Mắt thấy tên thích khách ngang nhiên bỏ chạy, Triệu Bang rống lên một tiếng giận dữ, hướng về phía sau quát lên:
“Ta đuổi theo, Mẫn Chi, Huyền Các hai ngươi cùng mọi người ở lại chăm sóc
hắn.” Triệu Bang vừa nói, hắn vội vã phóng ra khỏi Tu La điện, tiến hành truy sát tên thích khách. Phải biết Vân Chính Thiên hiện tại là bậc nào yếu nhân, có kẻ muốn mua mạng của hắn, đồng nghĩa với việc đối lập với
toàn bộ nhân loại hồn sư.
Thật không dám nghĩ nếu như tên thích
khách lúc nãy ra tay đắc thủ, cho dù có bắt được hắn cũng coi như vô
vọng. May mắn Vân Chính Thiên phúc lớn mạng lớn, thủ đoạn bảo mệnh tương đương không ít a.
Diễn biến sự tình vừa rồi nói thì lâu nhưng kỳ thực xảy ra rất nhanh, đại khái trong tầm năm giây mà thôi. Ngay cả Bao lão, Đế lão quỷ bậc này cường nhân cũng không cách nào theo kịp hành
động của tên thích khách ban nãy. Nếu đoán không sai, hắn chắc chắn là
một vị tu vi đạt tới Phong Hào đấu la, thậm chí là Siêu cấp đấu la, hơn
nữa còn là mẫn công hệ.
Trong tình huống tập kích bất ngờ, đối
phương lại am hiểu ẩn thân cùng ám sát chi thuật. Cho dù trong đại điện
lúc này cường giả nhiều như mây, cũng không có ai phản ứng kịp. Nếu
không phải Vân Chính Thiên bản năng cầu sinh mạnh mẽ, có lẽ đã ngã xuống dưới ma chưởng kia.
“Tiểu Thiên, ngươi không sao chứ?” Bao lão
thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh Vân Chính Thiên, nhu hòa hồn lực truyền
ra đem hắn đỡ dậy.
“Đệ tử không sao.” Vân Chính Thiên đáp lời, sau đó quay sang thân ảnh cự hùng bên cạnh, nói: “Đa tạ ngươi, Tiểu Hùng.”
Đạo cự hùng đó dĩ nhiên là Tiểu Hùng hồn linh, trong thời khắc đối mặt với
sinh tử, Tiểu Hùng xuất hiện đúng lúc, kịp thời cứu mạng hắn. Tiểu Hùng
gật đầu một cái, không nói câu nào lần nữa hóa thành lưu quang chui vào
mi tâm Vân Chính Thiên, biến mất không còn tăm hơi.
Lương Thế
Nhân cùng Lý lão sư mặt mày ngưng trọng, đem Vân Chính Thiên đang thụ
thương kia che chắn lại, ánh mắt gắt gao nhìn bốn phía xung quanh. Lệ
Mẫn Chi càng tức giận đến đỉnh điểm, ánh mắt khô khốc nhìn về phía Thiên Ma Tông, nói:
“Kẻ ban nãy, là từ Thiên Ma Tông hàng ngũ càng ngươi chạy ra. Thiên Ma Tông chủ, ngươi có gì để nói?”
Nàng một lời này, trực tiếp đem toàn bộ ánh mắt đổ dồn vào một vị lão nhân
râu tóc bạc phơ ngồi trên bàn đại điện. Lão giả này chính là Thiên Ma
Tông chủ, cũng là gia gia của Lưu Ngạn Phong đang bị đóng băng bên kia.
Thiên Ma Tông chủ tay áo phất lên, lạnh tanh nói:
“Kẻ vừa rồi, lão phu quả thực không biết. Hội nghị có thích khách tràn trộn vào, là trách nhiệm của Đường Môn, làm sao tự nhiên lại qui cho Thiên
Ma Tông được? Vả lại Bao lão, Đế lão quỷ các ngươi không phải tự nhân
bản thân cường đại lắm Nj sao, một tên thích khách nhỏ nhoi cũng không
bắt được, lại đổ thừa cho chúng ta.”
