[Kiếm Võng Tam Đồng Nhân] Thú Thế Chi Quân Gia Biến Hoàng Phu

Chương 28: Chương 28: 42




Edit: Dĩm Dĩm

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [41]

Hôm nay là ngày mỗi tháng một lần Cesar Cavill tuần thành, mà Jeff làm tân nhậm thị vệ cũng bị lôi theo. Này vốn là một ngày không tồi, Jeff lần đầu tiên dùng phương thức này du lãm tòa cổ thành, cảm thấy hưng phấn không thôi, nào biết lúc mới vừa ra khỏi phủ thành chủ không bao lâu, liền thấy ở chợ có người nháo sự, mà người té trên mặt đất không phải ai khác, đúng là Lý Thiệu Thần đang tòng quân.

Sắc mặt Jeff đột biến, lập tức nhảy xuống xe ngựa hướng bên này chạy tới, chen vào đám người trực tiếp chạy đến bên người Lý Thiệu Thần, trên mặt lộ ra biểu tình phức tạp, lo lắng cùng phẫn nộ.

Chuyện Lý Thiệu Thần mang thai y đã sớm biết, Lý Thiệu Thần tòng quân y cũng không thể ngăn trở, nguyên bản nghĩ chờ y ở bên người thành chủ Cesar ổn định xong sẽ nghĩ biện pháp đem người điều đến địa phương không mệt nhọc để dưỡng thai, dù sao phỏng chừng bọn họ sẽ không ngốc ở trong quân doanh lâu, nếu chờ đến thời điểm bụng lớn sẽ vô pháp che dấu để rời đi, chính là chưa từng nghĩ đến tình huống này xảy ra.

Mang thai mới hai tháng, thai nhi vẫn chưa ổn định, làm không tốt sẽ một xác hai mệnh. Trên trán Jeff chảy ra mồ hôi tinh mịn, không dám tưởng tượng ra kết quả kia. Y cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân nâng thân thể Lý Thiệu Thần dậy, nhưng thân hình hai người hơn kém không ít, Lý Thiệu Thần dựa trên người y lung lay sắp đổ.

Một bàn tay lớn xoa bả vai Lý Thiệu Thần, phía sau Jeff vang lên một thanh âm lãnh ngạnh.

“Để ta.”

Jeff nhận ra được thanh âm này, là nam nhân bụi mâu bụi phát thần bí ở bên trong xe ngựa đi cùng thành chủ, nam nhân này không nói không cười mà giờ khắc này thanh âm của hắn lại âm lãnh giống như hàn băng, trên mặt tuy rằng không chút biểu tình, nhưng song mâu phẫn nộ đã bán đứng nội tâm của hắn.

Nam nhân tựa như một dã thú trầm mặc, bên ngoài không hề có động tác, nhưng bên trong âm thầm sớm đã mở ra lợi trảo, đợi thời cơ mà xuất thủ. Người chân chính có thực lực, sẽ không thể hiện bên ngoài, bọn họ thường thường trầm mặc ít lời, nhưng cũng có thể ở thời cơ thích hợp cho địch nhân một kích trí mệnh. Jeff đoán được, tính cách người nam nhân này.

“Đa tạ.”

Jeff cho rằng đối phương chính là giúp y một phen, không nghĩ tới nam nhân tiếp nhận cả người Lý Thiệu Thần, một tay hắn đỡ thắt lưng, để Lý Thiệu Thần nghiêng người dựa vào hắn. Tóc dài màu ngân bạch của Lý Thiệu Thần rủ xuống trên ngực đối phương, cùng tóc màu bụi của hắn rủ cùng một chỗ, ngoài ý muốn lại có một loại cảm giác hài hòa. Hải tộc là người mẫn cảm đối với biến hóa của cảm xúc nhất, từ trong mắt nam nhân, Jeff còn phát hiện ngoài phẫn nộ còn có một ít cảm xúc phức tạp khác, có kinh ngạc, có đau tiếc, có nghi hoặc, còn có vui sướng khi mất mà có lại, hai người trước kia có quen biết?

