[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 29: Chương 29: 44




Edit: Dĩm Dĩm

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [43]

“Tôi không phải là người ở thế giới này, mà là nhân loại bình thường đến từ một thời không khác. So với thế giới của các anh thì hoàn toàn không giống, chúng tôi không thể biến thân thành hình thú, cũng không có chủng tộc ma pháp kỳ kỳ quái quái. Tuy rằng chúng tôi có thể lên trời xuống biển, nhưng đều phải dựa vào công cụ, phải nói, khoa học kỹ thuật mới là toàn bộ sinh hoạt của chúng tôi. Chúng tôi có network, có di động, có máy tính, có vệ tinh, có rất nhiều đồ vật anh chưa từng nghe nói, tựa như có rất nhiều sự huyền bí của thế giới này mà tôi không biết.”

“Tôi sinh ra trong một gia đình tương đối giàu có, dựa theo nơi đó của chúng tôi mà nói, tôi chính là phú nhị đại, thổ hào, kẻ có tiền, cùng với quý tộc của các anh không sai biệt lắm, có đặc quyền nhưng không khoa trương như vậy, ít nhất không thể quyết định sống chết của người khác. Mặc dù có phân chia cấp bậc đặc quyền, nhưng trên chế độ pháp luật đều là người người ngang hàng nhau, không có cái gọi là quý tộc nô lệ bình dân, nói tóm lại, đó là một thế giới có chế độ tương đối hoàn thiện.”

“Nơi của chúng tôi có rất nhiều quốc gia, mỗi quốc gia cơ hồ đều nói ngôn ngữ khác nhau, cũng có giao lưu với nhau, mục tiêu chung là chung sống hòa bình cùng phát triển. Tôi sống ở quốc gia tên là Trung Quốc, dùng Hán ngữ để nói, cũng dùng chữ Hán để viết, hoàn toàn bất đồng với thế giới của các anh.”

“Trong nhà của tôi có năm miệng ăn, ông nội, ba mẹ, còn có một anh trai lớn tuổi, từ nhỏ tôi đã muốn làm cơ động, sau đó có thể cưỡi ở trên con ngựa cao to nghênh thú người yêu về, cũng là chuyện hạnh phúc nhất trong cuộc đời. Đáng tiếc, sau lại bởi vì nguyên nhân thân thể, tôi chỉ có thể ở trong nhà tĩnh dưỡng.”

“Tôi đang chơi một trò tên là Cơ Tam du hý, đó là một cái giang hồ đầy huyết vũ tinh phong đích thực, nhưng cũng tràn ngập cười vui cùng nước mắt. Tôi lựa chọn môn phái là Thiên Sách phủ, môn phái duy nhất trong mười môn phái có thể ngồi trên lưng ngựa chiến đấu, bị trong du hý coi là thành quản hoặc là chó Husky. Tôi nhận thức thiệt nhiều thiệt nhiều bằng hữu, chúng tôi cùng đi đánh phó bản, cùng đi đánh nhau, cùng điên điên nháo nháo, đó là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời của tôi.”

“Chính là không biết chuyện gì xảy ra, tôi đi vào thế giới của các anh, còn mang theo kỹ năng của Thiên Sách phủ cùng hệ thống cơ tam du hý. Tôi không biết đây là nguyền rủa hay là cái gì, tôi thế nhưng mang bé con của anh. Có lẽ ở thế giới của các anh nam nhân mang thai thực bình thường, nhưng ở nơi đó của chúng tôi, chỉ có nữ nhân mới mang thai sinh con. Anh có thể tưởng tượng, đối với tôi mà nói, đây là chuyện khó chấp nhận cỡ nào không?”

“Vì sao là tôi?” Lý Thiệu Thần nghiêng đầu, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Lambert, “Để tay lên ngực tự hỏi, tôi là một người tốt, cũng không ăn trộm hay vi phạm pháp lệnh, vì sao loại chuyện này sẽ phát sinh trên người của tôi? Dựa vào cái gì?”

“Tôi không cam lòng, thật sự, tôi không cam lòng, Lambert!”

Lambert lẳng lặng nghe Lý Thiệu Thần kể rõ, hắn kéo tay của đối phương, mười ngón giao triền. Chuyện mà Lý Thiệu Thần nói thật sự không thể tưởng tượng được, nhưng Lambert biết cậu nói là sự thật. Thế giới rất lớn, còn rất nhiều thứ huyền bí mà không ai biết được, chuyện Lý Thiệu Thần cũng không là phải độc nhất.

