“Tại hạ tên gọi Lưu Ngạn Phong, là Thiên Ma Tông thiếu tông chủ, xin mạn phép lĩnh giáo công phu của vị công tử đây.”
Tuấn dật thanh niên lời nói có chút khách khí, khí chất xuất trần. Bất quá
nụ cười mỉm trên gương mặt đã bán đứng thái độ nho nhã của hắn, càng làm cho Vân Chính Thiên cảnh giác hơn.
“Hừm, tên nhóc không phải
dạng vừa đâu. Bề ngoài tỏ vẻ nho nhã lịch thiệp nhưng bên trong lại là
một kẻ cơ hội, khẩu phật tâm xà, chuyên thừa nước đục thả câu. Hắn có
nắm chắc đem tiểu Thiên đánh bại cho nên mới chính thức xuất đầu lộ diện a.”
Triệu Bang ở phía sau trầm giọng nói. Lưu Ngạn Phong tên
này, rõ ràng chờ Vân Chính Thiên tiêu hao hồn lực nhất định mới đứng ra
khiêu chiến, tất nhiên không phải dạng tốt lành giống vẻ bề ngoài của
hắn.
“Loại này thủ đoạn, chính là bình thường nhất một loại. Nếu
hắn không có vượt qua được, coi như ở trong Thú Vực cũng không cách nào
vượt qua được.”
Lệ Mẫn Chi nghiêm túc nói.
Huyền Các nghe
vậy cũng gật đầu, nói: “Xa luân chiến a? Đã lâu rồi chưa nhìn thấy một
địch nhiều tình huống. Hôm nay phải nhìn cho rõ mới được. Đến tột cùng
tên tiểu tử này làm thế nào lại lọt vào mắt xanh của Bao tháp chủ.”
Lương Thế Nhân, Lý lão sư hai người ở phía sau liếc mắt nhìn nhau. Lý lão sư thấp giọng nói:
“Phủ chủ lá bài tẩy còn nhiều, coi như gặp phải xa luân chiến tình huống
cũng có thể chịu được. Với thực lực của hắn ít nhất chiến thêm hai trận
nữa hẳn không thành vấn đề. Dù sao loại đối thủ như Vô Huyền cũng sẽ
không xuất hiện nữa, nếu không sẽ bị người khác nói ỷ đông hiếp đáp tiểu hài tử.”
Triệu Bang nghe vậy cũng gật gù nói: “Ngươi nói đúng.
Bất quá tên Lưu Ngạn Phong trước mặt kia, là hàng thật giá thật Hồn
Thánh a.”
Lương Thế Nhân ánh mắt tràn ngập tự tin, hắn quả quyết nói: “Cho dù như thế nào, lão đại cũng sẽ không thất bại.”
Ở bên chỗ giao chiến, Lưu Ngạn Phong thái độ ung dung không gấp gáp, hai mắt híp lại nhìn Vân Chính Thiên, mỉm cười nói:
“Ngươi cần thời gian khôi phục hồn lực? Ta có thể chờ.”
“Không cần.” Vân Chính Thiên hai mắt đột nhiên mở ra, đôi đồng tử như hai viên kim châu sáng lạn, bên trong ẩn chứa mênh mông chiến ý. Sau lưng sáu
cái hồn hoàn lần nữa buông xuống, đệ nhất hồn hoàn trực tiếp lóe sáng,
tế ra một thanh màu lam trường kiếm.
Hấp!
Băng Đế Kiếm vũ
động, vô số bông tuyết nhảy múa mà ra. Cũng chính vào lúc này, một cái
lam sắc vòng tròn lấy chân hắn làm hạch tâm, bắt đầu lan tỏa ra bên
ngoài, tốc độ khuếch tán không nhanh cho lắm. Thế nhưng lam sắc vòng
tròn lan ra tới đâu, nơi đó nhiệt độ cấp tốc hạ xuống không phanh.
“Lĩnh vực?” Lưu Ngạn Phong lần đầu đánh mất vẻ cười cợt, gương mặt chuyển
sang trạng thái kinh ngạc. Chỉ thấy lam sắc vòng tròn chính là lấy hắn
làm mục tiêu, điên cuồng hướng ra bên ngoài. Toàn bộ không gian trước
mặt hắn phảng phất đã trở thành băng chi thế giới.
Mấy lão cự đầu bên dưới càng là kinh ngạc hơn, bởi vì bọn hắn cảm nhận được loại lĩnh
vực này không phải xuất phát từ hồn kỹ, mà là do khả năng chưởng khống
băng thuộc tính của hắn đến trình độ nhất định sau đó sinh ra băng chi
lĩnh vực.
Mà ngay khi loại này lĩnh vực phóng xuất ra, Phong Hào đấu la cũng có chút run rẩy từ trong linh hồn truyền ra bên ngoài.
“Cực hạn? Đúng là cực hạn chi băng. Bao lão quỷ, đồ đệ này của ngươi quả thực thiên phú kinh người.”
