[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Mi Đại Như Viễn Sơn

Chương 14: Chương 14




Chương 2: Tiểu niên.

(*Tiểu niên: ngày cúng ông Táo, tức 23-24/12 âm)

Kỳ thật Lý Thừa Ân vào hai mươi tháng chạp đã từ Đông Đô xuất phát rồi, thời gian dư dả có thừa, trước tiên ở trong thành lựa chút đặc sản Đông Đô, bánh mẫu đơn, bánh ngũ nhân món nhẹ như vậy, đồ khô tỷ tỷ làm cũng gói lại một bọc lớn, trước khi xuất môn liền bị dặn dò nửa ngày, gì mà bên kia người đông, đừng để thất lễ các loại, vạn nhất lão trang chủ trở về, hành sự cẩn thận chút đừng để người ta soi mói. Lý Thừa Ân tất nhiên là gật đầu như giã tỏi, “An tâm đi, tỷ, A Anh ở đó, bọn họ chính là người đông cũng không dám khó dễ ta thế nào đâu.” Nhìn tỷ tỷ khẩn trương hăng hái, lại chẳng phải dâu mới gặp cha chồng, nói thế nào chăng nữa cũng là Thống lĩnh Thiên Sách phủ, Phụ quốc Đại tướng quân, Tàng Kiếm sơn trang bọn họ cứ coi như là địa đầu xà, thực đúng là có thể khiến mình có đi mà chẳng có về sao.

Khi đến địa giới Giang Nam, đã là hai ba tháng chạp rồi, ở phương bắc ngày này là tiểu niên, chẳng qua phương nam thì chậm hơn một ngày. Ông Táo hôm này là phải về thiên đình mách tội, cho nên bách tính phải làm kẹo mạch nha cúng ông Táo. Lý Thừa Ân ở trên phố cũng tiện tay vơ một bao, tự mình nếm một viên, ngọt đến phát ngấy, phần còn lại vừa lúc trở về chia cho đám trẻ con đi. Hắn vẫn không dám gióng trống khua chiêng đi dạo trên phố, Ngự sử của Giang Nam là người của An Lộc Sơn, nếu vừa không cẩn thận để lộ ra hành tung cho vị kia biết, lúc dự triều dâng tấu mách tội mình, tiếp đó năm này đều phải chịu rồi.

Nhưng mà, rất nhanh Phụ quốc Đại tướng quân liền biết, có người, càng khiến người ta đau đầu hơn Ngự sử.

Lý phu nhân luôn luôn nhìn sự tình rất thông thấu, đương nhiên, cũng rất chuẩn.

Diệp lão trang chủ cũng là trở về đến Tàng Kiếm vào tiểu niên hôm nay, đi vào sơn trang, cách cửa chính còn một đoạn khoảng cách, vừa vén tấm rèm trên cửa sổ xa ra, đang định vui vẻ thưởng thức chút mỹ cảnh Tây Hồ lâu rồi chưa thấy, một con ngựa lớn cao to từ đầu đường xông vọt ra, trông thấy đội xe, người ở trên ngựa mới ghìm lại cương ngựa, thay đổi một hướng khác, dọa đến ngựa nhà mình kinh hoảng. Khách không mời cũng không quá để ý trong xe là ai, xe ngựa của Tàng Kiếm sơn trang đều là một dáng vẻ, có lẽ là khách nhân, cũng chẳng phải điều hắn quan tâm. Chỉ nghĩ sớm chút gặp được A Anh, liền thuận miệng nói tiếng xin lỗi, liền thúc ngựa vượt qua đội xe, xông về phía cổng.

Người trên ngựa có lẽ người khác không quen, thế nhưng Diệp Mạnh Thu lại rất là rõ ràng —— Đại thống lĩnh Thiên sách phủ, Lý Thừa Ân. Thời điểm này đến Tàng Kiếm, nếu thực cho rằng hắn là đến trả tiền binh giáp còn nợ, vậy đúng là chuyện đáng cười rồi. Lão trang chủ hừ lạnh một tiếng, phân phó với tùy tùng, sau này lại trông thấy người mặc y phục như vậy đến, gặp một tên tẩn một tên, thấy hai tên tẩn cả đôi!

