Đế Thiên khí tức, đây đúng là Đế Thiên khí tức, chỉ có điều đây cũng không phải chân chính Đế Thiên hiện thân mà chỉ là một đạo khí tức không có ý thức. Thế cho nên phiến vị diện này mới còn nguyên vẹn như vậy, nếu thực sự Đế Thiên tới được nơi này, với tu vi của hắn đủ để bóp nát mọi thứ thành bột phấn.
Vực Chủ hai mắt âm trầm nhìn đạo khí tức trên kia, rồi lại nhìn xuống Vương Hạo bên dưới, trong mắt sát khí bắt đầu luân chuyển.
Bên dưới võ đài, Vương Hạo bắt đầu có sự biến hóa, nguyên bản mái tóc đen dài của hắn chợt có thêm một tầng kim sắc bao phủ, đôi mắt vốn đen tối nay lại thêm một vòng quỉ dị hào quang. Trên hết chính là tu vi của hắn tăng đến mức không tưởng, e rằng một số cao tầng ở đây cũng chưa chắc chế phục được hắn.
“Đế Thiên đại nhân, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, thỉnh cầu ngài ban cho ta một phần lực lượng, ta muốn giết chết tên khốn nạn này.”
. . . . .
“A. Mọi người đâu rồi, cứu ta với.”
Vương Hạo lê bước mỏi mệt trong khu vực rừng núi rộng lớn, bốn phía xung quanh đều có ảm đạm mây mù bao phủ. Hắn năm nay mười tuổi, là bạch cấp binh sĩ trực thuộc Tu La thành Chung Cực Hồn Sư Quân Đoàn, thiên phú bình thường, thể chất yếu ớt.
Võ hồn của hắn là một loại không đáng nhắc tới, là một thanh chùy bình thường, cũng không phải đỉnh cấp võ hồn sở hữu có bá đạo lực lượng như Hạo Thiên Chùy kia, chính là một thanh phổ thông chùy. Hắn may mắn năm đó thức tỉnh võ hồn, tiên thiên hồn lực đạt cấp ba, miễn cưỡng có thể tu luyện hồn lực, trở thành hồn sư.
Bất quá Vương Hạo từ nhỏ cô thế hiu quạnh, cha mẹ trong lúc vào rừng đốn củi bị thổ phí giết chết, từ đó hắn sống một mình.
Đến năm tám tuổi, một vị Hoàng cấp đội trưởng vô tình đi ngang qua, nhìn thấy Vương Hạo bị một đám tiểu tử trong thôn ỷ đông bắt nạt liền ra tay cứu giúp, đồng thời cưu mang hắn về, giúp hắn trở thành một tên bạch cấp binh sĩ trong quân đoàn.
Ở trong quân đoàn hắn không tính là người nổi bậc, thậm chí có chút vô hình, thường ngày vẫn bị đồng môn xa lánh, nói xấu, từ đó tâm tính dần biến chất. Hắn không tin một ai, chỉ tin vào chính bản thân mình.
Hôm qua theo chân đội trưởng tiến vào trong Thú Vực thực hiện nhiệm vụ do thám, xui xẻo bị một đầu năm vạn năm hồn thú tập kích, toàn quân bị diệt, ngay cả vị Hoàng cấp đội trưởng từng chiếu cố hắn cũng bị đánh chết.
Quá hoảng sợ, Vương Hạo ba chân bốn cẳng bỏ chạy, mặc kệ đồng đội đang điên cuồng chống trả sau lưng. Thế nhưng phương hướng hắn chạy, lại là chạy thẳng vào Thú Vực khu trung tâm.
“A. Ta mệt quá.” Vương Hạo hô hấp dồn dập, hắn trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng, tuy cuộc đời của hắn không có gì đáng nói, nhưng chết sớm như vậy, hắn không cam lòng.
Lạc vào Thú Vực, hội đồng nghĩ với cái chết, nếu không chết vì đói, cũng chết vì bị tà khí xâm thực hoặc đau đớn hơn là trở thành thức ăn trong bụng hồn thú, rồi kết cục trở thành chất dinh dưỡng nơi này.
“Ti tiện nhân loại, ngươi hôm nay liền ngoan ngoãn lưu lại nơi này a.”
Đột nhiên giữa tầng trời, có sấm rền thanh âm vang lên. Dưới tiếng nói này, vạn vật tựa như đối mặt hủy diệt ý niệm. Vương Hạo không nhìn thấy được chủ nhân của đạo thanh âm này, nhưng hắn vốn là một người chết nhát, dưới tình huống tử vong cận kề, rốt cuộc quì hai chân xuống dập đầu chín cái.
“Hồn thú đại nhân xin tha ta mạng nhỏ.”
Thâm thúy thanh âm lại vang lên:
“Ngươi dựa vào cái gì xin ta tha mạng.”
Vương Hạo thành thật nói:
“Ta là một tên chết nhát, một tên không có dũng khí hơn nữa lại còn là phế vật. Thế nhưng ta vẫn là một binh sĩ trực thuộc quân đoàn, chỉ cần ngài đồng ý, ta nguyện làm tay sai cho ngài a.”
Đạo thanh âm trên trời cao kia có vài phần im lặng, một chốc sau lại nói:
“Ngươi vì tính mạng lại có thể bán rẻ cả đồng loại, loại người như ngươi làm sao ta có thể trọng dụng.”
Vương Hạo ngẩng đầu lên nhìn lên trời cao, thanh âm run rẩy nói:
“Hồn thú đại nhân, ta mặc dù là nhân loại nhưng trước giờ đều chán ghét thế giới này, từ nhỏ ta bị hiếp đáp, bị khinh thường. Chỉ cần ngài cho ta một chỗ nương thân, lại ban cho ta lực lượng, ta xin tận tâm phục vụ cho hồn thú các ngài.”