“Phát sinh chuyện gì?”

Cesar Cavill mang theo một đội người hầu đi vào trong đám người, nhìn đến người hai phe, không khỏi nhíu mày. Y vốn tưởng rằng lại là bình dân cùng quý tộc tiểu đánh tiểu nháo, không nghĩ tới lần này gây chuyện lại là người gia tộc Rieste.

Cornell Rieste, không phải là thân thích họ hàng xa của Vincent mưu hướng soán vị sao. Cố tình thế mà để bệ hạ gặp gỡ, tiểu tử này, sợ là thời gian còn lại không nhiều. Cesar Cavill cũng giống với những người khác, đối với quý tộc không có hảo cảm gì, huống chi là người gia tộc Rieste, vốn tưởng rằng bệ hạ sẽ thu thập mấy người này, không nghĩ tới Lambert để người hầu đem người mang về, bản thân thì bồi bên người hôn mê đi vào xe ngựa.

Cesar Cavill lúc này mới chú ý tới nam nhân hôn mê, có thể làm cho bệ hạ tự tay nâng nhất định là người không tầm thường, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng đối phương, nhưng một đầu tóc trắng hiếm thấy kia làm Cesar như có điều suy nghĩ.

Cư nhiên là cậu ấy.

Cesar cảm thấy ngoài ý muốn, đối với lai lịch của Lý Thiệu Thần càng thêm tò mò.

Lý Thiệu Thần nằm trên sàng đan bằng tơ tằm, mày nhăn lại tỏ rõ cậu hiện tại rất thống khổ, thầy thuốc riêng của thành chủ Cesar đang chẩn cho cậu, Hathaway mang theo thị nữ đưa tới một ít nước trà và trái cây lại bị bỏ quên một bên, không ai để ý tới.

Lambert đứng ở bên giường, mày hơi chau lại. Cesar cùng Hathaway trao đổi ánh mắt, tỏ vẻ bên trong khẳng định có nội tình mà bọn họ không biết.

Lão thầy thuốc ngây người ở phủ thành chủ gần một trăm năm, y thuật tự nhiên không cần phải bàn cãi, mấy phút đồng hồ cũng đã chẩn đoán chính xác.

“Không có gì trở ngại, chính là gần đây thời tiết nóng bức, có chút bị cảm nắng, hơn nữa máy thai, người bệnh mới có thể té xỉu. Các ngươi cũng thật sự là không cẩn thận, tại sao có thể cho người mang thai phơi nắng lâu dưới thái dương như vậy.”

Lão thầy thuốc quay đầu lại, nhìn đến người một phòng đều là biểu tình khiếp sợ, nhíu mày: “Các ngươi không biết? Đã mang thai hơn hai tháng các ngươi một chút đều không nhìn ra? Cậu ta chính là bán thú nhân thập phần trân quý!” Người cả phòng không một ai lên tiếng, lão thầy thuốc ngầm hiểu: “Xem ra đến kiến thức này các ngươi cũng không biết. A, lão nhân ta mới không quan tâm việc này, các ngươi phái một người theo ta đi lấy dược, còn lại, các ngươi tự thương lượng đi.”

“Ta đi đi.” Jeff xung phong nhận việc, theo lão thầy thuốc rời đi, còn lại vợ chồng Cesar cùng Lambert hai mặt nhìn nhau.

“Trách không được, trách không được, chuyện này cuối cùng cũng có thể giải thích.” Lambert trên mặt đầu tiên là biểu tình khiếp sợ, sau đó lại thấp thấp mà cười ngây ngô, một phát không thể vãn hồi, Cesar thậm chí có thể nhìn thấy hắn cười đến khóe mắt cũng chảy ra nước mắt. Hathaway kéo kéo tay áo trượng phu, lặng lẽ dùng ánh mắt truyền một tin tức.

Bệ hạ đây là làm sao vậy?

Không biết.

Nên không phải thời điểm đột phá phong ấn phá hư đầu óc đi?

Hẳn là… Sẽ không.

