Chương 1: Tịch bát.
“Ầy? Tuyết Dương, ngươi nói tết nhất sắp đến rồi, bên trên không nói chuyện phát đồ Tết?” Dương Ninh khiêng một cái bao vải từ cửa hông bên kia đi qua, vừa vặn gặp được Tuyên Uy tướng quân dắt ngựa trở về. Trong bao căng căng phông phồng có thể là đồ cúng chạp gì đó, còn cả một bọc tỏi cho lễ Tịch bát, hắn cả người mùi tỏi làm người ta ngửi không dễ chịu, ngay cả ngựa cũng phì hơi mũi.
“Gọi Tào tướng quân! Hằng năm vẫn không đều là cái dạng này à, năm nay cũng sẽ không bởi vì quý phi sinh một tiểu tử mập ú, vị kia liền phát thêm cho ngươi mấy quan tiền đâu.” Tào Tuyết Dương vỗ vỗ bả vai Dương Ninh, dắt Thiểm Điện của mình trở về trong chuồng ngựa. Ài, chính là không phát tiền không sao, dù sao phát xuống thêm chút lương thảo, để ngựa nhà mình có thể ăn nhiều chút cũng được a.
Trong cũng sáng sớm đã có người đến, cũng bị Thống lĩnh cười cười liền quăng sang một bên. “Nguyên chính, đông chí, đều cho nghỉ bảy ngày.” Nói thì nói như vậy, Thiên Sách phủ nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ngày nghỉ lễ. “Nguyên chính trước sau mỗi bên ba ngày”* đó là bề mặt cho mọi người nhìn vào, buổi chầu mùng một không thể không đi, cứ coi như Thống lĩnh Thiên Sách phủ là ngoại quan không cần thiết phải tự mình đi dự chầu đi, tấu chúc Tết là nhất định phải dâng. Tấu chúc Tết hằng năm là Đại quân sư Chu Kiếm Thu viết, loại sự tình này Lý Thừa Ân luôn không bận tâm, hôm ấy hắn thực sự tự mình dâng sớ, loại khẩu khí hung hăng dọa người kia phỏng chừng có thể đem vị kia tức đến phát bệnh mất.
(*Trước nguyên chính 3 ngày + Nguyên chính + sau nguyên chính 3 ngày = 7 ngày)
Chẳng qua xem ý tứ của Thống lĩnh, năm nay hình như có sắp xếp đặc biệt nào đó, hắn luôn giữ kín như bưng, người khác cũng không tiện mở miệng hỏi. Mọi khi, chính là người đã thành gia trở về đoàn tụ cùng người nhà, đám người độc thân đơn giản đều tụ lại trong phủ Đại thống lĩnh, Lý phu nhân sẽ chuẩn bị một bàn cơm tất niên phong phú. Mọi người uống rượu chơi đùa đón giao thừa cũng coi như là đoàn viên rồi, dù sao quân đội đóng giữ ở Đông Đô là chẳng có ngày Tết, luôn phải thời khắc thủ vệ sự an toàn của thành Lạc Dương. Nhất là bách tính đón năm mới, kẻ xấu cũng phải đón năm mới, bọn họ sẽ không ầm ĩ chút động tĩnh gì, năm này qua rồi trái lại còn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Dù sao cũng là lễ Tịch bát, trừ heo rừng bắn được ở bãi săn các loại mang trở về tế tự tổ tiên, sớm trước đó đã muối xong tỏi Tịch bát cho cô vợ nhỏ nhà mình rồi, luôn để ở trong nhà bếp của quân doanh, bảo là vại của bên này tương đối lớn, hơn nữa đều là vại cũ, mùi vị so với vại mới mua làm ra nồng hơn nhiều lắm. Phải nói chuyện duy nhất khiến Dương Ninh cao hứng năm nay, chính là thiên kim nhà mình trổ mã càng ngày càng xinh đẹp đoan trang. Ôm vào trong Thiên Sách phủ, cái đám to xác thô kệch này từng tên bế lên ngắm nghía, tiểu nha đầu không khóc không quấy, cứ mở đôi mắt to khanh khác cười mãi. Tào lão tướng quân cười bảo, thực giống với Tuyết Dương khi nhỏ, dọa đến Tào Tuyết Dương vội vã vỗ vỗ ngực, con bé khuê nữ mà giống ta thì phiền phức đó. Lão tướng quân lúc này mới tỉnh ngộ lại, ờ ờ, không phải nói bộ dáng giống, kháu kháu khỉnh khỉnh không sợ người lạ, điểm này, cực giống.
