Một Tu Hành Giả mặc áo bào tím bồng bềnh hạ xuống bờ sông Đông Lâm.
Tu Hành Giả này rất trẻ tuổi, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cực kỳ anh
tuấn, hơn nữa trên người còn tỏa ra một loại thần quang độc đáo.
Giống như khí chất sáng lạn của Ly Lăng Quân, thần quang này xuất phát
từ lòng tự tin, từ khí chất, từ xuất thân, nói chung bao gồm nhiều
phương diện, duy chỉ có tướng mạo là không quan hệ gì mà thôi.
Áo bào tím trên người hắn cũng khác với quần áo bình thường, cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mỗi sợi tơ vải đều giống như được làm từ chất liệu đặc biệt, làm người ta có cảm giác chúng không chỉ là sợi tơ vải để mặc
trên người, mà còn nữa thể giúp hắn thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí.
trên áo không có bất kỳ đặc biệt ký hiệu hay trang sức nào, nhưng chính
điều ấy lại là tiêu chí ghê gớm nhất, làm cho chiếc áo càng thêm đặc
biệt.
Vì nó là áo bào của Linh Hư Kiếm Môn.
Mân Sơn Kiếm Tông và Linh Hư Kiếm Môn là hai tông môn chí cao, chỉ có đệ tử trên tam cảnh mới có tư cách rời núi, nếu không phải sống quãng đời
còn lại trong núi.
Những đệ tử được phép ra ngoài ngao du, đều là đệ tử chân truyền được
tông chủ tự mình sắc phong, và mới có tư cách mặc áo bào đại biểu cho
tông môn. Mỗi lời nói, hành động của họ, đều là đại biểu cho vinh nhục
của tông môn.
Cho nên mỗi người như vậy, đều không phải là người phàm.
Hắn cũng vì cảm giác được có Thất Cảnh quyết đấu, nên cấp tốc chạy tới
nhưng không kịp, Đông Lâm trước mặt vẫn bình thường không có gì khác lạ, nhưng hắn lại có cảm giác có điểm không đúng.
Đến khi đến gần, hắn mới nhận ra nó không ổn ở chỗ nào.
Chính là ở chỗ Đông Lâm quá mức yên tĩnh.
Không phải là không có âm thanh, mà là âm thanh quá nhỏ, nhỏ quá mức bình thường.
Tuyết từ trên cao rơi xuống, rơi vào trong rừng. Trong rừng có cây cối,
có cành khô, có lá khô, có bùn đất, có tảng đá. . . khi tuyết rơi xuống
chúng, âm thanh tuy rất nhỏ, nhưng vẫn phải có âm thanh.
Đối với Tu Hành Giả như hắn, nếu tập trung tư tưởng lắng nghe, sẽ phân
biệt được những âm thanh ấy tuy rất nhỏ, nhưng chúng hoàn toàn khác
nhau, như một bản giao hưởng của trời đất.
Nhưng lúc này, tuyết rơi xuống đâu cũng tạo nên âm thanh giống hệt nhau, giống như chỉ rơi trên một tấm nệm nhung.
Điều này làm nét mặt hắn trở nên ngưng trọng.
Một pháp trận như vậy, là đại biểu cho một thực lực cực kỳ cường đại.
Nhưng tại sao lại có người phải lập một pháp trận như vậy ở nơi Đông Lâm bình thường này để che giấu cơn giận dữ của mình?
Nhưng ngay lúc ấy, từ trong Đông Lâm vang lên một âm thanh như tiếng vỏ trứng gà bị vỡ.
Âm thanh rất trong, nhưng rất lạnh lùng, và rất dày đặc, nên làm cho người ta cảm thấy thê lương, thậm chí không rét mà run.
Âm thanh kiếm minh vang lên.
Một cây phi kiếm bay ra khỏi tay áo hắn, nó như có sinh mạng riêng của mình, bay vù vù xoay tròn quanh người hắn.
Niệm lực của hắn xâm nhập vào trong pháp trận đã hoàn toàn biến mất.
Hắn biến sắc, thanh phi kiếm bay vụt lên không, chỉ trong nháy mắt, thân ảnh hắn đã mất hút sâu trong rừng.
Lúc này, vô số những mảnh tuyết vỡ rơi xuống dưới mặt đất chung quanh hắn.
Hô hấp của hắn bỗng dừng lại.