Lambert bỗng nhiên bước lên, cho Cesar một cái ôm thật lớn, không đợi Cesar làm ra phản ứng, “Bẹp” một hơi hôn lên mặt của y, làm Cesar ghê tởm muốn chết.

“Ta không cảo cơ ( làm gay ), ngươi là huynh đệ của ta cũng không được! Ta chính là nhân sĩ đã kết hôn.”

“Ha ha, Cesar, ta sắp làm phụ thân rồi! Đây là hài tử của ta, đây là hài tử của ta a!” Lambert vui vô cùng, còn muốn ở trên mặt Cesar hôn một hơi, lại bị một bàn tay của đối phương bịt lại miệng.

“Hảo hảo nói chuyện, nói chuyện không được động tay động chân!”

“Thiệu Thần mang, là hài tử của ta a! Ha ha!”

Lambert kích động đến tay cũng không biết để ở chỗ nào cho tốt, hắn quay người đi đến bên giường Lý Thiệu Thầ, quỳ ngồi bên cạnh cậu, hai tay nắm chặt tay Lý Thiệu Thần, không muốn dời mắt.

“Hoàn hảo ta tìm được em, hoàn hảo em không có việc gì. A, thần thú ở trên, ngươi nhất định phải phù hộ hoàng phi cùng hài tử của ta bình an.”

“Đây là xảy ra chuyện gì? Lý Thiệu Thần là một bán thú nhân, còn mang hài tử của ngươi, Lambert, ngươi nên hảo hảo giải thích cho ta mới được.”

Lý Thiệu Thần lại một lần nữa tỉnh lại, bản thân cậu cũng nhịn không được muốn cho mình một cái xem thường, cơ hồ sau khi mỗi một lần mạc danh kỳ diệu hôn mê, đều sẽ tỉnh lại ở một cái địa phương kỳ quái. Đây là một gian phòng ngủ xa hoa, nằm trên sàng đan làm bằng tơ, sa mạn bên giường rũ xuống che khuất tầm mắt của cậu, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người ngồi ở bàn tròn bên cạnh. Bản đồ hệ thống biểu hiện cậu hiện tại đang ở phủ thành chủ Ngải Tư So Ước thành, chắc là an toàn.

Lý Thiệu Thần cả người đều mệt mỏi, hai tay chống đỡ thân thể, người trong phòng nghe được động tĩnh, vội vàng tiến lại. Lý Thiệu Thần ngẩng đầu, thấy rõ khuôn mặt người tới, bụi mâu bụi phát.

“Thái Đức, là anh?”

Lambert dừng bước lại, lúc này mới nhớ tới giờ phút này hắn còn tại dùng thân phận bịa đặt, mà Lý Thiệu Thần còn không biết những chuyện khác. Tương lai tràn ngập những việc mà không ai biết trước, hiện tại em ấy lại có mang, tạm thời vẫn là gạt em ấy đi.

“Tôi tại sao lại ở chỗ này?”

“Ngươi ở trên đường cùng người khác xung đột, sau khi hôn mê được thành chủ cứu.”

“Thấu, đoạn ân tình kia, không yêu cầu tôi lấy thân báo đáp a?” Lý Thiệu Thần nói giỡn, nào biết sắc mặt Thái Đức lại thay đổi, một cái bắt được tay cậu, lời nói cường ngạnh.

“Ta không được!”

“Ha?” Lý Thiệu Thần há hốc mồm, không rõ thằng nhóc này nổi điên cái gì. Lambert cũng thấy mình thất thố, thu hồi tay sau đó đi lại lấy thuốc trên bàn.

“Thầy thuốc khai dược cho ngươi, trước uống đi.”

Nước thuốc đen tuyền nhìn qua quỷ dị khó lường, nghe đã có một cỗ mùi thơm ngát thản nhiên, hẳn là sẽ không khó uống. Lý Thiệu Thần không làm chuẩn bị tâm lý, một hơi uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời vo thành một nắm, thiếu chút nữa toàn bộ nhổ ra. Mẹ đản, thuốc này nhìn qua ghê tởm, ngửi cũng không tồi, nhưng là uống xuống quả thực muốn lấy mạng người a! Lý Thiệu Thần phát thệ, cậu đời này đều không muốn nhìn thấy đồ vật đen tuyền nữa, khó uống làm người ta giận sôi!