Lúc này, Diệp Huy có chuyện đi vào thành Hàng Châu vừa lúc không có mặt, người trong Tàng Kiếm đối với vị này qua lại như thường, Đại tướng quân nghiễm nhiên đem Tàng Kiếm xem như hậu viện nhà mình sớm đã làm được nhìn mà như không thấy —— dù sao chuyện nợ nần, Đại trang chủ căn bản chẳng thèm nhớ, Nhị trang chủ cứ coi như nhớ rõ ràng chăng nữa cũng chưa trở về.

Diệp Anh cũng không ở trong Thiên Trạch lâu, Kiếm lư bên kia thời điểm đón năm mới phải ngừng đốt lò, y nhân nhôm nay thời tiết tốt lành liền đi qua xem xem, muộn chút còn phải trở về bận chuyện cúng ông Táo, vốn muốn kêu La Phù Tiên đi gây sức ép, thế nhưng coi trọng “Nam không cúng rằm, nữ không tế Táo”, không thể không tự mình làm. Các loại lễ tiết đón năm mới liền không ngừng không hết, thực sự là phiền không thể phiền hơn, lúc này đến Kiếm lư đi trốn một chút, cũng coi là trong cái bận trộm cái nhàn.

Lần này chuyện Lý Thừa Ân đến Diệp Anh không có thông báo trước cho trong nhà, La Phù Tiên nếu là biết trước thì sẽ phái người ra cổng đi nghênh đón, bằng không cũng sẽ không……

Lý Thừa Ân đã quen đi cửa sau, ngẫu nhiên từ phía trước Lâu Ngoại lâu đi qua một lần, trông thấy phô trương lớn như vậy còn thực sự hoảng thót tim, kỳ thực các đệ tử là đang đợi Lão trang chủ hồi trang, trông thấy khách không mời, đồng dạng cũng ngạc nhiên không ngớt.

“Ừm, khụ, không cần phiền phức như vậy, đều đi xuống đi.” Lý Thừa Ân đến thực sự không coi mình là người ngoài, cũng không nghĩ xem phô trương lớn như vậy thế nào có thể là để tiếp đón mình chứ!

Các đệ tử hai mặt nhìn nhau, nói vậy là từ đâu ra? Nhị trang chủ sớm đã an bài ổn rồi, hôm nay Lão trang chủ trở về, đều xốc lại tinh thần chỉnh lý thỏa đáng ra đằng trước nghênh đón. Lúc này Đại thống lĩnh Thiên Sách phủ đến trước rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, còn mở miệng liền muốn bọn họ đi xuống, lời của Nhị trang chủ tất nhiên là không thể làm trái, vị này cũng dám ở đây nói như vậy, chẳng lẽ là Đại trang chủ phân phó?

Khi La Phù Tiên đi ra đằng trước, vừa vặn trông thấy một đám người mắt to trừng mắt nhỏ, vội vàng đi qua hỏi xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Lý Thừa Ân dắt ngựa dưới bậc thềm, lúc này mới minh bạch, “Lý Tướng quân, Trang chủ lúc này ở Kiếm lư bên kia, ngài có thể đi đến Thiên Trạch lâu ngồi nghỉ một lát, Lâu Ngoại lâu bên này là có người sắp tới, không quá thuận tiện……tiếp đãi……”

Hóa ra là vậy, Lý Thừa Ân đem đồ trên ngựa dỡ xuống đưa cho La Phù Tiên và tiểu nha đầu phía sau, đặc biệt dặn dò gói kẹo dưa (kẹo mạch nha hình quả dưa) này là cho Kỳ Phi và đám tiểu hài tử, liền lại trở mình lên ngựa, lách qua tốp thiếu niên áo vàng, tính toán tự mình đi đến Kiếm lư bên kia đón Diệp Anh.

Cho nên khi xe ngựa của Diệp Mạnh Thu dừng ở cửa Lâu Ngoại lâu, chỉ nhìn thấy đám đệ tử hoạc là bụm miệng cười trộm, hoặc là thì thầm với nhau, cái tên cưỡi ngựa kia không biết chạy đến nơi nào rồi. Thị tùng dìu Lão trang chủ xuống xe, xung quanh lúc này mới an tĩnh, chỉnh chỉnh tề tề hành lễ với Lão trang chủ, Diệp Mạnh Thu trước sau rất nghiêm túc, lúc này càng là cả mặt hắc khí có thể sánh với bộ dáng khi Nhị trang chủ vân vê cái lũy tử thiếu dây nọ.