“Em không phải một mình. Em có ta, còn có…” Lambert nhìn về phía bụng của Lý Thiệu Thần, Lý Thiệu Thần theo ánh mắt của hắn nhìn lại, khóe miệng cong cong, dùng cái tay còn lại mềm nhẹ vuốt ve bụng mình.

“Lambert.” Lý Thiệu Thần lại gọi hắn.

“Ân?”

“Hai ta cùng một chỗ đi.”

Câu trần thuật, cho thấy quan điểm Lý Thiệu Thần, tuy rằng từ ngữ không rõ, nhưng Lambert kỳ dị lại nghe hiểu ý tứ muốn biểu đạt của cậu, cậu đây là muốn cùng hắn ở cùng một chỗ?

“Được.” Trên mặt Lambert treo lên mỉm cười, gật gật đầu, tươi cười đẹp mắt làm Lý Thiệu Thần trong nháy mắt thất thần.

Sau Lambert cũng đem chuyện gần đây mình gặp được nói cho Lý Thiệu Thần, toàn bộ, không một chút giấu diếm. Lý Thiệu Thần đối với thân phận thú hoàng của Lambert rất là kinh ngạc, bất quá nghe nói hắn bị soán vị, lập tức cười ngửa tới ngửa lui. Này chê cười đi. Tùy tùy tiện tiện có thể bị soán vị, đây cũng quá dễ dàng đi. Lý Thiệu Thần không tin là thật, Lambert cũng không muốn đi tận lực giải thích. Chờ thời cơ đến, Lý Thiệu Thần tự nhiên sẽ tin.

Hai người nằm ở trên giường, mười ngón giao triền, trán tựa vào nhau thấp giọng trò chuyện, thân mật ăn ý giống như lão phu lão thê nhiều năm.

“Em còn muốn ngủ tiếp không?” Lambert dùng ngón tay quấn quanh tóc bạc của Lý Thiệu Thần, đối với việc cậu bỗng nhiên biến thành tóc bạc không giải thích được: “Như thế nào tóc tất cả đều trắng?”

“Anh có thể biến thành bụi mâu bụi phát, em bất quá chỉ có tóc, có gì lạ đâu.” Lý Thiệu Thần đẩy ra cái tay đang đùa bỡn tóc cậu, tức giận lườm hắn một cái.”Quên chuyện cơ tam hệ thống em nói sao? Hệ thống ở trong tay, dịch dung em cũng có thể. Tránh ra nha, em muốn ra ngoài phơi nắng! Ở trong phòng nghẹn nhiều ngày như vậy, trên người đều muốn mốc meo.”

“Ta cùng em.”

Hai người rửa mặt xong cùng xuất môn.

Vừa lúc bên ngoài có ánh mặt trời, trên cây Phí Phạm nở rất nhiều hoa, một đoàn đoàn một đám đám, cực đẹp. Từng trận mùi thơm theo gió truyền vào chóp mũi Lý Thiệu Thần, cảm xúc tối tăm mấy ngày liên tiếp trở thành hư không. Lý Thiệu Thần đột nhiên hưng trí, nhanh chóng biến hóa, hóa thân trở thành một thân chiến giáp, thiếu niên tướng quân cầm trong tay ngân thương.

Sấn y đỏ tươi làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn của cậu, tóc dài màu trắng cùng màu hoa trên cây Phí Phạm hợp nhau lại càng hài hoà đến lạ, trường thương trong tay múa may, khởi lên từng trận tiếng gió. Thân hình của Lý Thiệu Thần dưới tàng cây mạnh mẽ chớp lên, tóc dài phất phới trên không trung, ngẫu nhiên có đóa hoa rơi xuống sát bên người cậu, lại bị kình phong tảo khởi thổi rơi xuống đất.

Tùy ý mà thể hiện, sức sống bắn ra bốn phía!

Lambert không biết sử dụng ma pháp gì, những đóa hoa đang nở rộ trên ngọn cây Phí Phạm bỗng nhiên giống như một trận xuân tuyết, rào rào đổ xuống, rậm rạp, giống như bay hồ điệp bay múa đầy trời. Lý Thiệu Thần có tâm khoe khoang, một cây ngân thương múa may uy vũ sinh phong, thương ảnh thật mạnh, ở trước người họa xuất một đạo lá chắn như có như không.