Lý Thiệu Thần khóc không ra nước mắt, trước mắt hợp thời đưa qua một chén nước cùng một mảnh lá cây lục sắc.”Đem cái này ngậm trong miệng, không cần nuốt xuống, uống miếng nước thì tốt rồi.”

Lý Thiệu Thần nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn biểu tình chân thành của đối phương, vẫn cứ ngoan ngoãn nghe theo, một chén nước xuống bụng, Lý Thiệu Thần bỗng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, hương vị đăng đắng trong miệng biến thành thơm ngọt thản nhiên, cả người thư sướng rất nhiều.

“Thật thần kỳ, anh làm như thế nào vậy?”

“Đây là lá cây Mạt Gia Quả, cùng bát dược ngươi vừa mới uống kia hoà với nhau sẽ biến thành hương vị ngọt ngào.” Lambert không nói cho cậu biết, Mạt Gia Quả là thứ hiếm thấy trên đời, có thể tăng lên tư chất ma pháp thú nhân, toàn thế giới chỉ có mười gốc cây, mà số lượng lá cây của nó cũng rất thưa thớt, mỗi một gốc cây Mạt Gia Quả chỉ có hai lá, hái đi một lá, chẳng khác nào làm gốc cây Mạt Gia Quả này trong vòng ba trăm năm sẽ không kết ra bất luận một quả nào.

Bất quá, có thể đổi lấy khuôn mặt tươi cười của Lý Thiệu Thần, đừng nói là ba trăm năm, cho dù là ba ngàn năm cũng đáng giá. Nói thực ra, hắn cùng Lý Thiệu Thần vẫn chưa có nhiều tiếp xúc, trừ bỏ đêm xuân phong nhất độ đó, hai người cơ bản không có xuất hiện ái muội. Nhưng là, có vài người, có một số việc, chính là từ ánh mắt đầu tiên, ngươi liền sẽ biết, ngươi kia đến tột cùng có phải là người ngươi tìm hay không. Nhất kiến chung tình? Có lẽ đi, hai người giúp đỡ lẫn nhau dẫn đến việc sinh ra hảo cảm, đây là không thể nghi ngờ sự thật, nhưng nếu tiến thêm một bước, nói thực ra, Lambert còn chưa làm tốt chuẩn bị. Hắn muốn đem người lấy về nhà làm hoàng phi, đối phương cũng phải đồng ý mới được.

Kỳ động dục của thú nhân là giai đoạn trọng yếu trong cuộc đời của bọn hắn, hai người trừ bỏ thân thể bên ngoài giao hòa, càng nhiều là linh hồn dung hợp, hắn tin tưởng nội tâm Lý Thiệu Thần đối với hắn có khát vọng, huống chi cậu còn hoài hài tử. Nhưng là, hiện tại mọi chuyện còn ở giai đoạn mẫn cảm, việc Vincent dự mưu soán vị khắp thiên hạ vẫn chưa rõ ràng, ở bên cạnh hắn khẳng định nguy cơ trùng trùng, mặc kệ nói như thế nào, thời cơ vẫn chưa đến. Lambert sẽ không lấy việc này ra mạo hiểm.

“Cám ơn.” Lý Thiệu Thần cười đáp lại, đối Lambert gật gật đầu.”Tôi bây giờ có thể gặp thành chủ không?”

“Không cần gấp, có chuyện ta cần cùng ngươi nói một chút.”

“Cái gì?”

“Ngươi mang thai.”

Thú thế chi Quân gia biến Hoàng phu [42]

“Anh lặp lại lần nữa.” Lý Thiệu Thần ngoáy ngoáy lỗ tai, tỏ vẻ gió lớn không có nghe rõ, mang thai thần mã, nhất định là cậu nghe nhầm. Phỏng chừng là nguyên nhân hôn mê, hiện tại đầu cậu còn chưa thanh tỉnh, cậu cần ngủ tiếp để bình tĩnh tâm thần.

