Hai trăm triệu kim hồn tệ!
MC trên đài đã muốn ngất. Đây còn
không phải gấp bốn lần giá trị ban đầu hay sao. Bình thường mà nói bạch
cấp đấu giá giả kêu lên cái giá này, hắn sẽ phải phái người điều tra lập tức bối cảnh của người này. Nhưng mà bây giờ trong lòng đang quá vui
sướng nên quên mất đi.
Vân Chính Thiên sau khi nghe con số hai
trăm triệu được nhấc lên, hắn nhất thời cứng ngắc. Hai trăm triệu, đúng
hai trăm triệu là số tiền hắn mang theo bên mình. Bây giờ có đem xuất ra hết cũng không được tính, vả lại theo suy đoán của hắn thì tên tà hồn
sư kia còn có thể tiếp tục đua giá được.
Bây giờ nếu muốn cùng
đối phương phân cao thấp, tất nhiên phải hướng tam nữ mượn tiền. Nhưng
mà làm như vậy thì thật khó coi, với lại cũng không chắc bốn người gia
tài gộp lại có thể đánh bại được tà hồn sư kia hay không.
Ài, hết cách rồi. Ai biểu đấu giá trên sân nhà người ta. Nếu như ở Nhân Vực thì hắn tin chắc có thể dùng tiền đè chết đối phương rồi.
Vân Chính Thiên liếc mắt nhìn Ân Minh Tuyết một cái, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu: “Chính Thiên ca ca, huynh tự quyết là được.”
“Được rồi. Ta sẽ nghĩ cách sau.”
Vân Chính Thiên hướng nhìn lên MC trên lễ đài, ra hiệu bỏ cuộc.
Thấy vậy MC có hơi tiếc nuối, hắn còn muốn song phương tiếp tục đấu đá lẫn
nhau a. Mà thôi, hai trăm triệu cũng đủ rồi, thế là hắn cất cao giọng
nói:
“Mảnh vỡ Thiên Sứ thành giao. Ha ha ha.”
Mấy người có mặt ai cũng thấy được vẻ mặt đắc thắng của tên MC. Không phải lúc nãy
đứa nào mém són ra quần vì không ai ra giá cơ chứ, bây giờ còn làm bộ
làm tịch.
MC phất tay một cái, tức thì mảnh vỡ Thiên Sứ chui vào
một cái giới chỉ, bên ngoài giới chỉ có ma văn lập lòe tạm thời ngăn cản thần thánh chi lực ảnh hưởng. Hắn cẩn thận bước tới nói với tên bạch
cấp đấu giá giả vừa đấu giá thành công.
“Theo qui củ thì bạch cấp đấu giá giả sau khi thành giao vật phẩm top ba, cần phải ngay lập tức
thanh toán. Vị tiên sinh đây, xin mời.”
Tên tà hồn sư kia từ trong người lấy ra một cái giới chỉ, quăng cho MC, cười nói:
“Ngài kiểm tra lại thử, hai trăm triệu kim hồn tệ nằm trong đó.”
“Ha ha, ta không khách khí.” MC cười ha hả, sau đó lập tức kiểm tra bên trong giới chỉ kia.
Phừng!
Ngay thời khắc MC rót vào bên trong hồn lực của minh để kiểm tra, bỗng nhiên một ngọn lửa màu đen từ bên trong giới chỉ bắn ra bên ngoài. Nhiệt độ
trong khán phòng cấp tốc hạ xuống, hỏa diễm nhảy múa khắp nơi. Lại nói
tới tên MC kia toàn thân đã bị hắc viêm quấn lấy, trước con mắt còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì của đám đấu giá giả, tên MC kia đã bị đốt thành
một bộ thi thể co quắp ngã xuống sàn, sinh cơ tiêu tán.
“Giết người rồi!” Một tiếng la thất thanh vang lên làm mọi người chợt bừng tỉnh trước sự tình quá bất ngờ trước mắt.
Ngay lập tức còi hụ vang lên, bốn đạo thân ảnh màu đen từ trong hậu đài vọt
ra, là bốn tên tà hồn sư phụ trách bảo an đấu giá hội này.
Không cần nói nhiều, cả bốn tên đều hướng tới tên bạch cấp đấu giá giả kia xuất chưởng.
“Hà hà.” Mắt thấy địch nhân đánh tới, tên này vẫn nở một nụ cười khoái chí. Tay áo vừa cổ động, tức thì đoàn hắc viêm trong không khí chợt tụ tập
lại, hóa thành một thanh màu đen trường thương.
Vừa nhìn thấy cái này trường thương, Vân Chính Thiên cơ hồ kêu lên: “Dương Viêm?”
Màu đen trường thương kia nhìn thật sự không khác gì Ma Viêm Thương của
Dương Viêm lúc xưa. Chỉ thấy hắc viêm ngùn ngụt bốc lên, trường thương
bắn tới đem bốn tên tà hồn sư hộ vệ đánh bay đi.
Ầm!
Cả
khán phòng rung chuyển dữ dội, đám đấu giá giả tháo nhau mà chạy. Mặc kệ cái gì tình huống đang xảy ra, bảo toàn tính mạng là trên hết.
