Chương 3: Trừ tịch.
Mặc dù chỗ ở Diệp Huy an bài cho Phụ quốc Tướng quân ở Hổ Bào sơn trang, lại vin vào năm mới người đông việc nhiều phái không ít nhân thủ đến Thiên Trạch lâu, trên danh nghĩa là hỗ trợ, kỳ thật đều nói kỹ với bọn họ trong âm thầm rồi, nhất định chú ý đừng có thả cho nhân vật bất minh vào viện tử, cái nhân vật bất minh này là ai, không nói cũng biết.
“A Anh, nhị đệ ngươi thực quá nhiệt tình.” Lý Thừa Ân tùy rằng là xe nhẹ chạy đường quen* (=ngựa quen đường cũ) leo tường vây đi vào, cơ mà nhân thủ Diệp Huy phái trong bóng tối ngáng chân hắn không ít, Lý Thừa Ân làm khách, đuối lý chính là mình, có thể nhịn thì đành nhịn. Dù sao, khi đột phá vòng vây chặn đường cuối cùng đẩy ra cửa sổ của Diệp Anh, người nọ cũng không để cho mình dính một mũi đầy tro. (mũi dính tro = bị mắng té tát)
“Nhị đệ hành sự cũng không sai lầm, ngương cửa năm mới sắp đến, cẩn thận cũng là nên làm. Tướng quân không yên ổn ở trong phòng của mình, quá nửa đêm hóa thành Đăng Đồ Tử?” Diệp Anh đang định đi nghỉ, vừa mới đem trâm trên đầu tháo xuống, Lý Thừa Ân từ trong tráp trang điểm lấy lược ra, thay y chải chuốt mái đầu. Mùa đông gội đầu không thuận tiện lắm, hôm nay khi tắm rửa Diệp Anh không gội, ngâm mình có hơi lâu, tóc bạc suôn dài hơi hơi quăn lại, có vẻ rất dày.
“Ta ngồi một lúc liền đi, ngươi mệt rồi thì ngủ trước đi.” Bưng chung trà của Diệp Anh uống một ngụm, trong phòng Diệp Anh ấm áp không giống như vẻ ngoài, hắn mặc áo rét lúc này vừa mới tiến vào liền nóng đến một thân mồ hôi. Diệp Anh chỉ mặc tiết y vải bông, chân trần đứng trên thảm lông dày ở trước tháp, bốn góc buồng đều có lò sưởi, chính giữa còn lò tủ* đặc biệt, nơi có góc cạnh đều được bọc da lông dày dặn, chắc hẳn là sợ y không cẩn thận bỏng bị thương. Lý Thừa Ân ngồi ở bên cạnh lò, chóp mũi là mùi trầm thủy hương đốt quanh năm, chính mình cũng có chút mê mang buồn ngủ rồi.
“Ngày mai chính là Trừ tịch, trong nhà thường là phải đón giao thừa, Tương quân hôm nay vẫn là trở về nghỉ ngơi sớm chút mới tốt.” Diệp Anh phát giác hắn đột nhiên không nói chuyện nữa, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ừm, làm phiền Diệp Trang chủ cho nhờ nơi này, mỗ không biết đường, liền ở nơi này của Trang chủ qua một đêm đi.” Lý Thừa Ân bắt đầu vô lại, cởi y phục của mình và của Diệp Anh để chung với nhau.
“Vậy thì ủy khuất Tướng quân ngủ ở đây.” Mũi chân Diệp Anh chỉ chỉ thảm lông trên mặt đất, chính mình lên trên giường kéo chăn qua nằm ổn, không có chút ý tứ nhường chút chỗ nằm cho Lý Thừa Ân. Tẩm thai rất lớn, nằm ba bốn người cũng dư dả có thừa, Lý Thừa Ân cũng không phải chưa từng một mình mình nằm trên mặt đất, lúc này thái độ của Diệp Anh kiên quyết như vậy, nếu như cố leo lên không tránh khỏi lại phải làm to chuyện, kinh động đến những người khác liền không nói rõ ra được, ủy ủy khuất khuất mà nhặt gỗi dựa và chăn gấm Diệp Anh vừa mới quăng xuống lên rúc ở trên thảm lông, may mà thực sự rất là ấm áp.