Lê hoa rơi, kín không kẽ hở.

Đây là kỹ năng 【 Ngự 】 trong cơ tam, Lý Thiệu Thần trộm sử dụng, tại đây đầy trời mưa hoa, thế nhưng không có một đóa Phí Phạm rơi trên người của cậu. Lý Thiệu Thần quay đầu lại, đắc ý ném cho Lambert một ánh mắt.

Lambert chậm rãi đi đến trước mặt Lý Thiệu Thần, mặt mang mỉm cười, đối mặt với vẻ cười đắc ý của đối phương, vươn tay ở trên đầu mũ của cậu lấy xuống một đóa Phí Phạm, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.

Đây là bị đùa giỡn đi, đây là bị đùa giỡn đi, này nhất định là bị đùa giỡn.

Mặt Lý Thiệu Thần đỏ lên, sau đó tức giận nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vươn tay đoạt lấy đóa Phí Phạm trong tay Lambert, vốn định ném xuống, nhưng lại nghĩ ra một thứ.

“Đó là cái gì?” Lý Thiệu Thần dương đông kích tây, trong nháy mắt khi Lambert quay đầu, rất nhanh đem Phí Phạm trong tay cắm trên vành tai Lambert, tóc vàng rực rỡ lại có thêm một đóa hoa nhỏ thuần trắng, bộ dáng kia, miễn bàn có bao nhiêu hỉ cảm.

“Hoa cô nương, đại đại thích!”

Lý Thiệu Thần học theo du côn lưu manh, vươn ra hai ngón tay kiềm trụ cằm Lambert, dùng giọng quái quái đùa hắn, nhưng chiều cao hai người kém nhau không ít, nhìn qua càng giống như Lý Thiệu Thần bị đùa giỡn. Lambert không xấu hổ không buồn bực, phản thủ ôm thắt lưng Lý Thiệu Thần, cúi đầu hôn lên môi Lý Thiệu Thần. Khép khép mở mở, kiều diễm ướt át, trái cây kia thật sự là muốn câu dẫn hắn phạm tội.

Đây là cái tiết tấu gì nha? Rõ ràng là cậu đùa giỡn Lambert, như thế nào lại bị cường hôn?

Lý Thiệu Thần trừng lớn hai mắt, đối với hai mắt kim sắc nghiêm túc của Lambert, không tự chủ được mà đắm chìm vào. Cảm thấy được Lý Thiệu Thần phối hợp, Lambert càng làm sâu sắc cái hôn này, đầu lưỡi linh hoạt cạy mở đôi môi Lý Thiệu Thần, cường thế tiến quân thần tốc, ở trong miệng Lý Thiệu Thần công thành đoạt đất, không kiêng nể gì.

Lý Thiệu Thần thở gấp, chỉ cảm thấy cả người nóng lên. Thanh âm bị Lambert ngăn ở trong miệng, đầu lưỡi bị bắt cùng Lambert khởi vũ. Xúc cảm nóng ẩm trơn trượt ở trong miệng cậu quấy đến nghiêng trời lệch đất, mang đến kích thích trước nay chưa có. Cái tay nguyên bản kiềm trụ cằm Lambert không biết khi nào chuyển qua bên hông đối phương. Hai người gắt gao tương ủng, không một kẽ hở.

Từ một nghĩa nào đó mà nói, đây là lần hôn môi lửa nóng lần đầu tiên của Lý Thiệu Thần khi ý thức thanh tỉnh, kích thích trước nay chưa có làm thân thể Lý Thiệu Thần nóng lên, hai người càng ngày càng có xu thế cướp cò sát thương. Lý Thiệu Thần chỉ cảm thấy chân mình nhuyễn đi, trọng lượng toàn thân đều đặt ở trên người Lambert. Cậu cảm giác đến có một thứ đồ vật mang theo lửa nóng đặt ở bụng mình, đồng dạng, bộ vị phía dưới của mình cũng đã cứng rắn như sắt, để dưới áo giáp, quả thật vừa đau vừa khoái hoạt .

“Dừng, ngô, dừng lại!”

Lời nói nhỏ vụn cuối cùng cũng từ trong miệng Lý Thiệu Thần thốt ra, hỗn loạn thở dốc ồ ồ, Lý Thiệu Thần không dám tiếp tục, sợ mình không nhịn được, liền cùng với đối phương tại chỗ đến một phát. Giữa ban ngày, không thể làm chuyện bạo như vậy.