Đế lão quỷ nghe vậy, lập tức đại nộ: “Lưu Bạch, ngươi nói vậy có ý gì, có phải muốn cùng Đường Môn chúng ta trở mặt?”
Bao lão vội vàng giơ tay lên ngăn cuộc đấu khẩu sắp sửa diễn ra, thanh âm bình tĩnh nói:
“Chư vị, chuyện đến mức này các ngươi còn chưa rõ hay sao? Phe đối lập với
chúng ta đã càn rỡ tới mức hội nghị cấp cao cũng có thể trà trộn vào.
Bọn chúng là nhìn thấy trên người đồ đệ của ta là mối nguy hiểm cùng
cực, vì vậy mới không tiếc bất cứ giá nào ra tay ám toán. May mắn hắn
không có làm sao, nếu không nhân loại tương lai coi như triệt để chấm
dứt. Nếu các vị còn chần chừ không dứt khoát, đừng nói đám Vực Chủ toàn
bộ mất mạng, mà thời điểm nhân loại phục hưng có lẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Đông đảo cường giả nghe vậy, chính là cùng nhau thở dài
một hơi. Đồ đệ của Bao lão đúng là có tư cách lãnh nhận trọng trách tiến vào Thú Vực, cùng thực hiện kế hoạch cứu đám Vực Chủ. Hắn không những
tính tình trầm ổn, bản lĩnh bất phàm, lại sở hữu loại lực lượng tương
đồng với tà hồn lực kia. Giao cho hắn nhiệm vụ thâm nhập vào Tà Hồn
Điện, có lẽ là quyết định đúng đắn.
Vân Chính Thiên quẹt đi vết
máu trên miệng, kiên cường bước tới phía trước đứng ngang hàng với Bao
lão, lần đầu tiên mở miệng nói trước mặt mọi người:
“Chư vị tiền
bối, vãn bối tuy tài hèn sức mọn, nhưng nếu các vị đã đồng ý ủy thác
nhiệm vụ lần này, vãn bối nguyện lấy mệnh tương báo. Thậm chí sau này,
nếu vãn bối có thể trở nên cường đại hơn, nếu như mọi người không chê
trách, xin hãy cùng với vãn bối phục hưng nhân loại.”
Phục hưng nhân loại!
Hay cho mấy chữ phục hưng nhân loại, tiểu tử này không ngờ ăn to nói lớn
đến như vậy. Bất quá, mấy lão cự đầu ở đây tuy rằng cổ hủ, nhưng bọn hắn đều có một ước nguyện duy nhất, là có thể phục hưng lại thời kỳ toàn
thịnh của nhân loại, để các thế hệ hậu đại không còn sống trong cảnh lo
lắng như bây giờ.
Vân Chính Thiên lời này, đã chính thức đả động
một tia do dự cuối cùng của đám cự đầu ở đây. Ngay cả Vô Cực Tông, Ngân
Nguyệt Môn cũng nhao nhao gật đầu. Tuy rằng có người còn cho rằng hắn
nói quá, nhưng cũng không có ai dám lên tiếng phản bác nữa. Thực lực của hắn đã chứng minh hết thảy, hắn có tư cách đảm nhận nhiệm vụ này.
Vô Cực Lão Tổ nói: “Tiểu tử, ngươi tên gọi là gì?”
Vân Chính Thiên nhoẻn miệng cười, nói: “Thiên Phủ chi chủ, Vân Chính Thiên.”
Lời này lần nữa làm mọi người kinh ngạc, có người nói: “Ngươi không phải Truyền Linh Tháp người?”
“Thì ra là Thiên phủ chủ, chẳng trách ta nhìn hắn rất quen nhưng lại không nhớ được.”
“Thiên Phủ mới thành lập ở phía Bắc? Cũng có nghe qua.”
“Hắc hắc, ta xem sau lần này, Thiên Phủ danh tiếng muốn nhảy vọt a.”
“Đúng vậy, nếu lần này thành công cứu được Vực Chủ, ta nghĩ Thiên Phủ sẽ một
bước lên trời, sánh ngang với một số cổ lão thế lực không chừng.”
