[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Mi Đại Như Viễn Sơn

Chương 16: Chương 16




chương này rất đặc biệt nhé ≥∀≤

Chương 4: Đón giao thừa.

Trừ tịch là nhất định phải đón giao thừa, Chẳng qua bên này người quá là đông, ở cùng một chỗ với lão trang chủ lại không tự tại, Diệp Mạnh Thu cũng yêu thích thanh tịnh, liền đem đám trẻ xua về chỗ của chính mình, tự mình cầm bầu rượu lắc lắc lư lư đi về phía Kiếm trủng bên kia.

Diệp Anh và Lý Thừa Ân đi trên hành lang, bên tai có thể nghe thấy thanh âm pháo nổ, lúc này mới cảm thấy đúng thật là đến năm mới rồi. Mùi vị khói thuốc nổ hòa lẫn trong những bông tuyết rơi xuống, mơ hồ, còn có hương thơm mát lạnh của mai vàng trong viện, Lý Thừa Ân đột nhiên bước lên mấy bước vượt qua Diệp Anh rồi đứng lại đó, Diệp Anh không kịp thu lại bước chân một chút nhoài người lên trên lưng hắn đang khom xuống, Lý Thừa Ân nâng mông y đứng lên, đem người vững vững vàng vàng cõng ở trên lưng. “Ngươi làm loạn gì chứ, thả ta xuống!” Trong viện còn có không ít người, thực sự ngượng ngùng để cho hắn cõng như vậy, Diệp Anh liền muốn nhảy xuống.

Lý Thừa Ân lại đem y xốc xốc lên trên, sải bước chạy về phía trước, Diệp Anh chỉ đành ôm lấy cổ hắn, y biết Lý Thừa Ân khẳng định sẽ không uống say, mượn rượu làm càn thôi.

“A Anh~” Lý Thừa Ân đột nhiên gọi tên y.

“……Ừ.”

“A Anh!” Thanh âm lại đề cao hơn một chút.

“Ta đây.” Chẳng cần nói mọi người xung quanh khẳng định trông thấy bộ dáng Đại trang chủ Tàng Kiếm không chút hình tượng được người ta cõng chạy. Diệp Anh bất đắc dĩ, lại đáp một tiếng.

“A Anh!”

“……” Chẳng muốn phản ứng hắn nữa.

“A Anh!” Lý Thừa Ân không thuận không tha lại hô lên.

“Được rồi, vào phòng thì lại……”

“A Anh, ta thích ngươi! Thích đến độ tim cũng đều đau.” Nửa câu nói sau thanh âm lại hạ thấp xuống, trầm lắng len vào trong tâm khảm mình.

“……” Người này……có còn cần mặt mũi hay không!

“A Anh, ngươi nói gì đi, ta đều nghe theo ngươi.”

“Vậy trở về, chuyện Tướng quân đáp ứng ta liền thực hiện đi thôi.”

“……”

Hai người về đến Thiên Trạch lâu, trước tiên ngồi trong thiên thính một lúc, La Phù Tiên đã pha trà tỉnh rượu, hai người đều uống mấy chung, hạ nhân đun xong nước nóng, Diệp Anh đi tắm rửa trước, khi trở lại Lý Thừa Ân cũng rửa ráy xong xuôi, đang ở cạnh thư trác viết gì đó.

“Sáng sớm mai phải cho Kỳ Phi hồng bao chứ, ta đã viết xong trước rồi.” Trên giấy đỏ ngay ngay ngắn ngắn viết câu chữ chúc phúc “cung hạ tân xuân” các loại.

“Tiền đi lấy chỗ La Phù Tiên, cho ít quá Phi Phi sẽ nhắc mãi cả năm đấy.” Diệp Anh vuốt bó tóc còn có chút ẩm ướt, lương bổng của người này một năm có chút ít đó, lần này mua một đống lớn đồ kia lại từ thật xa chạy tới, lúc này trên người khẳng định không còn dư lại bao nhiêu nữa, dù sao mình cũng phải mừng tuổi, mừng thêm một phần cũng không hề gì.

Lý Thừa Ân thở dài, trải qua thời kỳ này, thực giống hệt như “ở rể” ầy.