“A Anh? Ngươi ngủ rồi sao?” Lý Thừa Ân nằm xuống ngược lại không buồn ngủ.
“Nếu như Tướng quân không ngủ được, thì ra bên ngoài dạo một vòng là được rồi, người của nhị đệ sẽ vui vẻ chơi đùa với ngươi.”
“Ờ, ngủ ngon.”
Ba mươi tháng chạp.
Trừ tịch.
Diệp Anh thức rất sớm, sau đó chuẩn xác không lệch mà liền Phong Tháp Vân Cảnh* (tên chiêu thức).
Cho nên Lý Thừa Ân cũng tỉnh dậy, hậu quả của không ngoan ngoãn ngủ trên mặt đất chính là thức giấc trên mặt đất.
Sáng sớm Tàng Kiếm sơn trang bắt đầu bận rộn lên, chuẩn bị cơm Tất niên là một công trình lớn, hơn nữa còn có hoạt động tế tự các loại. La Phù Tiên đúng giờ đến gõ cửa, Diệp Anh bảo nàng trước chờ không cần thiết tiến vào. Lý Thừa Ân ăn vận xong trước, lại bắt đầu giúp Diệp Anh chải đầu, chờ khi từng món từng món lễ phục phiền phức đều trùm lên người, Lâu Ngoại lâu bên kia đã phái người đến giục rồi. Lão trang chủ mấy hôm nay ở chỗ con trai thứ hai, trừ bỏ hôm đầu tiên trở về Diệp Anh và các đệ đệ bồi ăn cơm, đều không hề lộ mặt.
Diệp Anh đơn giản dùng mấy khối điểm tâm, tỏ ý Lý Thừa Ân mau chóng trở về, đến lúc đó lại mang đồ qua cùng nhau ăn cơm tối. Lý Thừa Ân tự tìm mất mặt, Diệp Anh nghĩ người ta từ xa xôi chạy đến đây, lạnh nhạt như vậy là có chút không phải cho lắm, trước khi đi nói tựa như lấy lòng, “Ngày mai thì không còn việc gì, buổi tối liền ở lại đây đi?”
Nếu như Diệp Anh đã đề xuất “lời mời” như vậy, Lý Thừa Ân cũng coi là được ăn Định Tâm hoàn, tung ta tung tăng mà chạy về Hổ Bào sơn trang, còn tinh cờ gặp Diệp Kỳ Phi và Diệp Phàm trên đường, hai thúc chất cưỡi một con ngựa vội vã mà chạy về phía Quân Phong viện, cũng không rảnh chào hỏi.
Chuyện tế tổ đều sắp xếp tương đối rồi, lão trang chủ trước tiên hỏi về khoản thu của Tàng Kiếm năm nay, lại chuyển sang nhắc đến gia sự của mấy nhi tử. Trong phòng Diệp Anh có một người ở cũng không phải tin mới nữa, Diệp Mạnh Thu thực sự là khó mà mở miệng, lúc này liền lấy con trai thứ ba để khai đao, trước tiên phát cáu một trận nói Diệp Kỳ Phi đâu có bộ dáng của đại gia khuê tú, Diệp Vỹ lại tùy con bé cùng ngũ thúc thúc cả ngày càn quấy không làm việc nghiêm chỉnh, truyền ra ngoài mặt mũi tiểu thư Tàng Kiếm để đi đâu? Sau đó lại ném đá giấu tay mà nắm lấy Minh giáo và Tàng Kiếm điểm này xung đột không tha. Đích xác, Tam trang chủ có khách từ Tây Vực, nếu như là khách, thân phận riêng tư, cùng ân oán hai nhà thì có quan hệ gì, Diệp Vỹ lẳng lặng nghe, vĩnh viễn đều là bộ dáng không có biểu tình nọ.