Đế lão quỷ không kìm được nhất thời kinh hô lên.
Cực hạn chi băng bốn chữ vừa rơi xuống, đại điện lần nữa duy trì trầm mặc.
Phải biết trong hồn sư giới, ngoại trừ song sinh võ hồn ra thì cực hạn
võ hồn chính là tồn tại kinh khủng nhất. Chỉ cần dính tới hai chữ cực
hạn, tương lai người này tất nhiên bất phàm.
Bao lão ở bên dưới
cũng khẽ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết hắn đột phá. Không ngờ đi một
chuyến Hạo Thiên Trì về, tên nhóc này giống như thoát thai hoán cốt, trở nên mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần.”
Đế lão quỷ nghe vậy,
ánh mắt càng trở nên chăm chú. Vốn dĩ lão đối với kế hoạch của Bao lão
chỉ tin tưởng năm phần mười, bởi vì đồ đệ của lão là Đường Tâm kia thiên phú trác tuyệt, nhưng hoạt động ngầm trong Tà Hồn Điện đã lâu vẫn không thu lại được mấy phần tin tức.
Vân Chính Thiên đích xác không
tầm thường, nhưng không thể so với Đường Tâm mạnh hơn bao nhiêu, cho nên lần hợp tác này Đế lão quỷ chỉ muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Bao lão mà thôi. Thế nhưng không thể ngờ được, tiểu tử mà Bao lão dẫn đến
lại có bậc này bổn sự. So với mấy lão năm xưa còn là thanh thiếu niên,
ra dáng hơn rất nhiều.
Lưu Ngạn Phong trên kia không khỏi ngưng
trọng biến sắc. Vốn nghĩ Vân Chính Thiên đại chiến với Vô Huyền một
trận, mặc dù may mắn chiến thắng nhưng bản thân tiêu hao phải nói không
nhỏ. Thế nhưng vạn lần không ngờ được, hắn vậy mà vẫn còn ẩn nấp át chủ
bài, hơn nữa còn đạt tới tầng thứ cực hạn thuộc tính.
“Lần này phiền toái rồi.”
Lưu Ngạn Phong có thể tu luyện tới Hồn Thánh, trong độ tuổi của hắn phải
nói là thiên tài xuất chúng. Tại thời điểm lĩnh vực của Vân Chính Thiên
đem hắn bao phủ lại, Lưu Ngạn Phong không chậm trễ phóng xuất võ hồn của mình. Đồng thời tiến hành hồn lực hộ thể, ngăn cản băng thuộc tính xâm
nhập vào.
Võ hồn của Lưu Ngạn Phong là Song Vĩ Lang, là một loại
mẫn công hệ võ hồn. Hắn am hiểu nhất cũng chính là mẫn công phương thức. Sau lưng bảy cái hồn hoàn dâng lên, cái thứ bảy hồn hoàn cũng lập tức
lóe sáng.
Song Vĩ Lang võ hồn, chân thân phụ thể.
Trong nháy
mắt Lưu Ngạn Phong thân cao vượt quá hai mét năm, toàn thân bao phủ một
lớp lông sói màu đen, hai cái đuôi sói như có sinh mạng riêng, tại phía
sau lưng không ngừng ngoe ngoảy.
Lưu Ngạn Phong chân đạp mạnh,
lập tức xông về phía Vân Chính Thiên, đệ nhất cùng đệ nhị hồn hoàn sáng
lên, lang trảo xé gió mà đến.
Chứng 0s kiến Vân Chính Thiên thực
lực cường hãn, Lưu Ngạn Phong không còn cách nào ngoài nghiêm túc ngay
từ đầu. Đến cả võ hồn chân thân cũng phải lấy ra, xem ra lần này hắn
biết mình đã đá trúng thiết bảng rồi.
Phải biết hắn làm như vậy,
đã chứng tỏ hắn đối với Vân Chính Thiên cực kỳ kiêng kỵ, phải biết Hồn
Thánh so với Hồn Đế chỗ mạnh hơn, đó chính là có thể thi triển chân thân trạng thái.
Bất quá, Vân Chính Thiên bên kia vẫn không chút nào
động đậy, tựa như ngoại giới hết thảy không còn liên quan đến hắn. Lưu
Ngạn Phong tốc độ phải nói rất nhanh, so với Phong Vương Tiếu Phong thì
nhanh hơn nhiều lắm. Bất quá ngay tại thời điểm lang trảo vỗ tới trước
mặt, tốc độ của Lưu Ngạn Phong đột nhiên trì trệ hẳn lại.
“A.”
Cảm nhận có chút không đúng, Lưu Ngạn Phong vội vã thúc dục hồn lực gia
cố vào. Thế nhưng tất cả đã quá muộn, kinh khủng băng hàn chi lực từ
phía trước ập đến đúng vào lúc Lưu Ngạn Phong phân tâm.
Ầm!