(*lũy tử: là viên ngọc (hoặc sừng, ngà) hình trụ, được đục lỗ thông ở giữa dọc theo thân ngọc dùng để xỏ dây, được dùng để trang trí cho một chuỗi vòng, chuỗi hạt, minh họa ở dưới)

Đứa con trai cả này thực sự tới giờ vẫn không để cho mình bớt lo…… Cũng không để cho mình nắm bắt được tâm tình. Đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, đúng thật là…… Bí bức đến phát hoảng, dứt khoát không đi để ý, dù sao mình trở về là hi vọng năm tháng an định, ai nếu dám tìm phiền toái, liền hai chữ —— đuổi đi.

Trùng hợp thay, Diệp Phàm mới từ bên ngoài trở về, xách theo bao lớn bao nhỏ, đồ mấy hôm trước đi đặt đều làm xong hết rồi, chủ tiệm bảo là đưa qua cho, thế nhưng cuối năm thực sự là quá bận, không thể đến sơn trang bên này, hắn chỉ đành tự mình đi lấy về nhà, cũng tiện tay xách theo một gói kẹo dưa. Trong miệng ngậm một viên lúng ba lúng lúng, trông thấy cha liền như trông thấy quỷ, duỗi chân liền muốn chạy, Diệp Mạnh Thu đang bực không có chỗ xả giận, tên này tóm lại vừa đúng lúc, “Đứng lại!”

Lúc này nếu là chuồn không đủ nhanh, thế thì tuyệt đối chính là cửu tử nhất sinh, nhưng mà thực sự nghe lời đứng lại, vậy chính là thập tử vô sinh á! Diệp Phàm một chiêu Ngọc Tuyền Ngư Dược lại dùng Mộng Tuyền Hổ Bào với cái cọc gỗ ở viện tử cách vách, lúc này mới chạy thoát khỏi “ma chưởng” của lão cha. Chuyện sau đó cứ giao cho các ca ca, dù sao, dù sao……vẫn là qua mùng một thì đi tìm Tiểu Uyển đi.

Nước Thủy Khê mùa đông tuy rằng không khô cạn, thế nhưng nho nhỏ một dòng, quái thạch lưởm chởm trải đầy khe suối, Lý Thừa Ân không đi đường lớn, giữ ngựa cưỡi qua khe khe hố hố, từ xa đã không thấy hơi khói bốc lên từ Kiếm lư bên kia. Kỳ thật nơi này, là cấm địa của Tàng Kiếm, trừ sư phụ đúc kiếm và đệ tử, người ngoài không thể đến gần. Lý Thừa Ân may mắn ở nơi này chứng kiến Diệp Anh tôi thép tháo lưỡi cho cây thương của mình, nếu không phải là Diệp Anh dẫn tới, hắn sẽ không tự tiện xông vào. Vì thế đem ngựa cột ở một bên, chính mình ngồi trong cái đình ở trước cửa đợi.

Mặt trời cao hơn chút, không bằng buổi sáng lạnh như vậy, sương mù quanh năm bao phủ trên Cửu Khê cũng tan đi không ít, Lý Thừa Ân mấy hôm nay đi đường rất là mỏi mệt, cánh tay chống đầu, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi. Lý Phi Sa đã ăn no, cũng nằm ở một bên nghỉ ngơi. Thực sự quá mệt rồi. Khi Diệp Anh đi ra, con ngựa tỉnh lại trước, vui mừng mà hí vang một tiếng đi qua, Diệp Anh biết, Lý Thừa Ân ở chỗ này.