Lambert lưu luyến rời khỏi miệng Lý Thiệu Thần, đầu lưỡi ở trên môi đỏ sẫm của Lý Thiệu Thần liếm liếm hai cái, sau đó còn liếm liếm môi của mình, Lý Thiệu Thần xấu hổ đến mặt đều có thể bốc hơi nước.

“Lưu manh!”

“Ta chỉ lưu manh một mình em.” Lambert nhoẻn miệng cười, khuôn mặt tuấn mỹ làm Lý Thiệu Thần trong nháy mắt thất thần.

“Một đại nam nhân, cười đẹp như vậy để làm gì.” Lý Thiệu Thần nhỏ giọng than thở, Lambert nghe được rành mạch, hắn cười cười, cái gì cũng không nói, trong ánh mắt tràn đầy sủng nịch.

“Em đói bụng, đi ăn cơm!” Lý Thiệu Thần thu hồi trường thương, thay quần áo bình thường, dứt khoát hẳn hoi đi ở phía trước. Lambert ở phía sau cậu, nhìn bóng lưng của cậu lặng lẽ vươn tay, một con chim tước màu xám đậu lên ghé vào lỗ tai nó dặn vài câu.

Bụi tước uỵch lăng bay đi, xa xa truyền đến thanh âm thúc giục Lý Thiệu Thần: “Cọ xát cái gì, nhanh lên nhanh lên, em sắp chết đói rồi!”

“Đến đến.” Lambert lên tiếng trả lời, bước nhanh tiến lên. Thanh niên tóc trắng xoay người chờ hắn, ngoài miệng tuy là không kiên nhẫn thúc giục, nhưng dưới chân cũng không có động tác sốt ruột nào. Lambert nhìn cậu, mặt mày lộ ra vẻ vui sướng.

Hai người đi song song, Lambert tâm niệm vừa động, nắm chặt tay của Lý Thiệu Thần, Lý Thiệu Thần dừng bước lại, không giãy dụa, mà là mở ra bàn tay, cùng Lambert mười ngón giao triền. Nhịp tim đập hữu lực của đối phương cùng độ ấm cực nóng của tay hắn truyền trên người mình, một chút một chút đập vào đầu quả tim mình, Lý Thiệu Thần cảm động khó hiểu. Loại cảm giác có thể toàn thân toàn tâm ỷ lại này, làm trong lòng Lý Thiệu Thần nhiệt ý tràn đầy.

Hai người tay trong tay tiến vào nhà ăn, vợ chồng Cesar đang dùng cơm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hài tử đều có, còn có gì phải dấu. Tuy rằng như vậy, nhưng trên bàn cơm hai người vẫn không có hành động quá mức thân thiết, chẳng qua ngẫu nhiên sẽ hỗ trợ gắp đồ ăn cho nhau, nhưng vợ chồng hai người đã thành thân nhiều năm nên vẫn cảm thấy được lửa nóng ái muội giữa hai người, đặc đến làm người hít thở không thông.

Thân là bạn tốt nhiều năm, Cesar cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lambert có một mặt ôn nhu như vậy, làm y không khỏi cảm khái ái tình vĩ đại, bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu () , ái tình thật đúng là một thứ thần kỳ.

() Bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu = có thể làm mạnh mẽ trở nên mềm mại

Hathaway cho y gắp thức ăn mà y thích nhất, hai người nhìn nhau mỉm cười, hết thảy đều ở không cần nói.

Một bữa cơm ăn đến hoà thuận vui vẻ, lửa nóng và ôn nhu cùng tồn tại, sau khi ăn xong, Lý Thiệu Thần bị Hathaway kéo đi uống trà, Lambert thì cùng Cesar đi phòng nghị sự thương nghị sự tình.

“Vincent bên kia có động tĩnh.” Đây là tin tức mà thám tử của Cesar ở hoàng thành đem về, sự tình trọng đại, Cesar không thể không nói cho Lambert, cho hắn làm chuẩn bị trước.”Nghe nói hải tộc đã đột phá nguyền rủa của thần thú, sẽ đến tham gia tế thần thú sang năm. Ta đoán Vincent sẽ ở thời điểm đó khẩn cầu thần dụ của thần thú, sau đó ở bên trong gian lận, làm cho y danh chính ngôn thuận trở thành thú hoàng.”

“Ngươi là hoài nghi hải tộc cùng Vincent cấu kết?” Lambert nhíu mày, “Long tộc bên kia có tin tức không?”