Viết xong hồng bao còn dư lại chút giấy đỏ, kiếm cây kéo trong hộp tráp đám thị nữ làm nữ công, động tác ngón tay linh hoạt, một tấm giấy dán cửa sổ sống động như thật liền được cắt xong, lấy lòng mà đưa cho Diệp Anh, Diệp Anh sờ sờ, hỏi, “Đây là hỉ thước?”

……Là phượng hoàng…… Cơ mà Lý Thừa Ân không dám nói như vậy. “Ừ, là hỉ thước, ngày mai dán lên cửa, cũng coi như là báo hỉ.”

“Lý Thừa Ân, người mới đáp ứng ta. Nếu đã là ước định của năm nay, vậy đứng kép dài tới năm sau chứ nhỉ.” Lúc này cách năm mới cũng chẳng qua chưa tới một canh giờ.

……Xong rồi! Y……thực nhớ rõ.

“Được!” Nói được làm được, nhất ngôn cửu đỉnh, lời hứa ngàn vàng, tứ mã nan truy…… Trong đầu Lý Thừa Ân một mảnh hỗn loạn, lúc này không đáp ứng ngộ nhỡ sau này mình không ăn được chẳng phải là mất nhiều hơn được à, lại nói, nhường y một lần đi, ngộ nhỡ thực tủy tri vị rồi, sẽ không sẽ không, vậy thì phải lưu lại chút hồi ức không tốt cho y, thế nhưng sắp năm mới rồi……

Được rồi, ngươi nói ngươi muốn tới……vậy thì……tới đi.

Tuy rằng trong tình sự của hai người, Diệp Anh cơ hồ nằm ở phía dưới, thế nhưng vậy không sao cả, chuyện tình ái bản thân không am hiểu, do hắn chủ đạo hai người đều rất hưởng thụ. Hôm nay là thuận miệng nói một câu muốn ở phía trên một lần, chẳng qua là muốn Lý Thừa Ân kinh ngạc, không nghĩ đến hắn còn thực sự đồng ý. Thịt đưa đến miệng mà không ăn, cũng không phải tác phong của Diệp Anh.

Lý Thừa Ân trong lòng bách chuyển thiên hồi, không dám đến gần tẩm thái bên kia, Diệp Anh chỉ đành tự mình đi qua, muốn học bộ dáng ngày thường của Lý Thừa Ân bế hắn lên, thế nhưng Lý Thừa Ân cao hơn y một chút, bế lên tốn chút sức lực, tuy rằng nói trọng lượng cũng chỉ tối đa hai thanh trọng kiếm.

Khi chân rời đất, Lý Thừa Ân mới thanh tỉnh lại, đây đây đây đây là……bị Đại Trang chủ bế lên rồi! Bị! Bế! Lên! Rồi!

Diệp Anh lắc lắc lư lư đi đến bên giường đem Tướng quân thân kinh bách chiến thế nhưng từ khi ra khỏi tã lót liền chưa từng được người khác bế quăng xuống, xoa xoa bả vai, thật là nặng……

Lý Thừa Ân lúc này muốn thực sự là nàng dâu nhỏ liền rúc ở trên giường chân rụt trong chăn run bần bật, đáng tiếc hắn không phải. Nếu như đã là miếng thịt trên thớt gỗ, dứt khoát sảng khoái một chút mọi người đều thư thản. Chủ động đem chính mình cởi sạch bách, kéo Diệp Anh qua, liền hôn lên. Diệp Anh mới sẽ không dễ dàng buông bỏ quyền chủ động, vận nội lực đè bả vai Lý Thừa Ân lại, chính mình nâng chân ngồi cưỡi lên hông Lý Thừa Ân. Lý Thừa Ân trong miệng còn có vị rượu hoa tiêu, cay đến Diệp anh liên tiếp nuốt mấy ngụm nước bọt, bên này mút mát cặp môi đầy đặn của hắn, tay cũng không rảnh rỗi, rất hài lòng Lý Thừa Ân tự giác chuẩn bị không mảnh vải che thân. Hôn lên thân thể vân da rõ ràng, ngoại trừ hương xà phòng giống với mình, có một loại hương vị gió cát đặc hữu thuộc về Lý Thừa Ân.