Nói xong, Lý Thiệu Thần kéo qua thảm lông, chuẩn bị nằm xuống, Lambert không cho cậu cơ hội trốn tránh, đem lời nói mới rồi lại lặp lại một lần.

“Ngươi mang thai, sắp phải làm phụ thân nha. Thầy thuốc nói ngươi cần hảo hảo dưỡng thai, không được tắm nước lạnh, không được quá mức mệt nhọc, không thể lo lắng, làm nhiều vận động thư giãn, thời điểm đi ngủ phải chú ý tư thế ngủ, đồ vật kỳ kỳ quái quái tốt nhất không cần cầm…”

Đối phương nói liên miên cằn nhằn một tràng, Lý Thiệu Thần một chữ đều không nghe vào. Trong đầu của cậu chỉ quanh quẩn hai chữ “Mang thai” thật to, xoay quanh chết sống không chịu rời đi. Nam nhân mang thai cái gì, quả nhiên không cần rất kinh tủng được chứ!

Lý Thiệu Thần không phải chưa nghe qua nam nhân sinh con, ít nhất kiếp trước cậu từng nhìn thấy ở Anh quốc có ví dụ như vậy, nhưng nhân gia tốt xấu gì cũng biết là người biến tính () , trong cơ thể còn bảo lưu khí quan có thể dựng dục em bé. Cứ cho rằng thế giới này bán thú nhân không phân biệt nam nữ đều có thể sinh con, nhưng chuyện như vậy lại phát sinh trên người mình, Lý Thiệu Thần vẫn không thể chấp nhận. Cậu vô pháp tưởng tượng phía dưới cơ bụng kiên cố của mình đang dựng dục một đứa bé vô cùng sinh động, có phải nghe quá mức rợn người hay không ( gào thét -ing )!

() Biến tính = chắc là phẫu thuật chuyển giới

Lambert thật sự là rất hưng phấn mà, trong bụng Lý Thiệu Thần là hài tử của hắn, hắn còn đang nhắc đi nhắc lại những việc cần chú ý trong lúc mang thai, không phát hiện sắc mặt Lý Thiệu Thần sớm đã thay đổi!

“Anh mới mang thai, cả nhà anh đều mang thai, cả tiểu khu anh đều mang thai!” Lambert bị ném gối đầu lên người, Lý Thiệu Thần nổi giận đùng đùng, sắc mặt ửng hồng, thanh âm như muốn hỏng mất, “Đi ra ngoài, cút đi!” Cả người Lý Thiệu Thần run rẩy, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nếu không phải hiện tại cả người vô lực, cậu nhất định sẽ tông cửa xông ra.

Bị gối đầu đập trúng, thân thể Lambert cứng đờ, hoàn toàn không rõ vì sao Lý Thiệu Thần sẽ phản ứng như thế. Cậu không muốn đứa bé này? Đối với thú nhân mà nói, trên đời không có chuyện gì vĩ đại hơn so với sinh mệnh truyền thừa, thú nhân đối với tân sinh mệnh vẫn luôn là vô cùng chờ mong, Lý Thiệu Thần phản ứng quá kích làm đầu óc Lambert lơ mơ. Trách không được thầy thuốc nói cảm xúc của dựng phu rất nóng nảy, tận lực không kích thích bọn họ.

“Được, được, ta ra ngoài, ta ra ngoài, ngươi đừng kích động, đừng kích động.”

Lambert thật cẩn thận đem gối đầu để trên giường, từng bước một lui về phía sau, sợ lại kích thích đến Lý Thiệu Thần: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta trở lại thăm ngươi.”

Lambert rời khỏi phòng, khinh thủ khinh cước vì Lý Thiệu Thần đóng cửa phòng. Hắn không lập tức rời đi, mà là đứng thủ ở ngoài cửa. Mâu thuẫn của Lý Thiệu Thần tới mạc danh kỳ diệu, hắn muốn làm rõ đây là có chuyện gì xảy ra. Cũng không lâu lắm, trong phòng truyền đến một tiếng hét giống như đang phát tiết, trong thanh âm bao hàm rất nhiều chua xót cùng ủy khuất, làm Lambert động dung.