“Chỉ biết là long tộc có người đã đi vào đại lục, những thứ khác, một chút tin tức đều không có.” Hành tung của Long tộc cực kì khó tra bởi vì kỹ xảo ngụy trang không người nào có thể địch, đối bọn họ Cesar cũng không có biện pháp nào.

“Trước khi tế thần, Vincent nhất định tìm hiểu tin tức của ta, chúng ta không ngại tiên phát chế nhân, đầu tiên để lộ tin tức thú hoàng đã chết, cứ như vậy, thế lực khắp nơi nổi dậy, Vincent gặp phải áp lực phải xoay mình giải quyết, đến lúc đó chúng ta có thể đục nước béo cò, như vậy, rất nhiều chuyện có thể công khai tiến hành còn không làm cho người hoài nghi.” Lambert tự hỏi, cảm thấy sự tình có thể làm như vậy.

Cesar suy nghĩ ý của Lambert, tinh tế tự hỏi, cảm thấy phương pháp kia khả thi. Cứ như vậy, bọn họ muốn thu mua lương thực quy mô lớn cũng có thể quang mimh chính đại, dẫn nhân chú mục, mà trong âm thầm, thì có thể chiêu binh mãi mã, nhất cử lưỡng tiện.

“Ẩn Nguyên hội bên kia…” Nhắc tới cái này Cesar liền đau đầu, thời gian dài như vậy, đối Ẩn Nguyên hội một chút tin tức hữu dụng cũng không có, chỉ biết là đối phương là vài cái tổ chức cực kỳ khổng lồ, nhân viên phức tạp, kỷ luật nghiêm minh, phòng ngự không gì phá nổi, quả thực so thiết bản còn muốn cứng hơn.

“Trước không cần quan tâm đi, phái người theo dõi chặt là được, sự tình trước mắt càng trọng yếu.” Lambert nhắm mắt lại, không biết đang tự hỏi gì.

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [44]

“Tình huống thu mua lương thực như thế nào?”

Nghe được câu hỏi của Lambert, trên mặt Cesar lộ ra biểu tình không quá vừa lòng.”Tình huống không tốt như trong dự đoán, Ẩn Nguyên hội trước đã thu mua ở nhà giàu hoàn tất, đến trong tay chúng ta, toàn bộ đều là một ít tiểu thương, không bằng một phần ba lương thực năm nay.” Cesar cũng không xem trọng bản thành tích thu mua lương thực, Ẩn Nguyên hội thế lực rất lớn, đã vượt qua tưởng tượng của y.”Thật sự mặc kệ Ẩn Nguyên hội, có thể bị bại lộ gì hay không?”

“Trước mắt tình huống đặc biệt, nếu phân tâm đi xử lý chuyện Ẩn Nguyên hội, đối tương lai kế hoạch của chúng ta thập phần bất lợi. Đến tế thần thú còn nửa năm, thời gian vẫn quá ít.” Lambert nhíu mày, mím môi tự hỏi đối sách.

“Có thử qua việc đi qua thành trì khác thu mua lương thực hay không? Chúng ta có thể miễn khoản thuế, hoặc là tăng tiền thu mua, số tiền kia tổng sẽ có người muốn kiếm.”

“Phương pháp ngược lại khả thi, bất quá tình huống so với hiện tại cũng không cải thiện nhiều, ta đoán, Ẩn Nguyên hội đã mặt đem thương hộ lương thực lớn ở các thành trì khác thu mua hoàn tất, dư lại cũng cũng là một ít cá nhỏ tôm nhỏ.” Cesar cũng không cho rằng Ẩn Nguyên hội đối với các thành trì khác sẽ giơ cao đánh khẽ, nói không chừng tình huống so thành này càng không xong.

“Hoặc là, chúng ta có thể từ trong tay Ẩn Nguyên hội thu mua lương thực!” Lambert chuyển đầu đề câu chuyện, nghĩ đến loại tình huống này.”Ngươi có thể tìm tới người Ẩn Nguyên hội đóng ở đây để liên hệ không? Ta nghĩ, ta hẳn là nên xuất môn bàn bạc sinh ý.”

“Tìm thì có thể tìm được, bất quá, này, có được không?” Cesar không xác định hỏi.

“Không thử làm sao biết?” Lambert triển nhan, lộ ra một cái mỉm cười tràn đầy tự tin.