Dầu lưỡi dọc theo vết sẹo trên ngực một đường liếm xuống, thân thể Lý Thừa Ân run run, vươn tay vuốt vuốt mái tóc y, thực muốn đem người này hung hăng ôm vào ngực, chẳng qua cũng thực hiếu kỳ tiếp theo Diệp Anh sẽ làm ra sao, kìm nén ham muốn tùy y. Diệp Anh lưu luyến ở nơi tiểu phúc của Lý Thừa Ân, ngón tay thon dài thuận theo sống lưng xoa đến khe hở, chần chờ một phen ở chỗ của vào nhẹ nhàng đụng chạm. Lya Thừa Ân lấy lại bình tĩnh, từ trong ngăn kéo của chiếc kỉ thấp lấy ra cao thơm dùng bôi trơn để vào trong tay y, Diệp Anh hôn lên mắt hắn mang tính an ủi, từ trong hộp trút một ít ra lòng bàn tay, cố ý bôi một chút ở phía trên nóng bỏng đã ngẩng đầu của Lý Thừa Ân, chỗ còn lại đều xoa lên chỗ đõ của mình.Lý Thừa Ân vươn người về phía trước, vươn tay nắm lấy của Diệp Anh và của mình gộp lại với nhau, thương và kiếm của nhau giao kích, va chạm, tiếng nước dính dớp, hương thơm quyến luyến —— hai người lâu rồi chưa gặp có chút kích động.

“A Anh, ngươi, mau……” Vào thời điểm hai người sắp đến cao trào, Diệp Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay Lý Thừa Ân.

“Tướng quân, gấp gì chứ, còn có nửa canh giờ nữa, đón giao thừa đón giao thừa, tất nhiên là phải đón giao……” Hơi thở ướt át của Diệp Anh phả ở bên vành tai hắn, cảm thụ bị bức lui từ trên đỉnh dục vọng Lý Thừa Ân cũng là khó có được thể nghiệm một lần.

Tuy rằng lúc nhỏ trong nhà gia giáo nghiêm, phụ thân không cho đến gần nữ hài tử, thị nữ đều là người hơi lớn tuổi hiểu chuyện, Diệp Anh cũng không phải là không hiểu sự đời, chẳng qua kinh nghiệm tương đối thiếu thốn, không tâm địa giảo hoạt như Lý Thừa Ân. Lúc này quyết tâm muốn làm ra chút bộ dáng của người phía trên, loại cường thế này khiến Lý Thừa Ân cũng có chút chấn động kể không tỏ nói không rõ.

Hình như có chút quá thần thục, cũng quá xa lạ. Diệp Anh thuận tay túm cái gối mền chèn ở dưới thắt lưng Lý Thừa Ân, ngón tay lần nữa quyệt cao bôi mang tính thăm dò mà luồn vào cửa vào phía sau của Lý Thừa Ân, trước tiên nhẹ nhàng dạo một vòng, tiếp theo thâm nhập, lần mò tìm kiếm nơi có thể khiến hắn khoan khoái.

Đối với Lý Thừa Ân mà nói, sự khai thác của Diệp Anh chính là giày vò. Hắn tuy chưa đến nỗi cảm thấy quẫn bách, chỉ là ngón tay hơi lạnh ở trong dũng đạo nóng rực động tác linh hoạt, dục vọng phía trước lại bị gắt gao khống chế. Đột nhiên thoáng cái gật bắn phần eo, Diệp Anh liền hơi hơi dùng lại, thế nhưng không đến một lúc sau liền giống như đứa trẻ phát hiện ra chuyện chơi vui, không nặng không nhẹ mà ấn ấn nhiều lần, Lý Thừa Ân lúc này môi cũng run rẩy, lần đầu tiên tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp ra khỏi miệng, phía sau liền không ngừng không được nữa.

Diệp Anh như là nhận được cổ vũ thật lớn, hai ngón, ba ngón, ngón tay đỡ hoa phủi tuyết phẩm trà thử kiếm, làm chuyện này cũng vô cùng linh hoạt. Lý Thừa Ân vành mắt đỏ ửng, may mà Diệp Anh không nhìn thấy, khó chịu ban đầu qua đi, còn lại trần trụi đều là khoái cảm, hạ quyết tâm muốn để Diệp Anh vui vẻ thể nghiệm một lần, liền vỗ vỗ vai y, mở miệng, “Có thể rồi.”