Thẳng đến khi Diệp Anh cởi ra áo choàng mình đang khoác đắp lên lưng Lý Thừa Ân, Tướng quân mới mở mắt ra, mơ hồ ôm chầm lấy Diệp Anh đem hai người đều bọc trong y phục, “……Vẫn là rất đúng giờ.” Diệp Anh nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, cứ tùy cho hắn ôm, nửa ngày mới thốt ra một câu thế này, “Đúng vậy, để xem……làm sao dám chậm trễ.” Hai chữ ở giữa bị y nuốt về trong bụng, nghĩ thì có thể, nếu thực sự nói ra, lập tức chính là phong sáp vân cảnh.

“Năm mới rồi còn bận như vậy sao? Thế nào lại không yên ổn ở lại trong phòng, hửm?” Nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay lạnh lẽo của Diệp Anh, mặc ít như vậy, cho dù là trong Kiếm lư độ ấm cao hơn một chút, đến bên ngoài gió thổi vào thì làm sao đây.

“Trái lại là Tướng quân, lúc này Thiên Sách phủ chắc hẳn càng thêm khẩn trương, còn có nhần tình dật trí trọ lại hàn xá, cũng không sợ người khác nắm được đuôi tóc (ý nói nắm được điểm yếu).” Nói rồi Diệp Anh liền tượng trung mà túm mấy cái lông vũ trên bó tóc của cái người ôm mình mà còn không thành thực, động thủ động cước.

Lý Thừa Ân bất đắc dĩ, “Kệ bọ họ, ta đây là đến thể sát dân tình, cùng bách tính đồng hưởng ngư thủy chi……hoan.” Diệp Anh nghe thấy hắn nói như vậy, mặt liền không tự giác nhuộm lên màu hồng nhạt, cái gì gọi là ngư thủy chi hoan, rõ ràng là ngư thủy chi tình, thay đổi một chữ, ý nghĩ chính là trời đất khác biệt.

Sớm đã qua thời điểm bữa trưa, Diệp Anh cũng có chút đói rồi, người đi theo đều bị y phái trở về, Lý Thừa Ân mấy hôm này cũng không ăn uống gì tử tế, buông Diệp Anh ra lục trong hà bao một trận, chỉ có một viên kẹo dưa nhỏ mình cắn một miếng, tự mình nhét vào trong miệng, xoay cằm Diệp Anh qua, cứng rắn mà buộc y phải mở miệng, liền đem kẹo dưa dính dính đẩy vào trong miệng y, Diệp Anh cũng rất lâu rồi chưa ăn thứ gì ngọt như vậy, ngọt đến nói không nên lời. Kẹo mạch nha ở trong cái hôn nóng bỏng rất nhanh liền hóa thành một mảnh, Lý Thừa Ân giống như tiểu hài tử thực hiện được trò đùa tai quái, trong mắt mày đều là ý cười. Chính mình cực khổ một chút cũng không sao cả, chân chân thực thực đem người này ôm ở trong lòng, cái gì cũng đều đáng giá.

Ầm ĩ đủ rồi, Lý Thừa Ân dắt ngựa qua, Diệp Anh còn cau cau mày, khóe miệng còn dính một chút vụn đường, Lý Phi sa cũng thích ăn kẹo mạch nha, ngửi thấy mùi vị, liền xán qua không ngừng cọ về phía Diệp Anh bên này. Lý Thừa Ân một cú đập đem đầu ngựa đánh snag bên kia, đi đi đi, muốn cướp từ trên miệng Đại trang chủ Tàng kiếm, mi đúng thực là có bản lĩnh a! Tự mình vươn tay lấy xuống một chút ít đường kia, lại nhét vào trong miệng Diệp Anh, Diệp Anh đập bay vuốt sói của hắn, tự mình giẫm liên bàn đạp lên ngựa, Lý Thừa Ân vừa muốn nhảy lên, y vừa kẹp lấy bụng ngựa Lý Phi Sa liền tung vó chạy đi thật xa, cũng may Lý Thừa Ân trước khi rơi xuống đất kịp thời Niếp Vân Trục Nguyệt, bằng không một đời anh danh của Đại thống lĩnh Thiên Sách phủ liền thực sự bị hủy ở một cái mông chạm đất rồi. Diệp Anh khó có khi có tâm tính hài tử như vậy, Lý Thừa Ân cũng không so đo với y, tự mình ở phía sau khinh công đuổi theo, Lý Phi Sa cũng không nhẫn tâm để chủ nhân chạy quá mệt, cố ý thả chậm lại bước chân. Lý Thừa Ân thoắt một bước, rốt cuộc cưỡi lên ngựa, vỗ một cái lên mông Diệp Anh, “Còn muốn chạy, tự mình chạy thì cũng thôi đi, còn đem theo ngựa của bổn Tướng quân, đúng là đáng đánh!” Diệp Anh đem cương ngựa đưa cho hắn, tự mình tựa vào trong ngực hắn, mới lười phí miệng lưỡi với người này.