Dương Ninh bên này vác bao lớn ra ngoài, Lý phu nhân ở phía sau gọi hắn lại, lại đưa lên một bao lớn gạo Tịch bát, bảo là không ăn cơm trong phủ thì mang theo gạo về, ngâm mềm ninh cháo Tịch bát cho nàng dâu của ngươi. Dương Ninh cười rồi nhận lấy, thuận miệng hỏi một câu Thống lĩnh đi đâu rồi, Lý phu nhân cũng kỳ quái gần đây đệ đệ nhà mình xuất quỷ nhập thần không biết làm được những trò trống gì rồi. Hạ quyết định đợi hắn hôm nay bận rồi xong rồi trở về hỏi xem.
Lý Thừa Ân bình thường xử lý rất nhiều chuyện vặt quân vụ và tình báo các loại, mỗi tuần một ngày nghỉ nghỉ ngơi cũng không nghỉ đúng hạn, tịch nhật (tịch bát) xem như là một kỳ nghỉ lễ lớn, sáng sớm liền đi vào trong thành Lạc Dương. Lúc này cũng sắp đến trưa rồi, mà vẫn chưa trở lại.
Hắn cũng không phải là có sự tình khẩn cấp gì, đồ cúng chạp sớm đã chuẩn bị trước hết rồi, chỉ là nhiều ngày chưa nghỉ ngơi, đây nhất định là vào thành Lạc Dương giải tỏa tâm tình, ngoài ra chính là nhân dịp “lễ Thành Đạo” đến chùa Bạch Mã thay người ở Hàng Châu nọ cầu bình an. Tuy nói chính hắn không tin quỷ thần, chẳng qua trên tay Diệp Anh hằng năm đeo một chuỗi Phật châu, nghĩ rằng là có tâm kính Phật. Dù sao chuyện trong lòng lên kế hoạch đã lâu kia qua mấy ngày không sai biệt lắm liền có thể thực hiện rồi, lúc này có hơi chút hồi hộp, cũng có hơi chút hưng phấn, cát hung họa phúc, hỏi Phật Tổ xem cũng là cho mình ăn Định Tâm Hoàn. (Định Tâm Hoàn như thuốc an thần í)
Lúc trở về đã là buổi trưa rồi, trong thành Lạc Dương mỗi nhà mỗi hộ đều đang ninh cháo Tịch bát, trong không khí tràn ngập đều là mùi hương đậu gạo tươi ngon, trước đó dùng chút cơm chay ở viện chùa, bây giờ thực sự đói rồi. Tỷ tỷ khẳng định đã chuẩn bị xong cơm chờ mình trở về.
“Tỷ à, thời điểm năm mới đến, đệ đệ tính toán đi đến Hàng Châu một chuyến……” Một ngụm uống sạch hết cháo, Lý Thừa Ân đắn đo nói.
“Ta đã bảo đệ mấy năm nay hồn vía đi đâu, chắc hẳn đệ sớm đã suy nghĩ ổn rồi, nếu đã như vậy, muốn đi thì cứ đi đi. Tỷ và Tỷ phu tự mình đi tìm thú vui là được rồi.” Lý phu nhân vẫn luôn thấu tình đạt lý, thu bát đũa lại, thắp hương, cung cung kính kính vái đầu một cái ở bên dưới điện thờ thờ cúng bài vị phụ mẫu. Lý Thừa Ân đi qua nâng tỷ tỷ dậy, tự mình cũng thắp một nén, coi nhưn là xong lễ cúng chạp. Người nhà, chính là như vậy, luôn có thể tại thời điểm ngươi cần ủng hộ ngươi.
Năm nay mưa gió ít, Đông chí qua rồi còn chưa thấy tuyết rơi, cứ khô hanh khô hanh. Người bán rong bán đồ ăn vặt bên đường mở nắp đậy ***g hấp ra, hơi nóng tỏa ra, hấp dẫn người qua đường đến gần ngó xem. Ngũ thiếu gia của Tàng Kiếm cũng đi qua gói lại hai khối bánh niên cao, mang về cho cháu gái ăn. Diệp Phàm thay lễ phục mùa đông của Tàng Kiếm: áo chẽn trắng tuyết, ngoại bào trắng tuyết, ủng bông trắng tuyết, áo choàng trắng tuyết, quanh cổ áo còn viền một vòng lông cáo trắng tuyết, màu trắng toàn thân này không những không đem ý khí của thiếu niên lấp đi nửa phần, trái lại càng tôn lên khuôn mặt tựa như ngọc kia ra.