Lý Thiệu Thần cùng Hathaway ở trong phòng khách uống trà, Hathaway am hiểu sâu đạo dưỡng sinh, phao trà hoa cỏ đối với thân thể có ích lợi lớn, sương mù quay cuồng bốc hơi, mang theo trận trận mùi thơm, thấm nhập tâm tỳ. Lý Thiệu Thần nâng chung trà lên, nhẹ nhấp môi, hương khí nhất thời tràn đầy miệng, thật lâu không tiêu tan.

“Trà ngon!”

Lý Thiệu Thần không quan tâm nóng nguội, một hơi đem chén trà hoa cỏ uống sạch, bỗng cảm thấy môi răng lưu hương.

Cùng người thích trà của mình, Hathaway tự nhiên hết sức cao hứng, nàng lại vì Lý Thiệu Thần rót đầy, Lý Thiệu Thần kinh sợ.

Đúng lúc này, ở trên thang lầu một thân ảnh nho nhỏ chạy xuống, đạp đạp đạp vài cái chạy vội tới trước sô pha hai người đang ngồi, đặt mông xuống bên người Lý Thiệu Thần, tò mò nhìn cậu.

“Ai, tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia.”

Bà vú mập mạp theo sát chạy xuống lầu, sau khi nhìn thấy Hathaway, xoay người hành lễ.”Phu nhân ngày an.”

“Nơi này có ta là được, ngươi đi xuống đi.” Hathaway phất phất tay, ý bảo nàng có thể đi xuống . Bà vú hành lễ cáo lui.

“Đây là?” Lý Thiệu Thần tò mò nhìn tiểu nam hài tóc màu đỏ bên người, nhìn trái nhìn phải cũng mới bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt treo biểu tình trầm mặc không thuộc về cái tuổi này của bé, mắt to đen trắng rõ ràng thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Lý Thiệu Thần, không nói lời nào cũng không xoay người. Trong tay của bé cầm một con búp bê bằng vải cũ nát, nhìn qua đã lâu năm, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, vẫn luôn không bị vứt bỏ.

“Là tiểu nhi tử của ta, Cát Ân.” Hathaway vươn tay yêu thương vuốt ve tiểu Cát Ân đầu lông xù, đối phương một chút phản ứng cũng không có, quay đầu tự chơi búp bê vải trong tay.

“Chào em, Cát Ân, anh là Lý Thiệu Thần, rất hân hạnh được biết em.” Lý Thiệu Thần vươn tay, cười tủm tỉm cùng bé chào hỏi, nào biết đối phương nhìn tay cậu một hồi lâu, bỗng nhiên cầm búp bê vải trong tay đưa tới tay Lý Thiệu Thần. Lý Thiệu Thần theo bản năng tiếp được.

Lần này đến phiên Hathaway ngạc nhiên .”Cát Ân giống như thực thích ngươi! Từ khi ca ca nó gặp chuyện không may, nhiều ngần ấy năm nó vẫn là lần đầu tiên cùng người thân cận như vậy.”

“Có thể mạo muội hỏi một câu là xảy ra chuyện gì không?”

Lý Thiệu Thần đem Cát Ân ôm vào trong ngực, một lần nữa đem búp bê vải đặt vào tay của bé, Cát Ân vẫn luôn ngoan ngoãn, không khóc không nháo, dị thường phối hợp. Nhìn một lớn một nhỏ trước mặt hỗ động, Hathaway suy nghĩ càng phiêu càng xa.

“Ta còn có một đại nhi tử, Kristen. Ba trăm năm trước, Cesar phụng mệnh đi bình định phản loạn ở thành trì phụ cận, ta lúc ấy đang ở vào giai đoạn mấu chốt đột phá ma pháp, cần tìm địa phương bế quan, liền để huynh đệ bọn nó ở lại trong phủ. Thời điểm ta bế quan trở về, hai đứa con trai không biết tung tích. Sau lại mới biết được, thành chủ phản loạn bắt cóc bọn nó, khi ta cùng Cesar đuổi tới, Kristen nằm trong vũng máu, hấp hối, tiểu Cát Ân ngồi bên cạnh nó, cả người đều là máu, vẫn không nhúc nhích. Kristen cuối cùng vẫn đi rồi, mà bắt đầu từ khi đó, Cát Ân hoạt bát sáng sủa vẫn không nói qua một câu.”