Sự im lặng của con thứ ba khiến cho lão trang chủ một quyền đánh vào bịch bông, lại bắt đầu quở trách con út, nữ hài tử của Đường môn là người ngươi có thể động chạm sao? Trước không nói đến quan hệ của Đường môn và Tàng Kiếm, cho dù là thanh thanh bạch bạch không oán không thù, nữ hài tử Giang Nam tốt biết bao, điềm tĩnh hiểu chuyện, vì sao phải tìm dã nha đầu chốn man di. Diệp Phàm cũng không giống mấy vị ca ca tính cách tốt như vậy, tức khắc liền trở mặt với lão cha, ầm ĩ muốn đi Đường Gia bảo, Diệp Kỳ Phi lúc này cũng từ bên ngoài nhào tới ôm đùi tiểu thúc thúc, muốn đi thì mang theo nó cùng nhau đi, bằng không bỏ tiết mục Năm mới đã chuẩn bị. Còn thể thống gì còn thể thống gì! Diệp Mạnh Thu chống quải trượng liền muốn đi ra, Diệp Hu vẫn luôn là người hòa giải, chạy nhanh dìu phụ thân ngồi xuống, tự mình dâng trà, giúp Diệp Mạnh Thu trách mắng đệ đệ.
“Đừng nói đệ đệ con, con thì sao? Huy Nhi à, chuyện của Khúc Giáo chủ cũng đã qua bao nhiêu năm như vậy rồi, con thế nào cũng phải tìm một người đi chứ?” Thôi xong, dẫn lửa thiêu thân rồi đó Nhị trang chủ.
Liên ma liên miên liên ma liên miên một hồi, La Phù Tiên đi tới nói bữa trưa sắp chuẩn bị xong rồi, lúc này mới cứu vớt được năm huynh đệ như đi trên băng mỏng, chuyện của Diệp Tịnh Y, mọi người tâm chiếu bất tuyên mà không hề nhắc đến, thế nhưng vào ngày cả nhà đoàn viên, không thể không nói trong lòng rất là khó chịu. Tiểu muội muội đến nay bặt vô âm tín, tung tích có thể có chút quan hệ với Minh giáo, Diệp Vỹ đã hỏi rất nhiều lần, “vị khách” trong phòng – Liễu Phù Vân cũng chỉ nói, dùng hết mọi nỗ lực đi tra, có thể tra được hay không, chỉ có thể xem ý trời.
May mắn lúc ăn cơm tâm tình lão trang chủ cũng không tệ, mấy người tiểu bối luân phiên nói lời cát tường, cũng coi như náo náo nhiệt nhiệt mà đón năm mới.
Trộng đầu hí đều vào buổi tối, trong viện tử đám nha hoàn chạy tới chạy lui cùng chuẩn bị yên hoa* bạo trúc** (*pháo khói và **pháo nổ), đám trẻ nhỏ ở trong hậu viện chơi pháo bông nhỏ, khó có khi Diệp Kỳ Phi ấy vậy mà có mặt, không biết cùng với ngũ thúc thúc của cô bé âm mưu cái gì. Lý Thừa Ân dùng qua bữa trưa, cũng xách đồ đạc mình đem đến đây trở về Thiên Trạch lâu, huynh đệ Diệp gia hẳn là ở tông miếu tế tổ, hắn dù sao cũng không có việc gì, chuồn vào trong nhà bếp.