Đế lão quỷ lúc này cũng lấy lại bình tĩnh sau trận cãi vã với Thiên Ma
Tông chu, lão phất tay báo hiệu mọi người im lặng, lớn tiếng nói:
“Ta nghĩ đã đến lúc kết thúc được rồi. Thành hay là bại là do ở các ngươi.
Hội nghị mau chóng tiến hành bỏ phiếu, nếu như toàn bộ đều tán thành
thông qua kế hoạch của Bao lão, chúng ta sẽ tiến hành bàn bạc kỹ càng
hơn vào lần sau.”
Hội nghị cao cấp bỏ phiếu quá trình diễn ra
nhanh chóng. Kết quả không ngoài dự đoán của Bao lão, kế hoạch đã được
thông qua. Vân Chính Thiên trở thành con át chủ bài, nhận lãnh nhiệm vụ
thâm nhập vào Tà Hồn Điện. Một khi thời cơ chín mùi, nội ứng ngoại hợp,
triển khai toàn diện khai chiến, đem đám Vực Chủ cứu ra. Cụ thể kế hoạch như thế nào, còn cần bàn bạc rất nhiều lần nữa.
Đến đây hội nghị cao cấp lần đầu mở lại sau tám trăm năm cũng kết thúc, Vân Chính Thiên
danh tiếng trong một đêm chính thức vang danh toàn cõi Nhân Vực này. Hắn nghiễm nhiên trở thành đại diện mạnh nhất cho thế hệ trẻ hồn sư tại Đấu La Đại Lục.
Tu La điện, phòng làm việc của Đế Tôn Dạ.
Trong
phòng lúc này chỉ còn lại mấy người quen thuộc. Truyền Linh Tháp tổng
tháp chủ Bao lão, tam đại Truyền Linh Sứ cùng Thiên Phủ ba người. Như
vậy Triệu Bang cùng Huyền Các truy sát tên thích khách đã trở về, không
biết kết quả như thế nào, chỉ thấy mọi người gương mặt vui vẻ, không có
vì chuyện Vân Chính Thiên bị ám sát hụt mà rầu rĩ.
Vân Chính
Thiên thì ngồi trên giường, hai mắt nhắm nghiền tập trung minh tưởng
khôi phục thương thế. Đám người bên kia thì nói chuyện ồn ào, giống như
đang ăn mừng chiến thắng vậy.
“Ta nói, Bao lão ngươi quả thật thủ đoạn hơn người. Xem ra từ đầu mọi thứ đều nằm trong tính toán của ngươi a.”
Đế lão quỷ cười nói.
Bao lão đáp: “Ngươi là đang khen hay đang mỉa mai ta? Nếu không phải mấy
người các ngươi đóng kịch quá hay thì còn lâu mới thuyết phục được đám
già trâu đó. Hắc hắc.”
Lương Thế Nhân ở một bên, mặt ngu ra không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, lên tiếng hỏi:
“Bao lão, người nói đóng kịch là sao a, ta không hiểu lắm?”
Triệu Bang vỗ vỗ vai hắn, sau đó chỉ tay về phía cửa chính, nói: “Ngươi tự mình xem đi.”
Lương Thế Nhân cùng Lý lão sư hướng mắt nhìn ra, thì bất chợt trông thấy một
đạo thân ảnh màu đen quỉ dị lặng yên xuất hiện. Vừa nhìn thấy người này, Lương Thế Nhân hai người trợn cả hai mắt, có chút không tin tưởng lắm.
Hắn... Còn không phải tên thích khách lúc nãy tấn công lão đại hay sao, bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này.
“Tham kiến Bao tháp chủ, tham kiến Đế tiền bối.”
“Tiểu Thi, ngươi ra tay cũng mạnh quá đấy, chút nữa tiểu Thiên dẹo luôn rồi.”
Triệu Bang hì hì cười nói.
Thân ảnh áo đen kia hừ lạnh một tiếng, sau đó cởi bỏ lớp mặt nạ ra, phía sau đó là một gương mặt dung nhan tuyệt sắc. Không ngờ tên thích khách lúc
nãy lại là nữ nhân, không những thế hình như còn quen biết đám Bao lão.