“Xin lỗi.” Nhắc tới chuyện thương tâm của đối phương, Lý Thiệu Thần thập phần băn khoăn.

“Không có việc gì, đều qua mấy trăm năm.” Nên đau xót cũng đã đau xót, vết sẹo thì lưu lại một đời nhưng đã không còn khó chịu như lúc trước.

“Nói như vậy, Cát Ân đã ba trăm tuổi, nhưng thế nào?”

“Ba trăm lẻ bảy tuổi. Linh hồn Cát Ân đã bị tổn thương, chỉ sợ cả đời đều phải bảo trì bộ dáng này.” Cát Ân nhu thuận nằm trong ngực Lý Thiệu Thần chơi búp bê vải, giống như một chút cũng không nghe hai người nói chuyện. Hathaway nhìn Cát Ân ngây thơ vô tri, trong mắt lệ quang lóe ra.

“Ngươi muốn nếm thử bánh bích quy hay không, ta đến phòng bếp lấy.” Hathaway đứng dậy rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại Lý Thiệu Thần cùng tiểu Cát Ân. Lý Thiệu Thần nhìn chằm chằm đỉnh đầu của tiểu tử kia, thần sắc khó hiểu.

Tay cậu chuyển qua vị trí bụng mình, thực khó tưởng tượng nơi này đang dựng dục một sinh mệnh nho nhỏ.”Quả nhiên vẫn không thể thích ứng a.” Lý Thiệu Thần cười khổ.

Lý Thiệu Thần cùng Hathaway lại nói chuyện phiếm một khắc, đối phương muốn dẫn Cát Ân đi nghỉ ngơi, Lý Thiệu Thần khách khí cáo từ, sau đó quyết định đi bộ trong phủ thành chủ. Nói thực ra, bố cục kiến trúc của phủ thành chủ rất đặc sắc, Lý Thiệu Thần tuy rằng sẽ không tự xưng là đại sư nghệ thuật, nhưng trước kia ở Âu Châu một thời gian, tự nhiên mà bị hun đúc ra giám định và năng lực thưởng thức.

Thị vệ ở phủ thành chủ rất nhiều, mặc dù không thể nói năm bước một tốp mười bước một đoàn, nhưng nói tóm lại phòng thủ cũng coi như thập phần nghiêm mật, còn có đội trọng binh võ trang giao nhau tuần tra, này cũng làm cho Lý Thiệu Thần trong lòng nghi hoặc, ngửi được ý tứ hương vị không tầm thường, ẩn ẩn cảm giác được sẽ có chuyện không tầm thường phát sinh.

Lý Thiệu Thần vốn là chỉ tính toán đi thăm sân nhà, sợ đi loạn chung quanh lại gặp phiền toái không cần thiết, không ngờ tới vô luận là binh lính đứng gác hay là thủ vệ tuần tra đều đối với cậu tất cung tất kính, Lý Thiệu Thần hiểu rõ, nhất định là thành chủ đã phân phó. Bất quá, lấy giao tình của cậu cùng thành chủ, đáng giá như vậy sao? Không biết sao, Lý Thiệu Thần nhớ tới chuyện Lambert từng nói qua với cậu, chẳng lẽ là hàng này thật là thú hoàng?

Lý Thiệu Thần tự động não bổ Lambert một thân hoàng bào bộ dáng quân lâm thiên hạ, cảm thấy không phải lắm, bỗng nhiên lại nghĩ đến hắn phải là đỉnh đầu đội vương miện cầm trong tay quyền trượng quân chủ phương Tây, vì thế sau khi đem quần áo đối phương lột sạch sẽ, lúc này mới cảm thấy thuận mắt rất nhiều. Nghĩ nghĩ, tư duy Lý Thiệu Thần không biết sao lại cong theo hướng hoàng bạo hoạn lộ thênh thang không lối về.

Đỉnh đầu Lambert là vương miện bảo thạch rực rỡ, cầm trong tay quyền trượng tượng trưng uy nghiêm cao nhất, lễ phục hoa mỹ phía dưới làm bằng những sợi nhỏ, ngực lộ ra sạch sẽ, cảnh xuân bóng loáng, tóc dài kim sắc phong tình vạn chủng rũ xuống, một chút một chút lay động *** của cậu. Lambert từ trên ngai vàng cao cao từng bước một hướng cậu đi đến, j□j bàn chân trắng nõn dẫm trên thảm trải sàn đỏ tươi , nhan sắc tiên minh đối lập càng thêm hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Lý Thiệu Thần. Mỗi một bước đi, tay áo tung bay, thân thể mê người nhìn không xót gì, Lý Thiệu Thần căn bản vô pháp dời tầm mắt, chỉ nghe thấy tim mình từ từ đập nhanh hơn.

