MC trên lễ đài làm ra một loạt phân tích nặng nhẹ, để cho các đại gia
tộc thấy được điều cần thấy. Tỷ như thu thập mảnh vỡ Thiên Sứ này, tuy
không có tác dụng tăng lên trên phương diện thực lực, nhưng lại góp phần làm cho Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc yếu đi. Suy giảm cái gia tộc này
thực lực, đối với tà hồn sư và hồn thú tại Thú Vực không phải chuyện
kinh hỷ hay sao.
Thậm chí MC còn dám nói có thể thông qua nghiên
cứu mảnh vỡ Thiên Sứ để chế tạo thiết bị ngăn cản sự ức chế đến từ Thần
Thánh chi lực.
Rõ là xàm ngôn. Ân Minh Tuyết trong lòng bực bội.
Mảnh vỡ Thiên Sứ chứa đựng thuần túy Thiên Sứ thần lực, muốn đem nó mổ xẻ ra để nghiên cứu, tà hồn sư các ngươi chuẩn bị sẵn tâm lý bị thần thánh
chi lực thiêu sống đi.
Nhưng mà tên MC kia căn bản không cần để ý đến chuyện này, nhiệm vụ của hắn là mau chóng bán được hàng thôi mà, có nói quá một chút vẫn có thể hiểu được.
“Thiên Sứ mảnh vỡ, giá khởi điểm năm mươi triệu kim hồn tệ. Mỗi lần tăng giá không dưới một triệu.”
Boong!
Tiếng chuông đánh lên báo hiệu cuộc đấu giá bắt đầu. Thế nhưng ngoài sự tưởng tượng của tên MC, không hề có tiếng ngã giá, cũng không có tiếng bàn
tán xôn xao từ đám bạch cấp đấu giá giả. Cả khán phòng trở nên im thin
thít, đến mức hắn có thể nghe được tiếng hô hấp của từng người.
“Các ngươi làm sao thế, thứ này chính là chìa khóa để chúng ta hủy diệt Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc. Đại gia tộc nào mua về mà nghiên cứu được cách
ức chế thần thánh chi lực, ta tin chắc địa vị của gia tộc các ngươi sẽ
nhảy vọt trong Thú Vực a.” MC sốt ruột nói.
Mặc cho hắn nói cái
gì, khán đài bên dưới duy trì một mảnh im lặng. Cho dù cái mức giá khởi
điểm kia đã thấp hơn một nữa so với đài hắc cấp cơ giáp máy rồi, như vậy mà vẫn không có ai tham gia cả. Ám cấp cùng kim cấp đấu giá giả vẻ mặt
suy tư, nhưng càng lộ rõ sự thờ ơ.
Vân Chính Thiên quay sang nhìn Tiên Dao Tử, nói:
“Chúng ta được phép ra giá không?”
Tiên Dao Tử đáp: “Chưa được. Chúng ta chỉ là bạch cấp đấu giá giả, không
được phép đấu gia cho top năm vật phẩm. Tuy nhiên top ba thì lại có chút đặc biệt.”
“Nói mau.” Vân Chính Thiên hối thúc.
Tiên Dao
Tử nói tiếp: “Top ba vật phẩm chúng ta vẫn không thể tham gia đấu giá.
Tuy nhiên một khi ám cấp cùng kim cấp kia có người đấu giá thành công,
không có ai ra giá nữa thì đến lượt chúng ta. Bạch cấp đấu giả nếu muốn
đấu giá tiếp món vật phẩm đó, thì cái giá đầu tiên bỏ ra phải gấp đôi
cái giá cuối cùng kia.”
“Nhiều đến như vậy?” Vân Chính Thiên nhất thời kinh ngạc thốt lên.
“Ai biểu chúng ta chỉ là cấp thấp nhất đấu giá giả làm chi.” Tiên Dao Tử bĩu môi nói.
Vân Chính Thiên nhất thời trầm tư, nếu như vẫn không ai ra giá thì đây sẽ
là tình huống tốt nhất có thể xảy ra. Đến cuối cùng thì hắn có thể mua
được mảnh vỡ Thiên Sứ với cái giá là một trăm triệu kim hồn tệ.
Thân là Minh Chủ Thiên Minh Thần Triều, trước khi tiến vào Thú Vực đã sắp
sếp ổn thỏa một số việc liên quan đến tài chính. Một trăm triệu kim hồn
tệ đối với hắn tuy không phải tất cả, nhưng đã muốn chiếm gần một nữa số kim hồn tệ mang theo.