Đến tột cùng là vì cái gì!

Lý Thiệu Thần trên mặt đầy nước mắt, ngồi ngốc ở trên giường, thì thào tự nói. Vì sao muốn cậu trải qua việc này! Cậu bất quá là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, vì sao ông trời muốn cậu trải qua việc này. Đầu tiên là mạc danh kỳ diệu xuyên qua, lại liên tiếp mấy lần sắp chết, bao nhiêu đó còn chưa đủ sao, hiện tại còn phải lấy thân nam nhân mang thai sinh con, cậu làm sai cái gì, đến tột cùng cậu đã làm sai cái gì a!

“Tôi không phải là quái vật, tôi không phải là quái vật!” Lý Thiệu Thần cắn răng, nắm chặt nắm tay, nổi điên đến ở trên giường đấm đá cho hả giận, giống như như vậy có thể xua đuổi những việc không công bình phát sinh trên người cậu. Cho đến khi hai tay vì đấm vào thành giường mà đỏ bừng cậu mới dừng lại, cả người lui vào góc tường không muốn cử động nữa. Cậu không muốn giống như mấy đứa con gái yếu đuối gặp chuyện liền khóc sướt mướt, nhưng nước mắt lại không tự chủ được trào ra khỏi hốc mắt, rơi trên thảm lông, không có tiếng động. Trừ bỏ khóc, cậu còn có thể làm gì đây, cậu còn có thể làm như thế nào đây?

Lý Thiệu Thần không muốn đứa bé này.

Cậu là một người nam nhân, một nam nhân bình thường, nam nhân sinh con như vậy nghe rợn cả người, chuyện này nhất định sẽ không phát sinh trên người cậu, này chỉ là một hồi ác mộng, hết thảy cũng chỉ là một hồi ác mộng, tỉnh lại thì tốt rồi, tỉnh lại thì tốt rồi.

Lý Thiệu Thần an ủi bản thân, dùng thảm lông thật dày bao lấy chính mình, thẳng đến khi trước mắt một mảnh hắc ám.

Tỉnh lại thì tốt rồi, tỉnh lại hết thảy đều sẽ qua.

Lý Thiệu Thần tránh ở trong phòng chỉnh chỉnh ba ngày, không ăn không uống, mặc cho ai gọi cũng không chịu đáp ứng, cả người rất nhanh gầy xuống. Lambert thủ ở ngoài cũng chỉnh chỉnh ba ngày, vẫn không nhúc nhích, hắn không chuyển mắt theo dõi cửa phòng, chú ý động tĩnh bên trong.

Hắn lo lắng Lý Thiệu Thần một mình ở bên trong, tuy hắn không biết nguyên nhân, nhưng hắn biết chuyện mang thai làm Lý Thiệu Thần sắp hỏng mất, tinh thần hoảng hốt, hắn sợ đối phương không cẩn thận làm ra chuyện thương tổn bản thân. Giờ khắc này, hắn mới biết được, địa vị của Lý Thiệu Thần ở trong lòng hắn. Nếu như nói lúc trước còn có một chút do dự, như vậy hiện tại hắn chính là toàn tâm toàn ý muốn cùng Lý Thiệu Thần một chỗ, nhất sinh nhất thế, bạch đầu giai lão.

“Cậu ấy vẫn chưa đi ra sao?”

Tiếng bước chân mềm nhẹ từ từ lại gần, Hathaway bưng thức ăn đi lại bên người Lambert, hơi lo lắng hỏi.

Lambert lắc đầu.

“Như vậy cũng không phải biện pháp, cậu ấy dù sao cũng phải ăn một chút gì, nếu không thân thể sẽ suy sụp, huống chi còn có hài tử…”

“Hathaway.” Thanh âm Lambert khàn khàn đến lợi hại, khi nói chuyện mang theo giọng mũi thật nặng, hắn nhẹ nhàng quay đầu, gương mặt tiều tụy u ám, trong ánh mắt che kín tơ máu.”Đừng ở trước mặt em ấy nhắc đến hài tử.”