“A. Ngươi là Truyền Linh Sứ người thứ tư? Bao lão quỷ, ngươi thật cao tay
nha.” Đế lão quỷ thoáng kinh hãi, sau đó không tiếc ngợi khen.
Thì ra, tên thích khách ra tay ám toán Vân Chính Thiên trong đại điện, lại
là người nhà. Chuyện này rốt cuộc là thế nào, không lẽ nói từ đầu Bao
lão đã lên kế hoạch giả bộ ám sát Vân Chính Thiên, từ đó thao túng hội
nghị đàm phán từ đầu chí cuối theo ý của lão.
Nhìn thấy Thiên Phủ hai người còn đang ngẩn người, Lệ Mẫn Chi giải thích:
“Nàng là tứ đại Truyền Linh Sứ người cuối cùng, tên gọi Nguyệt Thi. Như các
ngươi đã thấy, nàng là Siêu cấp đấu la mẫn công hệ chiến hồn sư, phụ
trách làm cho hội nghị căng thẳng leo thang đến cực độ. Nhờ vậy kế hoạch của chúng ta mới dễ dàng được thông qua.”
Nguyệt Thi gương mặt
sắc lạnh, nói: “Triệu Bang ngươi ra tay cũng không có chút nào thương
hoa tiếc ngọc. Bât quá, tiểu Thiên quả thực đã trưởng thành rồi. Ngay cả khi nắm chắc thời điểm hắn lơ là nhất mà ra tay, cũng như cũ không đem
hắn đánh cho thê thảm được.”
Lương Thế Nhân nghe vậy không khỏi
rùng mình, bà cô này quả thực bá đạo a. Đánh lão đại hắn như vậy mà còn
nói là chưa thê thảm. Thế nhưng mọi chuyện như vậy mới hợp tình hợp lý,
đánh động được lòng người. Lúc nãy hắn cũng không khỏi nghi hoặc một
chuyện, tại sao có mặt Bao lão và Đế lão quỷ ở đó mà thích khách có thể
ngang nhiên rời khỏi, thì ra là kế sách của hai lão đầu bọn hắn.
“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, một chưởng của ta có thể dễ dàng đánh
chết một đầu hai vạn năm hồn thú, vậy mà dưới cực hạn chi băng của hắn
lại suy yếu đến trình độ này, thật không còn gì để nói.”
Nguyệt Thi có chút cảm thán nhìn Vân Chính Thiên.
“Ài, Nguyệt tiền bối, nếu không phải ngài nương tay, chỉ sợ võ hồn của ta đã bị ngài đánh nát.”
Vân Chính Thiên từ trong minh tưởng tỉnh dậy, cười khổ nói.
“Lão đại, ngươi đã biết từ đầu?” Lương Thế Nhân hỏi.
“Ân, ta biết. Nhưng mà không rõ Nguyệt tiền bối sẽ ra tay vào thời gian nào, vì vậy có chút bất ngờ nên không phòng bị kịp thời. Rốt cuộc bị đánh
thê thảm ha ha.”
Đế lão quỷ hừ lạnh một cái, nói: “Bao lão quỷ, ngươi định làm gì tiếp theo.”
Bao lão suy tư một chút, lại nói: “Tự nhiên phải đặc huấn hắn một thời
gian, việc bàn bạc với đám cự đầu kia giao cho ngươi hết đó.”
“Hừm, lại vứt cho ta.”
Đế lão quỷ biết lại bị tên mập này lợi dụng, nhưng cũng bất đắc dĩ làm
theo, ai biểu lão già đó có một tên đồ đệ nghịch thiên như vậy.
Nghỉ ngơi thêm một ngày, Truyền Linh Tháp cùng Thiên Phủ người khởi hành trở về. Thời gian sắp tới, hắn sẽ cùng với Bao lão học tập bất kể ngày đêm, cố gắng chuẩn bị cho mình trạng thái tốt nhất trước khi tiến vào Thú
Vực.