Đinh Hương sau khi biết đích đến đầu tiên
của bọn hắn trong Thú Vực là đấu giá hội, nàng vì vậy mà nhọc công chuẩn bị một số kim hồn tệ để phòng thân. Dĩ nhiên không ngờ bây giờ quả thật hữu dụng.
Vân Chính Thiên trong đầu còn đang tính toán, thì trên lễ đài đấu giá, MC đã vã mồ hôi hột. Hắn từ đấu vốn nghĩ, với bản chất
đặc thù từ mảnh vỡ Thiên Sứ kia mang lại, chỉ cần có người chịu thu vào, tương lai muốn đem Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc hủy diệt tương đối nắm
chắc. Khi đó gia tộc nào sở hữu kỹ thuật ức chế thần thánh chi lực sẽ
được Tà Hồn Điện trọng dụng.
Nhưng mà hắn không ngờ một điều,
những người ngồi đây đều là tà hồn sư gia tộc. Đã là tà hồn sư thì có kẻ nào chịu liều lĩnh tính mạng của mình mà đánh cược như vậy không?
Tà hồn sư bản chất không giống như nhân loại bình thường, làm sao có thể
bỏ xuống bản thân lợi ích mà nghĩ tới đại cuộc cho được. Bọn chúng đều
là một đám ích kỷ, chỉ lo cho chén cơm của chính mình mà thôi. Vì vậy
muốn bọn chúng đứng mũi chịu sào nghiên cứu mảnh vỡ Thiên Sứ đầy rủi ro
kia, quả thật không khác gì người si nói mộng.
Bọn chúng tất
nhiên đã nghĩ đến những trường hợp xấu có thể xảy ra. Nghiên cứu thất
bại, tiền mất tật mang. Nghiên cứu thành công, sói đàn rình rập. Cân
nhắc nặng nhẹ về sau, hầu hết đại gia tộc đều lựa chọn im hơi lặng
tiếng.
Con bà nó chứ!
MC trong lòng đã mắng chửi điên
cuồng. Hắn dĩ nhiên không ngờ vật phẩm được sắp xếp ở top ba lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Một lát trở về làm sao ăn nói với Thành Chủ.
Tíc tắc, tíc tắc. Thời gian chậm rãi trôi, đã qua năm phút kể từ khi Thiên
Sứ mảnh vỡ đăng đàn, thế nhưng lại chẳng có ma nào thèm ngó. Kể cả Lỗ
gia cùng Hình gia kia, vẫn án binh bất động không nói nữa lời.
Tiên Dao Tử cười nói với Vân Chính Thiên: “Sắp đến lượt chúng ta rồi. Bây giờ phải xem hầu bao của huynh.”
Mỗi giây trôi qua, MC trong lòng càng trở nên chua chát. Vật phẩm top ba mà ám cấp cùng kim cấp đấu giá giả không có một người nào lên tiếng,
chuyện này chưa hề có tiền lệ a. Nếu như bây giờ bạch cấp đấu giá giả
cũng không có ai mua, như vậy chỉ đành đem mảnh vỡ Thiên Sứ vứt vào kho
rồi. Còn bản thân hắn sẽ bị Thành Chủ trách tội. Dù sao thân là chưởng
quản đấu giá hội, thứ tự vật phẩm đem ra đều do hắn quyết định. Có thể
nói bán không được hàng hoàn toàn là hắn đi đến gánh trách nhiệm.
Vái trời có người mua. MC trong lòng thành khẩn kêu lên. Hắn một mặt buồn thiu, ngẩng ánh mắt sầu não lên nói:
“Bạch cấp đấu giá giả, có ai mua không?”Ngay lúc Vân Chính Thiên chuẩn bị giơ tay ra giá, thì bất ngờ một đạo thanh âm từ hàng ghế bạch cấp đấu giá giả vang lên.
“Một trăm triệu.”
Cả khán phòng đồng loạt chấn động, MC trên lễ đài thì mừng muốn rơi nước mặt.
“Không phải chứ? Có người ra giá thật.”
“Hay là người của đấu giá hội cài vào để nâng giá?”
“Ngu ngốc, vật phẩm loại này có cho cũng không ai dám nhận, dùng tiểu xảo đó để làm gì?”
“Ờ ha, ngươi nói có đạo lý.”