Diệp Anh lúc này mới có một thoáng vô thố, chẳng qua, một thoáng, y liền lại khôi phục bộ dáng bày mưu lập kế. Thời điểm lần nữa môi lưỡi tương giao, Diệp Anh buông bàn tay vẫn luôn nắm chặt dục vọng của Lý Thừa Ân, có lẽ là nắm quá lâu, cự vậy run run, vốn muốn bắn ra, thế nhưng lúc này chỉ là đầu chóp nhả ra dịch thể nửa trong suốt. Phì, thực sự muốn đón giao thừa sao, cũng không phải theo cách này, quên đi, dù sao sẽ cho hắn cơ hội phóng thích, từ từ tới, không vội.

Làn da màu mạch của Lý Thừa Ân phủ một tầng mồ hôi mỏng, lại ở trong kích tình rất nhanh bốc hơi, chỉ còn lại hơi ẩm nồng đặc tỏng không khí. Động tác tiến vào của Diệp Anh quá ôn nhu, “A Anh ——” đến cuối cùng chỉ sót lại âm cuối kéo thật dài trong mũi. Trên trán Diệp Anh cũng thấm ra mồ hôi hột, quá chặt, quá nóng, quá……thực cốt tiêu hồn. Nhìn không thấy cũng không sao cả, Khi xoa lên gương mặt của Lý Thừa Ân, nhiệt độ cao nói cho mình, hiện tại mặt hắn nhất định là rất dễ nhìn, giống như hoa mẫu đơn Hỏa Luyện Kim Đan đẹp nhất Lạc Dương. Lý Thừa Ân run tay túm lấy lý y của Diệp Anh, muốn lau lau mặt, lại bi Diệp Anh nắm lấy tay. Trên mắt mi có mồ hôi có nước mắt hỗn độn một mảnh, chỉ nhớ được biểu tình lúc này của Diệp Anh là điều từ trước đến nay chưa từng trông thấy, nghiêm túc, thỏa mãn, còn có tình tố khác gì đó nữa, từng nét từng nét, liều chết dây dưa.

Diệp Anh thực sự rất nghiêm túc, chậm rãi mà đâm rút, không có những lời dư thừa, thậm chí không có cả biểu hiện khác, mím môi, lại như là đang rèn thân kiếm, chuyên chú rèn giũa, độ nóng, độ cứng, độ bén, thử nghiệm nhiều lần, thanh âm thân thể va chạm mà y nghe ra, có lẽ là tiếng ca thanh thúy của lửa cùng kiếm.

Lý Thừa Ân ngay từ đầu còn có thể kêu rên, về sau nhiệt độ cao khiến cho cổ họng hắn đau đớn y như lửa đốt, hô hấp cũng là khàn khàn, lại cố chấp mà dùng hai chân gắt gao kẹp lấy hông Diệp Anh, nếu như đây cũng coi là chiến đấu, vậy, không thể thua, không thể.

Tiếng trống canh năm mới đầu tiên nhỏ bé mà rõ rệt, bao phủ tiếng pháo vang lên đôm đốp, tiếng lò lửa bập bùng, và cả tiếng làm tình chan chát vang lên.

“Năm mới vui vẻ, Thừa Ân.” Diệp Anh cuối cùng nói ra câu chúc mừng năm mới đầu tiên, sau đó, liền là tiết tấu cuồng phong sậu vũ, mười hai tiếng trống canh chẩn xác không lệch, tiếng trống cuối cùng, Diệp Anh rốt cuộc ở nơi sâu nhất trong thân thể Lý Thừa Ân bắn ra. Lý Thừa Ân không tự động thủ gắt gao ôm lấy tấm lưng của Diệp Anh, run rẩy kịch liệt, đem “nhiệt tình” bắn lên thân thể lẫn nhau, “Phù…… Tướng quân vâng lời vậy, không biết, Đại trang chủ còn vừa lòng không.”

Năm năm tháng tháng, chỉ cầu bên nhau dài lâu.

P/s: A Anh vốn là công có phải không? Phải không?! Sao lại có vẻ công hơn cả chú Lý ΦωΦ sao A Anh lại có định lực dừng lại khi chú Lý sắp cao trào chứ, bt không phải A Anh bắn trước à~~~~ giờ sẽ xếp A Anh và nhóm thâm tàng bất lộ công ≥v≤

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.