“Ta biết.” Hathaway gật gật đầu, đối với tình huống của Lý Thiệu Thần thập phần lo lắng, tuy rằng nàng cũng không biết vì sao Lý Thiệu Thần sau khi nghe được mang hài tử sẽ phản ứng lớn như vậy, nhưng thực rõ ràng, đây là đề tài cấm kỵ hiện nay.

”Ta có làm thức ăn, nhiều ít cũng cho cậu ấy ăn một chút đi.”

“Giao cho ta đi.” Lambert từ trong tay Hathaway tiếp nhận khay, đứng trước cửa một lúc lâu, cuối cùng mới đẩy cửa đi vào.

Trong phòng một mảnh hôn ám, thình lình có ánh sáng làm người trên giường co rúm lại, dưới đáy lòng Lambert thở dài, một tay cầm khay, quay người đem cửa phòng đóng lại.

“Ngươi đã ba ngày không ra khỏi cửa phòng, ít nhất cũng ăn một chút gì đi. Nơi này có cháo, có cơm, còn có bánh nhân thịt, muốn ăn không? Ngươi muốn ăn cái gì, ta gọi người làm cho ngươi?”

Lý Thiệu Thần vẫn dại ra, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, trầm lặng giống một con rối gỗ. Lambert bị Lý Thiệu Thần chỉnh như vậy mà tâm phiền ý loạn, ba ngày ba đêm không chợp mắt làm tính tình của hắn trở nên dị thường nóng nảy. Qua lâu như vậy, Lý Thiệu Thần một chút phản ứng đều không có, bình tĩnh lãnh tĩnh như Lambert cũng nhịn không được nổi bão.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy! Nói chuyện a! Có chuyện gì nói ra a! Ngươi như vậy là sao, ngươi là tra tấn chính ngươi hay là tra tấn chúng ta! A, nói chuyện a!”

Lambert rống to kêu to tựa hồ khiến cho Lý Thiệu Thần chú ý, đồng tử tản mạn dần dần có tiêu cự, Lý Thiệu Thần một chút một chút quay đầu nhìn Lambert, mờ mịt hỏi một câu: “Anh là ai?”

“Ta là ai? Được, ta cho ngươi xem ta là ai!”

Quang mang kim sắc từng chút từng chút từ trên người Lambert phát ra, quang mang chói mắt làm cho Lý Thiệu Thần có cảm giác quen thuộc, trong cơ thể có thứ gì đó đang rục rịch, vui thích thân thiết, nam nhân bụi mâu bụi phát trước mắt dần dần biến mất, thay thế chính là kim sắc chói mắt giống như kim quang, khuôn mặt của hắn một chút một chút thay đổi, thân thể bị kéo dài, cuối cùng biến thành bộ dáng một người khác.

“Anh là…” Lý Thiệu Thần có thể nhận ra người trước mắt, nhưng đại não hỗn độn làm cậu nhất thời nhớ không nổi tên của nam nhân trước mắt, quanh co nói không nên lời.

“Lambert, ta là Lambert August, nhớ rõ không?” Lambert tiến đến trước mắt Lý Thiệu Thần, muốn cho cậu nhìn cẩn thận.

“Lambert…”

“Ân, Lambert, nghĩ ra?” Lambert cho rằng Lý Thiệu Thần tìm về lý trí, nào biết nghênh đón hắn chính là một cái bàn tay vang dội của Lý Thiệu Thần. Thân thể của hắn cứng đờ, chương pháp không có tính công kích gì của Lý Thiệu Thần nối gót tới, đánh hắn trở tay không kịp.

“Kẻ lừa đảo, kẻ đại lừa đảo, các ngươi đều là kẻ lừa đảo, đều là kẻ lừa đảo! Xuyên qua cái gì, kỹ năng cái gì, mang thai cái gì, đều là giả, đều là giả, các ngươi đều là kẻ lừa đảo!”