Phương nam không lưu hành ăn hồn đồn yển nguyệt* cho lắm, thế nhưng ở Lạc Dương đây là một dạng món ăn phải có trong bữa cơm tất niên, Lý Thừa Ân vẫn là tuân théo thói quen ở Đông Đô của mình, tìm tới bột mì dầu mỡ thịt heo rau xanh các loại nguyên liệu phối hợp tự mình tự nhồi bột cán vỏ không mượn tay người khác. Người của Tàng Kiếm đâu dám để Phụ quốc Đại tướng quân động thủ, cứ coi như không liên quan đến thân phận, người tới là khách, lát nữa bên trên trách tội xuống thì làm sao được.
Lý Thừa Ân chẳng quản những lề lối đó, bọn họ những người phương nam này, cứ coi như là muốn giúp đỡ cũng không biết giúp thế nào, còn không bằng đừng có qua đây thên loạn. Gói được mấy cái đột nhiên nhớ đến gì đó, hỏi hạ nhân muốn mấy đồng xu lớn, rửa sạch sẽ gói vào trong nhân, tính toán xin điềm lành. Bận rộn lên thời gian liền qua thật nhanh, khi trời xẩm tối cơm tất niên đã chuẩn bị xong rồi, bọn Diệp Anh cũng về đến Lâu Ngoại lâu.
Huynh đệ mấy người đều mặc lễ phục chính thức của Tàng Kiếm sơn trang, kim y hoa mỹ rực rỡ lóa mắt. Đứng ở bậc thềm trước lầu, quây quần quanh Diệp Mạnh Thu, lão trang chủ hôm nay cũng mặt mày phơi phới, hưng trí lên rút bội kiếm từ trong tay Diệp Phàm qua, đi đến giữa viện tử múa một bộ Tứ Quý kiếm pháp, hơi có chút tư thái càng già càng dẻo dai. Chúng đệ tử đều vỗ tay hô —— “Hay!” Hô vang nhất chính là……Thiên sách phủ chủ Lý Thừa Ân. (tự nhiên thấy chú Lý vô duyên v~)
Diệp Mạnh Thu hừ một tiếng, tiểu binh năm ấy theo lão tướng quân đến tham dự Đại hội Danh Kiếm không chút tiếng tăm nọ hiện giờ đã thành Đại thống lĩnh rồi, quấn lấy không ngừng mà chạy đến nơi này đón năm mới, dân không đấu với quan, đánh cũng đánh không đi, trông thấy liền ghét bỏ, đúng là! Còn thể thống gì còn thể thống gì!
Thị nữ dẫn dắt chúng nhân ở chính sảnh ngồi vào chỗ, chỗ ngồi an bài thế nào, thực là khiến La Phù Tiên đụng phải khó khăn, trước kia khi Diệp Mạnh Thu có mặt, tất nhiên ngồi trên đầu, Diệp Anh Diệp Huy ở hai bên; Diệp Mạnh Thu sau đó không tham gia, Diệp Anh lên đầu, mấy người đệ đệ theo thứ tự xếp chỗ là được. Năm nay nhiều thêm một Lý Thừa Ân, nếu như án theo thân phận địa vị mà nói, Lý Thừa Ân hẳn nên lên đầu, án theo tôn ti lớn nhỏ, Diệp Mạnh Thu ở trên đầu, nếu như án theo Tàng Kiếm hiện giờ tộc trưởng lớn nhất, Diệp Anh ngồi ở ghế đầu không phải nói. Còn có chính là Lý Thừa Ân rốt cuộc lấy thân phận gì đến ăn bữa cơm tất niên này? Nếu như là thực sự dùng danh nghĩa “quân dân đồng lạc”, người quan phủ đến vậy thì chắc chắn phải là chủ khách, nếu như coi là gia yến đơn thuần, vậy thì Lý Thừa Ân chính là …… “rể” ở lại nhà nên ngồi cũng một chỗ với Diệp Anh.