Chính mình xông xáo bên ngoài, các ca ca bình thường cũng không can thiệp quá nhiều. Chọc phải phiền phức trốn về, tối đa bị nhị ca gia pháp một trận, thế nhưng trước nay đều là giúp mình phân xử. Lần này hắn lựa một cái phân đà mười hai ổ liên hoàn, bị bên đó hạ lệnh truy bắt, hắn thực sự là bị quấy đến phiền, hơn nữa năm mới, liền đuổi nhanh đuổi chậm chạy về Hàng Châu. Đường lão phu nhân thân thể không tốt lắm, Tiểu Uyển quyết định ở lại Đường Gia bảo, mình chỉ đành một mình trở về. Nhưng mà cũng không quan trong, dù sao qua mùng năm mình đến bên đó đón nàng là được rồi, cũng không để ý chuyện mười ngày nửa tháng này.
Hôm qua Kỳ Phi chạy tới tìm mình, bảo là muốn chuẩn bị chút tiết mục thú vị vào thời điểm ngày Tết cho cha và mấy vị thúc thúc bá bá, hỏi mình có thể vào trong thành hỗ trợ chọn mua chút đồ chơi. Diệp Phàm đang lo Tàng Kiếm mỗi năm đón Tết đều là như vậy chẳng có gì mới mẻ, hiện giờ Kỳ Phi nếu đã muốn trò chơi các kiểu, hai thúc chất ăn nhịp với nhau, hắn liền tranh thủ vào trong thành đến tiệm chuyên môn làm y phục cho gánh hát, tỉ mỉ dặn dò yêu cầu, lại trả món tiền lớn, ông chủ không dám chọc ngũ thiếu gia Tàng Kiếm, hơn nữa thù lao lại hậu hĩnh, tất nhiên là đầy miệng đáp ứng, cam đoan trước tiểu niên liền làm xong rồi tự mình đưa đến trên phủ.
Diệp Huy bên này đang kiểm xong một đơn hàng cuối cùng trước năm mới, đem sổ sách chỉnh lý lại, tính toán mang đi cho Diệp Anh xem xem. Tuy nói Diệp Anh không quá quan tâm những chuyện này, chẳng qua dù sao cũng là Đại trang chủ, công sự làm theo lệ vẫn là báo cáo chu đáo với y. Vị “bằng hữu” Tây Vực Diệp Vỹ đưa về còn phải đi quan tâm một hai, thêm cả sự vụ lớn nhỏ ngày Tết của Tàng Kiếm, xem ra vẫn là phải bận rộn một phen rồi. Chỉ mong đến Tết có thể an nhàn nghỉ mấy ngày. Hạ nhân đến nói, hôm nay cúng chạp, Đại trang chủ mời các vị Trang chủ đến Thiên Trạch lâu dùng bữa tối.
So với nhị đệ quanh năm suốt tháng vẫn bận bận bịu bịu, Diệp Anh luôn thực nhàn rỗi. Ngày Tết đối với y mà nói, ngoại trừ có thể cùng người trong nhà tụ tập, thì chẳng có gì khác với ngày thường. Y lại thích thanh tĩnh, kỳ thật rất chán ghét những ngày lễ lạt này, cho nên so với tiểu bối mà nói, không quá chờ mong.
La Phù Tiên dẫn mấy thị nữ đem bên trong chính sảnh Danh Kiếm đường quét tước sạch sẽ, bày biện ban thờ, tam sinh* (3 loại gia súc dùng để cúng) cũng chuẩn bị đủ cả, để lát nữa cúng chạp. Bên này hằng năm thắp hương hỏa, hiện giờ chẳng qua là làm cái hình thức thôi, có điều Tàng Kiếm gia huấn, trừ tế tổ còn phải đồng thời bái tế ông tổ rèn kiếm Âu Dã Sử. Cho nên bài vị của ông được đặt ở nơi cao nhất, lau chùi tốn chút sức. “Tỷ tỷ, đằng trước có người tìm tỷ đó!” Có một tiểu nha đầu gọi nàng ta lại, nàng đơn giản dặn dò mấy câu, liền vội vàng đi tới.
Vốn tưởng rằng là Trang chủ có chuyện gì, đến phía trước xem xem, trước cửa có một tín sử đứng, nhận lấy thư nìn qua trước —— đến từ Thiên Sách phủ. Theo lệ ban thưởng, vì là năm mới, lại cấp thêm nhiều một chút, tín sử tạ ơn liền rời đi. La Phù Tiên cầm thư xuyên qua hành lang, Diệp Anh ở trong thiên phòng nghỉ ngơi, lò sưởi cháy rất vượng, y còn ủ lò ấp tay, mặc áo chéo đơn giản. Lễ phục mùa đông chỉnh tề đặt ở trên kỉ thấp, lát nữa khi chủ trì tế lễ phải mặc, không sai biết lắm với kiểu dáng lễ phục mùa hè, chính là chất vải dày dặn hơn một chút, cũng phối hợp thời tiết, chọn dùng bề mặt gấm tuyết trắng, lớp trong lót lông ngỗng, mặc vào thì có hơi nặng.
