Trương Phong trên người nộ hỏa xung thiên, đối chiến với Vân Chính Thiên lâu như vậy vẫn không phân ra thắng bại, chính là sự vũ nhục đối với uy danh của hắn. Bất quá hắn cũng không thể không công nhận, tiểu tử tóc trắng trước mặt thực lực kinh người.
Không nói về tu vi hồn lực, chỉ cần thấy kỹ xảo chiến đấu của hắn tinh thâm ảo diệu như vậy, ở độ mười lăm tuổi thiếu niên, hắn đã là tồn tại vô địch. Chẳng trách lại ngông cuồng như vậy.
Trong khi Trương Phong hô hấp còn đang dồn dập, Vân Chính Thiên một lần nữa phát động thế công. Trường kiếm như một con mãng xà, oằn mình một cái liền nhắm vào cổ họng của Trương Phong mà xuyên tới.
Trương Phong đồng tử co rút lại, hắn ngửa mặt lên trời gầm vang, sau đó cự phủ điên cuồng đánh trả.
“ẦM.”
“Ngươi đừng có mà khinh thường ta.”
Trương Phong nổi giận, mỗi một chiêu đánh ra đều dồn nén toàn bộ lực lượng của mình vào bên trong đó, cự phủ thế công nhìn sơ qua tưởng loạn nhưng thực ra vô cùng sắc bén, hoàn toàn không có dư thừa lực lượng bì thất thoát ra bên ngoài.
Trương Phong ý chí đột nhiên mạnh mẽ khiến Vân Chính Thiên không khỏi thất kinh, vôi vàng thu kiếm lại đón đỡ, đồng thời thôi động bộ pháp linh hoạt tránh né.
Trương Phong lúc này như một con mãnh thú vồ mồi bằng hết sức bình sinh của mình, đem Vân Chính Thiên liên tục bại lui về phía sau.
“A.” Vĩnh Lăng trên khán đài không nhịn được mà kêu lên một tiếng, nàng hội lo lắng cho Thiên rất nhiều, dưới lớp mạng che mặt màu đen kia, rõ ràng cảm nhận được tâm tình của nàng đang dao động mãnh liệt.
Tuy đối với thực lực của Thiên, nàng cực kỳ tin tưởng, chỉ cần một số đầu cự nhân Huyết giả cấp năm không xuất hiện, cấp bốn Huyết giả trở xuống căn bản muốn chiến thắng Thiên còn khó hơn lên trời.
“Mau dùng hắc hóa đi.”
Vĩnh Lăng hàm răng cắn chặt lấy cánh môi hoa đào, lo lắng nói.
Nàng làm sao không biết Vân Chính Thiên vốn sở hữu một loại năng lực giống như Vực Chủ. Hắc hóa sẽ đem toàn bộ tiềm năng trong cơ thể hắn tăng lên một cách không tưởng, dưới tình huống hồn lực bị áp chế như trong Huyết Đô, hắc hóa sẽ làm Vân Chính Thiên tiếp cận với vô địch cảnh giới.
Thế nhưng Vân Chính Thiên làm sao nguyện ý đi sử dụng hắc hóa cho được. Mỗi lần đem hắc hóa triệu hoán ra, hắn càng đẩy bản thân tới địa ngục không lối gần hơn một chút. Nếu thực sự đến một ngày hắn đến một bước kia, chỉ sợ nhập ma là điều không thể tránh khỏi.
Vì vậy hạn chế để hắc hóa chiếm hữu tâm tính chính là ưu tiên hàng đầu của Vân Chính Thiên, nhưng vẫn không thể phủ nhận hắc hóa mang lại cho hắn rất nhiều chỗ tốt.
“KHANH”
Một chiêu bức lui Vân Chính Thiên về phía sau, Trương Phong rống lên một tiếng, sau đó thân thể to lớn cấp tốc phi lên không trung. Cự thủ giơ lên đầu, hướng ra phía sau, cả cơ thể hắn cũng cong lại, lực lượng áp súc tới mức cực hạn.
“Lần này xem ngươi chống thế nào.”
Cảm nhận được uy áp cùng cực từ trên cao truyền xuống, Vân Chính Thiên trong mắt không có nữa điểm chấn động, hắn hơi khom người xuống, một chân trực đưa ra phía sau, tạo thành một cái thế đứng tấn.
Ngay khi cặp cự phủ kia vung xuống, trường kiếm của hắn cũng lập tức nâng lên, đem thế công của Trương Phong chặn lại.