Không trình không bao nhiêu, hai người ầm ĩ mấy khắc mới đến được bên ngoài Quân Phong viện, La Phù Tiên ở bên này nghển cổ chờ thật lâu, trên tay còn dắt một tiểu cô nương, Diệp Kỳ Phi.

“Đại bá!” Lý Thừa Ân xuống ngựa trước, lại đỡ Diệp Anh xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của Kỳ Phi, La Phù Tiên cúi đầu bảo tiểu tiểu thư chào hỏi.

“Ăn ngon chứ, Phi Phi.” Trong tay Kỳ Phi chính là gói kẹo dưa mình mua về nọ.

“Hứ! Không ăn ngon bằng của cha mua!” Tiểu cô nương luôn cảm thấy cái vị bá bá đã đoạt đi đại bá của mình thực sự là đáng ghét, xoay mặt nhỏ đi không nguyện ý chào hỏi, trông thấy Diệp Anh đến, liền như diễn ảo thuật móc ra một viên kẹo dưa từ trong hà bao, nhào đến bên chân Diệp Anh, Diệp Anh bế tiểu cô nương lên, Kỳ Phi vui đến con mắt đều híp thành một khe hở, Diệp Anh vừa mở miệng muốn nói chuyện, liền bị Diệp Kỳ Phi nhét vào miệng một viên kẹo dưa, nhổ cũng không được mà nuốt cũng không xong, “Đại bá, người nói xem cái này ngon không?” Không chiều không tha.

“Ừ ừ……” Diệp Anh muốn nói đều ngon, cũng nói không lên lời, qua quýt gật gật đầu. Lý Thừa Ân cũng đem cương ngựa đưa cho tùy tùng cùng hai người đi về phía trong viện tử, Diệp Phàm không biết từ đầu chạy qua, vẫy vẫy tay với Diệp Kỳ Phi.

“Phi Phi, đồ lần trước con nói làm xong rồi này!” Diệp Phàm thấy đại ca cùng Tướng quân dắt tay đi đến, trái lại cũng không quá ngạc nhiên, đi qua quy quy củ củ hỏi thăm. Lý Thừa Ân cũng đã một hồi lâu chưa gặp Diệp Phàm, võ công của người thiếu niên này càng ngày càng tinh tiến, giơ tay nhấc chân đều tiêu sái tự nhiên anh khí bứ c người, trong lòng càng thêm yêu mến.

Đón lấy Diệp Kỳ Phi từ trên tay Diệp Anh, Diệp Phàm lục lọi bên hông một trận, hai gói giấy. Một gói đưa cho Diệp Kỳ Phi, “Này! Kẹo dưa con muốn đây, đừng ăn nhiều quá đó, buổi tối còn phải ăn cơm ~ đại ca, vừa vặn Tướng quân cũng ở đây, chúng ta cầm đi chia đi.” Diệp Anh dở khóc dở cười nhận lấy kẹo dưa đệ đệ dưa cho, Hôm nay……hình như luôn phải ăn thứ ngọt ngọt ngấy ngấy này a……

*Kẹo dưa (đường qua): thường bán trong dịp Tết, có lẽ nên gọi là kẹo bí vì giống quả bí hơn, hơn nữa qua trong tiếng Hán dùng để chỉ dưa, bí, mướp ~ , vị nó giống hệt kẹo dồi của Vn, cách làm thì giống làm đường của bò bía ngọt ~ (nói đến đây thèm quá)

250964_tg1 8a8d476613bd4cebb8c087f780cefab3

**Lũy tử:

TB2AjXHcpXXXXaeXXXXXXXXXXXX_!!99346632

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.