Cuối cùng lặng lẽ hỏi Diệp Anh, Diệp Anh cũng không chuyển khúc ngoặt đi được, nhưng mà Diệp Huy tỏ tường hơn Diệp Anh nhiều lắm, hắn đến hay không đến, thì đây vẫn là gia yến, quản hắn là Đại thống lĩnh hay là Đại tướng quân làm gì, nếu như là ……của đại ca, thì phải án theo quy củ của Tàng Kiếm, ngồi ở phía sau Diệp Anh. Dìu Diệp Mạnh Thu ngồi ở ghế đầu, Diệp Anh ngồi ở mé phải, Diệp Huy phân phó thị nữ thêm cái ghế đẩu cho Đại thống lĩnh, tiểu nha hoàn kể lể nói, một cái cũng không thiếu a, Diệp Huy bảo, “Đem cái ghế dựa lớn bỏ xuống, thay cái ghế đẩu vuông nhỏ chút.” Ghế đẩu vuông……không phải là đẻ cho con dâu ngồi sao…… Cơ mà không dám làm trái ý Nhị trang chủ, liền lập tức cho người đổi ghế. Lý Thừa Ân trông thấy ghế đẩu của mình, cười khổ ngồi xuống, trên bàn chỉ có mình và Diệp Kỳ Phi tiểu nha đầu ngồi loại ghế cho nữa quyến ngồi này. Biết rõ đây là Diệp Huy ra oai phủ đầu với mình, quả nhiên bọn họ ỷ vào người đông thế mạnh không đem mình dày vò cho đủ vốn thì tuyệt đối sẽ không ngừng tay.
Diệp Anh không quản những điều ấy, Lý Thừa Ân ngồi ở bên cạnh vừa vặn còn có thể giúp mình gắp đồ ăn, lúc này đồ ăn vẫn chưa được đưa lên, trên bàn chỉ có mấy đĩa điểm tâm, không quá giống với kiểu dáng bình thường, Diệp Kỳ Phi vươn tay quơ một khối, Diệp Vỹ vội vàng ngăn lại, thấp giọng răn dạy người lớn còn chưa động đũa, không hiểu quy củ như vậy không được. Diệp Kỳ Phi hướng cha làm một cái mặt quỷ, tự mình bắt đầu ăn, bánh xốp tròn tròn, bên trên khắc đồ án hình hoa mẫu đơn, cắn một miêng hương hoa lập tức xộc vào trong miệng, í? Đây không phải điểm tâm của Giang Nam. Lý Thừa Ân nói, “Đặc sản Lạc Dương, mọi người đều nếm thử đi.”
Diệp Mạnh Thu tiếp tục, hừ. Một bọc bánh mẫu đơn……đổi một đứa con trai…… Lỗ vỗn!
Diệp Anh không thể động thủ, Lý Thừa Ân kề sát bên tai y, lúc này không ăn thì liền không ăn đi, có thứ đặc biệt mang cho ngươi, để ở trong phòng chúng ta trở về tự mình ăn. Đồ ăn các màu lục lục tục tục được bưng lên, Diệp Anh ngẫu nhiên gắp một hai đũa, nhai kỹ nuốt chậm. Đón năm mới coi trọng cật ngũ tân bàn, nhiều món ăn đều bỏ thứ hoa tiêu* ớt cay các loại, Diệp Anh không thích, Lý Thừa Ân cũng không ép y ăn, tỉ mỉ lựa chọn món thanh đạm vừa miệng đặt ở trong bát y. Diệp Phàm cầm chén rượu lần lượt đi kính rượu, còn đặc biệt uống thêm vài chén với Lý Thừa Ân. Lý Thừa Ân cũng rất phóng khoáng, đồ mang tới không chỉ là đủ loại tiểu thực đặc sản, rượu Đồ Tô ngự tứ hai vò lớn, tạm thời lấy làm hạ lễ biếu cho Diệp Mạnh Thu. Rượu quá ba tuần, chúng nhân cũng đều thả lỏng, chơi giải đố phạt rượu thật là nhiệt náo. Một chốc hồn đồn yển nguyệt chín, thị nữ bưng khay ngọc bích uyên ương lớn, bên trong một đống hồn đồn hình yển nguyệt trắng bóc tròn đều, cực kỳ đáng yêu, Lý Thừa Ân mắt sắc nhận ra chiếc có tiền may mắn tự mình gói, lập tức gắp qua cho Diệp Anh, Diệp Anh cũng gắp mấy cái vào trong đĩa cho Diệp Mạnh Thu và mấy người đệ đệ mang tính tượng trưng.