Lý Thiệu Thần nổi điên loạn đánh Lambert một trận, bất đắc dĩ, Lambert chỉ có thể kiềm trụ hai tay Lý Thiệu Thần, đem người đặt ở trên giường, miễn cho cậu thương tổn đến chính mình. Cậu giãy dụa lợi hại, Lambert lại không dám vận dụng lực lượng trong cơ thể, trên người bị Lý Thiệu Thần đánh trúng vài chỗ, khóe mắt đều có máu ứ đọng. Hắn hoàn toàn không thèm để ý, chặt chẽ bắt lấy hai tay Lý Thiệu Thần, tận lực ngăn lại hành vi của cậu.

Qua một hồi lâu, người dưới thân không còn dấu vết giãy dụa, Lambert không dám buông ra, thẳng đến khi ở dưới thân, Lý Thiệu Thần truyền đến tiếng khóc.

“Các người cũng không biết, các người cũng không biết. Đây không phải là thế giới của tôi, đây cũng không phải là sinh hoạt của tôi, vì sao phải đối với tôi như vậy, vì cái gì phải đối với tôi như vậy?”

Tiếng khóc mang theo áp lực trầm trọng đánh vào trong lòng Lambert, một chút lại một chút, hắn đau lòng nhìn thanh niên dưới thân lệ rơi đầy mặt, cúi đầu hôn lên nước mắt nơi khóe mắt cậu. Hắn buông ra gông cùm xiềng xiếc hai tay Lý Thiệu Thần, đem thanh niên dưới thân ôm chặt lấy.

”Không có việc gì, không có việc gì.”

Lambert ôm thanh niên tóc trắng, nhẹ giọng trấn an tâm tình của cậu. Tiếng khóc của người trong ngực càng ngày càng thấp, dần dần không còn nghe thấy, sau một lúc lâu, liền không có động tĩnh. Lambert cúi đầu nhìn, thanh niên đã ngủ thật say, trên mặt vẫn đầy nước mắt nhưng mày đã giãn ra rất nhiều. Hắn khinh thủ khinh cước đem thanh niên đặt ngay ngắn trên giường, chính mình dựa vào người bên cạnh, kéo qua thảm lông đắp lại cho cả hai.

Không biết qua bao lâu, Lý Thiệu Thần từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, tâm tình của cậu đã bình phục rất nhiều, nghĩ đến việc mình đang mang trên mình một chuyện cứ như ác mộng, cậu cũng không có tiếp tục cuồng loạn. Cậu muốn ngồi đứng lên, lại phát hiện cánh tay phải vô pháp nhúc nhích, lúc này mới chú ý tới bên cạnh còn nằm một người, trong lúc ngủ mơ vẫn như cũ không quên nắm tay của mình.

Kim sắc tóc kiều diễm uốn lượn trên sàng đan bằng tơ, cùng tóc bạc của mình giao triền cùng một chỗ, kim ***g bạc, giống như nhật nguyệt tranh nhau phát sáng, Lý Thiệu Thần nhớ lại người kia là ai. Cái nam nhân từng cùng chính mình xuân phong nhất độ, là một phụ thân khác của bé con trong bụng.

Nghĩ đến bé con trong bụng, Lý Thiệu Thần cười khổ một tiếng, nằm lại trên giường, ánh mắt phức tạp, quả nhiên là trốn không thoát a.

Không bao lâu, Lambert cũng tỉnh, tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là xem xét người bên cạnh, nhìn thấy con mắt đối phương đen trắng rõ ràng đang nhìn mình chằm chằm, biết đối phương đã bình phục cảm xúc, cười đối Lý Thiệu Thần chào hỏi: “Tỉnh?”

“Cám ơn anh, Lambert.”

“Ta phải làm.”

“Đây là bé con của anh.”

“Ta biết.”

“Tôi kể cho anh một câu chuyện.”

“Được.”

◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇◆◇

Lúc đầu định up cả 4 chương luôn, tự dưng edit tới khúc này thấy em nó tự ngược quá xá mà mấy chương kế ngọt banh răng luôn nên là toi thú tính đại phát muốn để lại [dư âm] nên cắt ngang đây. Híhí, thật ngại ngùng (/// v ///)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.