Khán phòng bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao. Kỳ thật chuyện ban tổ chức cài
người vào hàng ngũ đấu giá giả để dùng tiểu xảo nâng giá cho vật phẩm là có, thế nhưng đối với mảnh vỡ Thiên Sứ loại này vật phẩm hiếm người
tham gia đấu giá, nếu tùy tiện hô lên để nâng giá thì cũng không có
người theo, người bán chắc chắn bị thiệt thòi.
Cho nên có thể
loại trừ đi tiểu xảo nâng giá của ban tổ chức. Bất quá Bạch cấp đấu giá
giả loại này không có bối cảnh tà hồn sư lại muốn mua mảnh vỡ Thiên Sứ
để làm gì, không lẽ hắn thật sự có ý đi thử nghiệm nghiên cứu.
Vân Chính Thiên quét ánh mắt âm lãnh nhìn về người vừa ra giá. Tùy tiện
xuất ra một trăm triệu kim hồn tệ thật không phải chuyện giỡn chơi a,
hắn chắc chắn có thân phận không tầm thường. Chỉ thấy đằng sau lớp áo
choàng đen kia là một thân hình khôi vĩ, trên người rõ ràng có hồn lực
ba động, mặc dù được hắn che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị Vân Chính Thiên
lấy tinh thần lực dò xét dễ dàng nhận ra.
“Hắn là tà hồn sư. Đẳng cấp sợ rằng không thấp.” Vân Chính Thiên trầm giọng nói.
Tà hồn sư đích thân tham gia đấu giá, là một chuyện hy hữu a. Nên nhớ địa
vị tà hồn sư ở trong Thú Vực đứng ở vị trí cao nhất. Dưới trướng lúc nào cũng có nhân loại cam chịu làm chó săn cho. Cho nên chuyện đích thân
xuất hiện chốn đông người này không thường thấy.
Như cảm nhận
được ánh mắt bât thiện của Vân Chính Thiên, tên tà hồn sư này xoay qua
nhìn hắn, bên dưới lớp mặt nạ đen kia, một hình vòng cung khóe miệng
dâng lên.
“Hay quá! Vị tiên sinh đây đã ra giá một trăm triệu. Có người nào ra giá nữa không?” MC cơ hồ phục sinh lại tâm tình, hắn cất
giọng nói.
Vân Chính Thiên nhìn chằm chằm tên tà hồn sư kia một hồi, xoay đầu lên lễ đài, nét mặt chuyển sang vẻ ngưng trọng, nói lớn:
“Một trăm mười triệu.”
“Một trăm mười lăm triệu.” Tên tà hồn sư kia không chần chừ lên giá.
“Một trăm hai mươi triệu.” Vân Chính Thiên mỉm cười nhìn hắn, nói.
Tà hồn sư ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, sau đó thản nhiên nói tiếp:
“Một trăm ba mươi triệu.”
Song phương liên tục nâng giá, làm mọi ánh mắt đổ dồn vào hai người bọn hắn. Tuy rằng cả hai dung mạo đều bị hắc bào che khuất, nhưng những đấu giá
giả đã nhiều lần tham gia đấu giá hội vừa nhìn liền biết đây là hai cái
mới đấu giá giả.
Chớp mắt mảnh vỡ Thiên Sứ giá đã bị nâng lên
thêm tám mươi triệu, nhất thời MC trong lòng như có mưa rào sau ngày
nắng hạn. Hắn hiện tại không cần nói bất cứ điều gì nữa, bởi vì cái giá
này đã vượt qua mức định giá ban đầu của hắn rồi.
Vân Chính Thiên trầm mặc giây lát, tiếp tục nói: “Một trăm năm mươi triệu.”
Ồ! Mạnh dữ.
Cái giá này vừa thốt ra, tà hồn sư gương mặt sau lớp mặt nạ cũng thu hồi vẻ mỉm cười. Hắn đột nhiên thốt lên:
“Thật muốn cùng ta đấu đến cùng?”
Vân Chính Thiên không trả lời, chỉ làm một cái động tác đem ngón cái quét
ngang cổ. Sau đó hướng lên mảnh vỡ Thiên Sứ trên kia làm cử chỉ xin mời, tùy thời phụng bồi.
Tà hồn sư cũng không có vì thái độ lưu manh của đối phương mà tức giận, hắn vẫn giữ âm điệu bình tĩnh kêu lên:
“Hai trăm triệu.”