“!” Người phương nam tất nhiên không hiểu được tập quán đón năm mới của người phương bắc, Diệp Anh không biết đươc trong hồn đồn ngoại trừ nhân còn có thứ gì khác, “cốp” một tiếng ở trên bàn cơm cực kỳ rõ ràng, lúc này cũng bất chấp hình tượng, lập tức bụm miệng. La Phù Tiên vội vàng đi qua xem là làm sao, “leng keng” một miếng đồng xu lớn màu vàng kim rơi ở trong đĩa, La Phù Tiên sớm đã nghe hạ nhân báo lên “sự tích anh hùng” buổi chiều ở trong nhà bếp của Lý Tướng quân, cười nói, đây là tiền may mắn Tướng quân cho, ăn được tiền may có vận khí tốt. Chúng nhân nhìn bộ dáng Diệp Anh cau mày nhẹ nhàng xoa cằm đều bật cười, hỏi Lý Thừa Ân có gì đáng chú ý.
“Nếu Đại trang chủ đã ăn được, liền đề xuất một yêu cầu, mỗ không chỗ nào không theo.” Dù sao A Anh cũng sẽ không làm khó mình, nói gì cũng đều một lời đáp ứng là được thôi. Diệp Anh thoáng suy nghĩ, tự mình kề sát bên tai Lý Thừa Ân nhẹ giọng nói câu gì đó, các vị trên bàn có vểnh tai cũng không nghe rõ. Mặt Lý Thừa Ân trắng bệch, thần sắc có một phút chốc hoảng loạn, thế nhưng lời đã nói ra rồi cũng không thể nuốt lời, lại là đang ở trên bàn nhà người ta, chỉ đành ấp úng một tiếng, “……Như ngươi mong muốn.” Dù là mấy người hiếu kỳ chăng nữa, Diệp Anh chỉ cao thâm mặc trắc mà mỉm cười, Lý Thừa Ân cười ha hả, “Uống rượu, uống rượu……” Tự mình giống như tráng sĩ đoạn oản* uống một bát rượu hoa tiêu đầy ắp, cay đến nước mắt cũng muốn chảy ra.
Dù sao cũng là chuyện “vợ chồng son” nhà người ta, người ngoài cũng không tiện hỏi, nghĩ rằng nếu Lý Tướng quân đã đáp ứng, vậy hẳn cũng không phải chuyện gì khó làm được, đại ca (đại bá) mình cao hứng là tốt rồi. Diệp Mạnh Thu không nghe thấy, cũng không hứng thú.
Diệp Phàm và Diệp Kỳ Phi nhân lúc chúng nhân không chú ý lặng lẽ rời tiệc, một lúc sau liền có người đến nói mời mọi người rời bước đi vào trong viện, xem ra có tiết mục áp chót rồi, Lý Thừa Ân dìu Diệp Anh cùng mấy người bọn họ đứng ở cửa, nói đến cũng kỳ, mấy ngày nay thời tiết đẹp vô cùng, hôm nay mới có chút chiều hướng âm u, lúc này trên bầu trời lất pha lất phất bông tuyết tung bay, trong thời gian ăn cơm liền tích tụ một tầng hơi mỏng, Diệp Phàm cũng không biết từ đâu mời tới gánh hát, thổi kéo gảy hát đầy đủ mọi thứ, giữa viện tử hai “tiểu quỷ nhi” mặc hí phục đều đeo mặt nạ đen đỏ đan xen, biểu tình dữ tợn, theo nhịp trống bắt đầu nhảy múa, mấy đệ tử ở một bên còn phối hợp gõ trống rung chuông, đại quỷ thân pháp cao siêu, động tác nhấc chân hạ eo trong nhu chứa cương, tiểu quỷ có chút đứng không vững, xoay eo lắc mông hàm thái khả cúc. Đây là nghi thắc đón năm mới nhất định phải có —— vũ điệu đuổi tà. Thông thường là bé trai nhỏ nhất trong nhà hóa trang thành bộ dáng “tà” trong đám tiểu bối chỉ có một bé gái Diệp Kỳ Phi, cho nên chỉ có thể do Diệp Phàm tới múa dẫn đầu, gọi là “phương tương sĩ”, tế tự như vậy mục đích xua đuổi ôn dijchcaauf nguyện cả nha khỏa mạnh bình an.