“Chính Thiên ca ca, chỗ này loạn rồi. Chúng ta mau đi, nếu không sẽ bị chú ý.” Tiên Dao Tử vừa nói vừa kéo Vân Chính Thiên di chuyển.
Mặc dù muốn ở lại nhưng hắn bất đắc dĩ phải theo tam nữ chạy ra khỏi đấu giá hội như những người khác.
Vừa ra đến cửa, Vân Chính Thiên đã nhìn thấy khắp nơi phóng tới mấy đạo
thân ảnh, rõ ràng đều là tà hồn sư tiềm phục gần đó, đối với nhà đấu giá xảy ra động tĩnh mà kéo tới.
“Chuyện gì xảy ra?” Một tên tà hồn sư đối với đám đấu giá giả hớt hải chạy ra hỏi.
“Tôn kính tà hồn sư. Bên trong có hồn sư giao đấu, MC đã bị hắn đốt chết
rồi.” Một tên bạch cấp đấu giá giả gương mặt trắng bệch nói.
“Hỗn đản. Cả MC cũng giám giết.” Cả bọn tức giận gầm lên một tiếng.
MC mặc dù cũng là hồn sư nhưng lại không có cường đại thực lực, thường
dùng khả năng giao tế mà tuyển chọn, coi như đại điện cho Hắc Hoang
Thành Chủ thực hiện giao dịch. Vậy mà khi không lại bị giết chết, cái
này đối với Hắc Hoang thành mang tới tính vũ nhục khá cao.
“Xông vào.” Một tên hét lớn, sau đó dẫn theo cả đám tà hồn sư chuẩn bị tham gia vòng chiến.
OÀNH!
Bất thình lình nổ lớn một tiếng, nhà đấu giá phần nóc đã bị oanh ra một cái lỗ lớn, gạch đá bay tứ tung, nhìn kỹ thì có thể thấy một đạo hắc y nhân bị đánh bay lên không trung, trên người máu me bê bết.
Ngay tại
thời điểm tên hắc y nhân kia còn chưa có rơi xuống, một vệt màu đen lưu
quang đã phóng tới bên cạnh hắn. Ma trảo giơ ra chộp vào yếu hầu, một
vòng hắc sắc hỏa diễm lần nữa nhấc lên, đem tên hắc y nhân đó đốt cháy.A a a a a!
Tiếng la hét của hắn vang vọng toàn cõi Hắc Hoang thành. Làm cho tòa thành cổ xưa này vốn trầm lặng bị đảo lộn, u ám không gian được thắp sáng lên
bởi hỏa diễm điên cuồng kia.
Dưới tình huống vạn chúng chú mục,
tên tà hồn sư đấu giá với Vân Chính Thiên khi nãy lăng không mà đứng.
Thấy vậy cả đám tà hồn sư bên dưới sắc mặt trở nên phi thường ngưng
trọng.
Có thể lăng không mà đứng, đại biểu đối phương đã bước vào bảy hoàn Hồn Thánh. Đây không phải là kẻ mà bọn chúng có thể đối mặt
được.
Một tên tà hồn sư có vẻ là người cầm đầu, bước lên một bước nói:
“Các hạ là người phương nào, tại sao vô cớ tấn công chúng ta Hắc Hoang thành.”
Dựa theo hắc ám thuộc tính trên người tên bí ẩn kia truyền ra, mọi người
đều biết hắn đích xác một vị bảy hoàn tà hồn sư, chỉ có điều không biết
tại sao lại ngang nhiên quấy phá Hắc Hoang thành. Vừa hay lúc Thành Chủ
không có mặt tại đây, nhất thời không thể áp chế nổi hắn cho nên chỉ có
thể từ từ nói chuyện.
Tên bí ẩn kia vẫn đeo mặt nạ che giấu dung
mạo, hắn không có trả lời tên tà hồn sư kia, trên tay bốc lên hai đoàn
hỏa diễm, sau đó lạnh tanh nói:
“Ta tới là vì cái vật phẩm mà các ngươi chuẩn bị rao bán kia.”
Ầm, ầm ——.
Nói rồi, hỏa diễm trên tay hắn lập tức phóng đi, đánh thẳng vào nhà đấu giá khu vực trưng bày vật phẩm. Làm cho vô số hàng hóa bay tứ tung, thậm
chí có một số món đồ hoàn toàn hư hại, không còn khả năng đem ra đấu giá được nữa.
“Con mẹ nó.” Cả đám tà hồn sư gầm lên một tiếng, hồn kỹ đồng loạt đánh vào tên bí ẩn ở trên không trung kia.
Thủ hộ Hắc Hoang thành tà hồn sư kẻ cầm đầu tu vi đã đạt tới sáu hoàn, cũng xem như cường giả. Thế nhưng đối mặt với công kích của bọn chúng, tên
bí ẩn kia chỉ nhấc lên một vòng khinh miệt, thân thể vừa lắc một cái đã
xuất hiện lại bên trong nhà đấu giá.
“Không có thời gian điên với các ngươi, ta lấy đồ rồi đi.” Ngạo mạn thanh âm từ bên trong vang lên.