Băng Đế Kiếm trên tay Vân Chính Thiên, không có điềm báo trước đã chém tới.
Tốc độ ra đòn của hắn so với mẫn công hệ Hồn Thánh Lưu Ngạn Phong còn
nhanh hơn một bậc. Không gian trong nháy mắt đông kín lại, đem Lưu Ngạn
Phong thân sói nhốt vào bên trong, lấy tốc độ cực nhanh đóng băng lại.
Chỉ thấy chính giữa đại điện bây giờ, là một pho tượng sói bằng băng tuyệt
mỹ, từng khối băng tuyết như tinh thể li ti phát ra nhẹ dịu lam quang,
sống động như thật.
Thấy một màn này, bên dưới đông đảo cường giả tê cả da đầu. Tên tiểu tử này làm sao lại mạnh đến như vậy, đơn giản
một kiếm liền đem một vị Hồn Thánh đã triển khai võ hồn chân thân trực
tiếp đóng băng, lại còn lấy tốc độ ngưng kết băng thể nhanh đến như vậy. Bậc này thực lực có thể tóm gọn trong hai chữ biến thái để dễ dàng hình dung a.
Vân Chính Thiên liên thắng hai trận, nhất thời khiến cả
đại điện trầm trồ kinh ngạc. Mà sắc mặt của Vô Cực Tông mấy lão cự đầu
phản đối cũng trở nên xám xịt. Vân Chính Thiên có bậc này thực lực, Bao
lão quả nhiên không có xàm ngôn.
Chính vào lúc Vân Chính Thiên
đang định hóa giải đóng băng cho Lưu Ngạn Phong, thì hắn cảm thấy một cỗ uy áp vô hình không biết từ đâu phóng tới, trực tiếp đè nặng lên người
mình.
Hống!
Đột nhiên từ trong đám đông, một cỗ sát phạt
thanh âm mang theo cảm giác chấn nhiếp hướng Vân Chính Thiên mà ập tới.
Chủ nhân của đạo thanh âm này, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã vồ tới
trước mặt Vân Chính Thiên, lăng lệ một chưởng đánh ra.
Ầm!
Vân Chính Thiên thập phần kinh hãi, hắn theo phản xạ giơ Băng Đế Kiếm lên
trước ngực phòng ngự, một chưởng kia nện vào lập tức đem hắn oanh nện ra phía sau, đập lưng vào vách tường đại điện. Một ngụm máu tươi theo đó
bắn ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Một chưởng này rất mạnh, kẻ vừa ra tay không rõ là ai, thế nhưng hắn tuyệt đối không có hạ thủ lưu tình chút nào.
Người kia thấy vậy còn chưa chịu dừng tay, thân ảnh lại vọt về phía trước,
một chưởng nhắm đỉnh đầu Vân Chính Thiên mà vỗ xuống. Hắn là muốn lấy
mạng tên tiểu tử này.
Vân Chính Thiên ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt tràn ngập tơ máu. Con mẹ nó, kẻ này rõ ràng là thích khách, muốn ám sát hắn.
Oành!
Ngay tại thời điểm một chưởng vỗ xuống, một đạo to lớn gấu xám từ trong mi
tâm Vân Chính Thiên vọt ra, chớp mắt hóa thành thân gấu cao ba mét, đem
Vân Chính Thiên thân ảnh chắn ở phía trước. Sau đó hung lệ một trảo vung ra đem chưởng kia mạnh mẽ cản lại.
Ầm!
Song phương va
chạm, nhất thời có kình lực sóng năng lượng lần nữa lan tỏa ra. Chỉ thấy tên thích khách đã bị hùng trảo này chấn lui lại, sau đó hắn cũng không có ý định tiếp tục công kích, chỉ đứng đó nhìn thân ảnh cự hùng trước
mặt, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng.
Vân Chính Thiên đột nhiên bị tập kích, Truyền Linh Tháp cùng Đường Môn người nhanh chóng phóng lên, dẫn
đầu là tam đại Truyền Linh Sứ. Triệu Bang càng là nộ hỏa bốc cao, hành
trình lần này hắn lãnh nhiệm vụ bảo hộ cho Vân Chính Thiên, vậy mà dưới
sự giám sát của hắn, lại để một tên thích khách ngang nhiên ra tay ám
sát.
Triệu Bang hiện tại không cần nói nhiều, nộ hỏa của hắn dồn
hết vào một quyền, trực tiếp công kích tên thích khách kia, giải vây cho Vân Chính Thiên.
Oành!
Hùng bá một quyền như xé rách cả
không gian đánh tới, bất quá tên thích khách bản lãnh cũng không tầm
thường. Hộ thủ giơ cao đã cản lại được công kích của Triệu Bang. Sau đó
hắn mượn lực mà xoay người lại, dùng tốc độ nhanh như thiểm điện, phóng
ra khỏi Tu La điện dưới con mắt kinh ngạc của mọi người.