(Hàm thái khả cúc: đáng yêu có thể lượm lấy được, (ví dụ như Tiếu dung khả cúc có nghĩa là tươi cười có thể lượm lấy được), dùng để mô tả vẻ ngây thơ)
Đám trẻ nhỏ chưa từng xem biểu diễn như vậy, mới lạ mà vỗ tay suốt, chính là người lớn, cũng rất lâu rồi không trải qua náo nhiệt như vậy. Diệp Anh khi nhỏ trong nhà không quá chú trọng những điều này, Lý Thừa Ân ở bên cạnh tỉ mỉ giải thích nguồn gốc phong tục cho y. Tuyết không lớn lắm, Diệp Anh không mặc áo choàng, Lý Thừa Ân nghiêng người đứng trước mặt y, ngăn trở bông tuyết rơi xuống, hắn đã uống không ít rượu, trong lòng còn đang thấp thỏm ước định trên bàn cơm nọ, hi vọng Diệp Anh đây là lời khi uống nhiều nhất thời hứng khởi, lát nữa kiếm chút chuyện gì đó làm, tốt nhất là khiến y quên đi mới được.
Diệp Anh chính là nhớ đến chuyện vừa mới nói xong, ký thật cũng không phải không nên…… Cơ mà nếu hắn đã đáp ứng sảng khoái như vậy, mình phải nắm lấy cơ hội này mới đúng. Chẳng qua thật muốn…… cũng không nhất định…… ừm……
Cho nên hai người đều không chuyên tâm xem biểu diên, mà là đang rối rắm vì cùng một chuyện.
*Lò sưởi và lò tủ:
lò sưởi để góc phòng
lò sưởi để góc phòng
lò tủ phương Tây, của Trung Quốc cũng từa tựa như vậy
lò tủ phương Tây, của Trung Quốc cũng từa tựa như vậy
Hồn đồn yển nguyệt: hồn đồn có hình mặt trăng nằm ngửa, nói chung chính là hoành thánh hay sủi cảo hay bánh chẻo mà ta hay gọi, Tết ăn sủi cảo là tập tục của phần đông người Hoa bây giờ. (t ms được ăn đúng 1 lần ở phòng trọ của cô giáo t.Trung, làm nhân bắp cải thịt bò )
2014103110355297224 201407141405331435513197
*Ngũ tân bàn: (trong đó “tân” có nghĩa là cay hoặc nóng) đây là một loại tiệc, như Thủy tịch, trong đó các món ăn dùng dau dưa chế thành, chủ yếu dùng năm loại gia vị có tính cay nóng là tỏi củ, tỏi lá nhỏ, rau hẹ, cải dầu và rau mùi.
6ca7d9ddt93670c479e7a&690
tỏi nhỏ (tiểu toán), ăn cả củ và lá
*Hoa tiêu: ở Việt Nam còn gọi là hạt tần bì, tính nóng, vị cay.
aa5ed6a4078f6135bfe864951fa3c6cb
P/S: yêu cầu của A Anh là gì nhỉ, ai đoán được không :v *ngửa mặt cười to*