Sắc mặt mấy tên tà hồn sư trở nên khó coi, kẻ cầm đầu quát lớn: “Xông vào, ngăn hắn lại.”
Thế là, cả đám nháo nhào chạy vào nhà đầu giá. Thế nhưng bọn chúng không có thuận lợi như vậy, hỏa diễm từ bên trong bắt đầu phóng ra tứ phía xung
quanh, đem mọi lối ra vào nhà đấu giá hoàn toàn phong bế lại.
“Khốn nạn. Mau tìm chỗ vào trong.”
Thành công chặn lại đám thủ hộ tà hồn sư, tên bí ẩn kia có thời gian ở bên
trong nhà đấu giá lục lọi. Hắn lúc đi tới trước một kiện đồ vật được đặt ở trong một cái lồng kính trong suốt. Mà cái lồng kính này mặc cho bên
ngoài giao tranh dữ dội như thế nào, nó vẫn vững vàng bảo vệ đồ vật bên
trong.
Giật xuống khăn phủ, nhìn thấy vật phẩm này, hô hấp của
hắn cơ hồ có chút gấp gáp. Hắn trực tiếp đem mặt nạ của mình bỏ xuống,
để lộ ra dung mạo thật. Chỉ thấy ánh mắt của hắn lóe lên một tia kinh
hỷ, rõ ràng đối với vật phẩm trước mắt đúng là thứ hắn ưng ý.
“Khặc, khặc. Đây là trong truyền thuyết lưu truyền lại thứ đồ vật mang tới cho nhân loại hồn sư năng lực vượt bậc sao.”
Đồ vật trước mắt tên bí ẩn kia, bề ngoài trông giống một bộ giáp. Cùng với đài hắc cấp giáp máy kia mang dáng vẻ giống nhau, đều được đúc từ kim
loại mà thành. Bất quá bộ giáp này so với hắc cấp giáp máy thì thể tích
nhỏ hơn nhiều lắm, chiều cao gần như tương đương với nhân loại.
Bộ giáp này lấy màu đen làm chủ đạo, trên bề mặt có vô số hoa văn được
điêu khắc tỉ mỉ. Ngoài những vệt đất đá và rêu phong bám lấy do tuế
nguyệt biến thiên, thì nó cũng sở hữu những đạo vết nứt nghiêm trọng. Có lẽ chủ nhân trong quá khứ đã sử dụng bộ giáp này để chiến đấu, cho nên
mới lưu lại những vết nứt như vậy.
Tên bí ẩn đặt tay lên lồng
kính, hỏa diễm bốc lên đem lồng kia đốt thành chất lỏng. Hắn lập tức thò tay vào chạm lên hắc sắc bộ giáp, tức thì cảm nhận được một cỗ rùng
mình khí tức truyền lại. Đây chính là những ý niệm còn sót lại của chủ
nhân bộ giáp sau những năm tháng chiến đấu trong quá khứ kia.
“Thật sự bất phàm.” Hắn mỉm cười đắc ý, sau đó lập tức đem bộ giáp này bỏ vào trong giới chỉ.
Ngay lúc hắn còn chưa kịp kiểm tra những vật phẩm khác, thì bất thình lình
sau lưng truyền tới một cỗ nguy cơ. Hắn trở người quay lại, thì phát
hiện đúng là có một người đang đứng nhìn hắn, người này đồng dạng sở hữu bạch cấp đấu giả giả mặt nạ.
“Ngươi là cái tên lúc nãy cùng ta đấu giá?” Tên bí ẩn nghiêm mặt hỏi.
Người vừa xuất hiện này, tự nhiên là Vân Chính Thiên, còn không rõ tại sao
hắn có thể âm thầm lẻn vào được như vậy, bất quá lúc này sắc mặt hắn có
chút vui mừng.
“Dương Viêm, đã lâu không gặp a.”
Lúc đầu
Vân Chính Thiên còn hoài nghi, thế nhưng bây giờ nhìn thấy rõ ràng diện
mạo của tên bí ẩn này, hắn làm sao không nhận ra được gương mặt này là
của Ma Viêm Kiệt Quỷ, hoặc gọi cho đúng là Dương Viêm.
Dương Viêm nghe vậy chợt giật mình nhớ ra, hắn lúc nãy kiểm tra bộ giáp đã tháo đi mặt nạ. Nhưng mà người có thể biết được danh tính thật của hắn trên thế gian này chỉ có hai người. Một là hắc cấp lãnh đạo La Hổ, người thứ hai là Quỷ Kiếm Vân Chính Thiên.
“Ngươi là Quỷ Kiếm, à không. Phải gọi là Vân Chính Thiên chứ nhỉ?” Dương Viêm bình tĩnh hỏi.
“Ân, là ta.” Vân Chính Thiên cũng tháo xuống mặt nạ của mình, mỉm cười nhìn Dương Viêm.
Dương Viêm lại nói: “Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta. Tại sao lại ngán đường nhau?”
Vân Chính Thiên giơ tay lên gạt gạt hàng lông mày của mình, sau đó chợt nói:
“Muốn hợp tác với ngươi một chút. Có muốn nghe không?”