kỵ mấy phần.
Bất quá, đám Vân Chính Thiên vẫn chưa hề hay biết sự tồn tại đáng sợ này, bọn hắn vẫn ra sức hấp thu càng nhiều năng lượng càng tốt.
Một canh giờ trôi qua, lại có thêm nhiều người thanh tỉnh từ bên trong quá trình truyền thừa. Bọn họ nhanh chóng kéo nhau rút đi, cho đến khi bên trong đại điện chỉ còn duy nhất chín đạo thân ảnh, cũng là chín người trong đám Vân Chính Thiên.
Nhìn vẻ mặt bọn hắn, xem ra cũng có một số người đã tiếp cận cực hạn của mình.
Tỷ như Mộng gia huynh muội kia.
Hai người họ nhục thân không phải là thế mạnh, có thể cầm cự được tới bây giờ phần lớn công lao là của ác linh châu hóa thành màng lọc. Thế nhưng như vậy cũng đủ để họ biến hóa long trời lở đất.
Hạo Thiên Truyền Thừa không chỉ mang tới năng lượng để đề thăng cấp bậc hồn lực, mà trong đó còn ẩn chứa khả năng tinh lọc của vong linh khí tức. Tiếp nhận năng lượng truyền thừa về sau, những tạp chất của cơ thể hoặc thậm chí võ hồn đều muốn bị loại bỏ.
Trong lịch sử đã có trường hợp một vị tuyển thủ sau khi tiếp nhận truyền thừa, võ hồn thăng hoa tình huống xảy ra. Cho nên những tuyển thủ tỉnh lại sớm kia, tinh hồn lực cấp bậc tăng lên không nhiều, nhưng đối với thân thể bọn hắn vẫn nhận được nhiều chỗ tốt.
Lại một khoảng thời gian trôi qua, Mộng gia huynh muội không ngoài dự đoán, là hai người đầu tiên tỉnh dậy. Không tới ba mươi phút sau, Trương gia nhị vị thiếu giả cũng thanh tỉnh.
Bốn người bọn hắn nhìn năm người còn lại vẫn một mực kiên trì được, không khỏi thở dài một hơi. Sau đó luân phiên thay nhau hộ pháp cho đồng đội, đợi khi nào toàn bộ hoàn thành quá trình truyền thừa rồi mới cùng nhau rời đi.
Sáu canh giờ kể từ khi tiếp nhận truyền thừa, Lương Thế Nhân cùng Mã Thiên Hoa cùng nhau tỉnh lại. Chỉ thấy trên người bọn họ mãnh liệt hồn lực dao động, xem ra đề thăng không ít cấp độ.
Bản thân Mã Thiên Hoa võ hồn là Tà Hỏa Phượng Hoàng, cũng vào lúc này Tà Hỏa chi lực bên trong thể nội lặng yên thu liễm, rõ ràng rất kiêng kỵ truyền thừa năng lượng có khả năng tinh lọc này a.
Kế tục một canh giờ, Can Hữu Long thanh tỉnh. Hắn bản thân võ hồn là Thiên Nguyên Long, năng lực phòng ngự rất mạnh. Nhục thể lại được Bá Vương Long tinh huyết tăng cường, cho nên có thể kiên trì đến bảy canh giờ, không khỏi làm người khác ganh tỵ.
Lúc này ở trong đại điện, chỉ còn duy nhất hai người vẫn chìm trong minh tưởng, là Ngạo Thiên Long cùng Vân Chính Thiên.
Lấy Ngạo Thiên Long đã bước vào Hồn Thánh, thân thể của hắn đã cùng võ hồn hòa thành một, lại có vong linh khí tức ở bên trong truyền ra dẫn dụ, năng lượng truyền thừa bị hắn nuốt chửng không ít. Hắn cũng muốn tranh thủ cơ hội lần này, có thể đem áo nghĩa về vong linh chi lực của mình đưa tới tầng cao mới. Đây là mục tiêu của hắn, chứ không chỉ đơn thuần là đề thăng vài ba cấp hồn lực.
Còn đối với Vân Chính Thiên mà nói, hắn lại muốn nương theo loại năng lượng này, triệt để loại bỏ những thứ không cần thiết trong cơ thể. Đặt xuống nền móng vững chắc cho tu luyện chi lộ về sau. Mà trọng yếu nhất lúc này, đó chính là ổn định là hắc lực vòng xoáy đang ở trong đan điền hắn hoành hành ngang dọc kia. Nếu như có thể, hắn muốn đem hắc lực vòng xoáy này triệt để ngưng tụ ra một loại giống như hồn hạch, có như vậy mới đảm bảo về sau mới không cần lo lắng nữa.