Giọng nói từ tính khàn khàn của đối phương vang lên bên tai, khí tức nóng cháy thở ra thiêu đốt thần kinh cậu, theo bản năng nuốt xuống nước miếng, cũng là miệng đầy mùi máu tươi!

Miệng đầy hương vị rỉ sét làm Lý Thiệu Thần phục hồi lại tinh thần, cậu lúc này mới phát hiện máu mũi sớm đã xuôi dòng, chung quanh chỗ nào có bóng dáng Lambert, hết thảy kiều diễm đều là cậu ảo tưởng.

Mẹ đản!

Lý Thiệu Thần thấp thấp mắng một câu, không biết là mắng mình hay là mắng Lambert.

Lau khô máu mũi, Lý Thiệu Thần không có tâm tư tiếp tục đi dạo, đang chuẩn bị trở về phòng, bên tai đột nhiên vang lên gợi ý âm hệ thống đã lâu chưa nghe.

“Ngài đã tiếp thu nhiệm vụ 【 Thiên hạ đại thế · Gió thổi mưa giông trước cơn bão 】.”

Như thế nào còn nhiệm vụ để tuyên bố?

Lý Thiệu Thần mở ra mặt biên nhiệm vụ, ánh mắt đầu tiên liền thấy một dòng chữ vô cùng quen thuộc: Nói thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân…

Hệ thống không cần dùng sách lậu 《 Tam quốc 》có được không, có chút sáng ý được không! Thật sự là miêu tả nhiệm vụ đau đản, Lý Thiệu Thần không muốn nhìn đến cái giới thiệu vô nghĩa này của hệ thống, trực tiếp nhảy đến mục tiêu nhiệm vụ.

Đi đến nơi dừng chân của Ẩn Nguyên hội ở Ngải Tư So Ước thành tìm Tần Thiên nói chuyện: 0/1.

Nhìn xem ngày, thời gian còn sớm, dù sao ở trong phủ thành chủ nhàn rỗi vô sự, đi ra ngoài một chút coi như giải sầu.

Lúc ra cửa, Lý Thiệu Thần gặp được Jeff đang từ ngoài cửa đi vào, khi đối phương nhìn thấy cậu, xác thực kinh hỉ.

“A Thần, ngươi không có việc gì?”

“Vốn là chuyện không có gì, là tôi tự mình suy nghĩ nhiều. Thế nào, ở phủ thành chủ có khỏe không, không bị người khi dễ đi?”

Jeff trên mặt lộ ra tươi cười hơi ngượng ngùng: “Đại gia đối với ta rất tốt.” Y nhìn thấy Lý Thiệu Thần chuẩn bị xuất môn, không khỏi tò mò: “A Thần ngươi đây là muốn xuất môn? Muốn ta đi cùng không?”

“Không cần, tôi tùy tiện đi chơi thôi, sẽ không đi quá xa. Cậu đi làm việc đi, tôi đi một mình là được.” Lý Thiệu Thần cười cự tuyệt, Jeff cũng không ép buộc, nếu cần hỗ trợ, y biết Lý Thiệu Thần sẽ mở miệng.

Cáo biệt Jeff, Lý Thiệu Thần hướng phía vị trí Tần Thiên trên bản đồ chậm rì rì tiêu sái đi, tại vị trí cậu nhìn không tới, có một bóng đen gắt gao theo sát.

Đi vào một tiểu viện mộc mạc, nếu không đặc biệt biểu thị là góc tường Ẩn Nguyên hội, Lý Thiệu Thần có phải có người chơi cậu hay không, Ẩn Nguyên hội tài đại khí thô không gì không làm được sẽ lựa chọn một cái phá địa phương như vầy làm nơi dừng chân, có quỷ mới tin.

Cửa tiểu viện hơi mở ra, mà trên đất có hai hàng dấu chân, hiển nhiên đã có người đến. Lý Thiệu Thần vừa mới vào cửa, trong liệt biểu mục tiêu liền xuất hiện hai cái tên người quen.

Tạ Trời Cao cùng Quách Tử Kiến, như thế nào, bọn họ cũng nhận được nhiệm vụ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.