“Trang chủ, bên kia gửi thư tới.” Tưởng rằng Diệp Anh đang ngủ, La Phù Tiên nhỏ giọng dò xét nói.
“Ừ, cầm qua đây đi.” Diệp Anh vươn tay, La Phù Tiên vội vàng đưa thư và dao con rọc thư qua. Diệp Anh bóc bì thư, giấy viết thư là giấy vàng cứng, không hề dùng mực cho người mù, mà là dùng dao con các loại khắc xuống vết chữ nông nông, lời lẽ thăm hỏi phía trước chẳng có gì bất đồng với ngày thường, một câu cuối cùng “Thời điểm tiểu niên liền đến Tàng Kiếm rồi” quả thực là khiến y kinh ngạc một chút, để La Phù Tiên nhận lấy thư, nghĩ xem có phải nên an bài xuống dưới chuyện tiếp đãi Đại thống lĩnh Thiên Sách phủ hay không, lại cảm thấy nếu là hoạt động tư nhân, không cần thiết phải phô trương đi, quên đi, hôm nay mới mùng tám, còn có non nửa tháng nữa, không vội.
Như vậy xem ra, Nguyên thần năm nay dường như……rất náo nhiệt a.
*Tịch bát: là ngày 8/1 âm lịch, ở Trung Quốc vào ngày này có phong tục ăn cháo
*Bánh niên cao: một loại bánh làm bằng một nếp, ngày xưa thường hấp bằng chõ, hiện nay đã có rất nhiều cách làm bánh tổ phù hợp theo sở thích mỗi người, ngoài ra hương vị và kiểu dáng cũng được cải tiến rất nhiều (recipe ở dưới :3)
78e3b59f5f441255fc4e5b
1357548946392 1389239916083
Nguyên liệu cần chuẩn bị:
– 400g bột gạo nếp
– 130g đường nâu
– 210ml nước sôi
– 15ml sữa đậu nành hoặc nước dừa(bạn có thể dùng các loại sữa khác)
– Chuẩn bị một tấm giấy lót (loại thường dùng trong nướng bánh hoặc giấy bạc)
Các bước nấu:
Bước 1: Cho nước nóng vào một bát tô rồi cho đường nâu vào khuấy đều đến khi đường tan hết
670px_make_chinese_new_year_cake_nian_gao_sticky_rice_cake_step_2_1384169184
Bước 2: Chuẩn bị một tô khác cho bột gạo nếp vào rồi đổ từ từ nước đường vào. Vừa đổ vừa khuấy đều.
670px_make_chinese_new_year_cake_nian_gao_sticky_rice_cake_step_3_1384169214
Bước 3: Làm tương tự với nước dừa. Đảo đều đến khi hỗn hợp bột mịn đều, và thấm đều nước đường + nước dừa
670px_make_chinese_new_year_cake_nian_gao_sticky_rice_cake_step_4_1384169246
Bước 4: Trải giấy ra mặt thớt rồi rải một lớp bột gạo để bánh không dính vào giấy. Đổ hỗn hợp bột đã trộn lúc trước lên bên trên mặt bột. Phun một chút nước pha dầu ăn lên trên mặt bột bánh
670px_make_chinese_new_year_cake_nian_gao_sticky_rice_cake_step_5_1384169275
Bước 5: Nhẹ nhàng đặt tấm giấy vào trong vỉ hấp nhỏ để tạo hình tròn cho bánh. Đem bánh hấp 45-50 phút
670px_make_chinese_new_year_cake_nian_gao_sticky_rice_cake_step_6_1384169336
Để khuôn bánh đẹp hơn bạn có thể cho bánh vào khuôn nướng bánh, cắt giấy lót vừa đáy khuôn, sau đó cắt giấy để lót quanh thành khuôn nướng, cho vào nồi hấp
Bước 6: Đem bánh đã hấp đặt ra đĩa. Lột lớp giấy lót bên dưới.
670px_make_chinese_new_year_cake_nian_gao_sticky_rice_cake_step_7_1384169383
khi ăn thì cắt ra, có thể trang trí mứt quả khô.
s10385161
Đối với người Thượng Hải thì thường làm niên cao màu trắng, thay đường nâu thành đường trắng (loại pha cùng cafe) là được.