Trước mắt hắn là một thi thể đã lạnh ngắt.
"Nội Sử Ti Nam Cung đại nhân!"
Khi nhìn ra rõ gương mặt của thi thể, hắn thét lên kinh hãi.
Tiếng thét của hắn làm cho không khí chung quanh chấn động.
Chấn động ấy làm cho thi thể Nam Cung Thương cương lên, phát ra những âm thanh nứt vỡ.
Cả thi thể vỡ tung, biến thành những mẩu băng nhỏ.
"Là ai!"
Người đệ tử Linh Hư Kiếm Môn sắc mặt tái nhợt.
Ở đây là Trường Lăng.
Bản thân Nam Cung Thương lại còn là một quan viên quan trọng của nội sử ty.
Trận quyết đấu ở cửa hổ lang quân bắc doanh nhất định đã thu hút rất
nhiều Tu Hành Giả cường đại. . . Là ai dám ở đây, giết một quan viên của Đại Tần vương triều?
Mà đây là thủ đoạn gì, lại có thể ngưng ra chí hàn đến như vậy, hàn khí này không giống như của nhân gian!
Người đệ tử Linh Hư Kiếm Môn đệ tử không do dự nữa, kêu to một tiếng,
thanh phi kiếm màu tím nhạt đang bay quanh người phừng lên như bốc cháy, phóng vọt lên bầu trời với một tốc độ khủng khiếp.
Oanh một tiếng nổ đùng.
Trong gió tuyết Đông Lâm, như đột nhiên xuất hiện một con Giao Long màu tím.
***
Đinh Ninh nắm chặt cây dù màu vàng nhưng đã bị tuyết bao phủ biến thành màu trắng.
Dù đã tựa hơn phân nửa ức nặng cơ thể lên người Đinh Ninh, nhưng Tiết
Vong Hư vẫn cảm thấy trong người không còn sức sống, cơ bắp đau nhức
cứng đờ, da thịt lạnh dần đi.
"Rút cuộc cũng hiểu được cảm giác của những người già khi sắp gần đất xa trời, cảm giác này thực là mới lạ, đối với ta, có thể cảm nhận được cảm giác này, được chết nhưng không phải trong chiến đấu, cuộc đời ta thế
đã là vô cùng nguyên vẹn."
Tiết Vong Hư khó khăn thở phì phò, nói với Đinh Ninh: "Chỉ tiếc từ hôm
nay đến ngày Mân Sơn Kiếm Hội, ta không thể làm chỗ dựa cho ngươi được
nữa."
Đinh Ninh lắc đầu: "Không sao cả, từ hôm nay chỗ dựa của ta đã lớn hơn
rồi, đến Mân Sơn Kiếm Hội, càng không ai dám đụng đến ta."
Tiết Vong Hư cau mày: "Ta chưa hiểu."
Đinh Ninh đáp: "Ngươi muốn xem Mân Sơn Kiếm Hội, Hoàng Hậu nếu đã đồng
ý, nên hôm nay mới dùng tới nhân vật có số má như vậy, chính là để thực
hiện lời hứa của bà ta. Bà ta muốn làm cho tất cả mọi người biết bà ta
đã nói là sẽ giữ lời. . . từ trận chiến hôm nay của ngươi với Lương
Liên, mọi người đều sẽ thêm kiêng kị bà ta, và cũng đều sẽ biết ngươi
muốn tới Mân Sơn Kiếm Hội năm sau. Trừ phi là thằng ngu, nếu không nhất
định sẽ đoán ra ngươi tới Mân Sơn Kiếm Hội chính là muốn nhìn thấy biểu
hiện của ta. Hoàng Hậu nếu đã đồng ý cho ngươi xem Mân Sơn Kiếm Hội,
đương nhiên sẽ ra tay bảo vệ ngươi, mà không chỉ bảo vệ ngươi, mà sẽ còn bảo vệ cả ta. Trừ phi tự mình muốn chết, nếu không đến trước lúc ta tới Mân Sơn Kiếm Hội, thì ta sẽ phải được sống an toàn. Bà ta chính là chỗ
dựa của ta cho đến kỳ Mân Sơn Kiếm Hội."
Tiết Vong Hư bội phục nhìn Đinh Ninh, thật lòng khen: "Ngươi suy nghĩ
còn sâu xa hơn cả ta, nhưng ngươi có nhớ bảo xe ngựa tới đón chúng ta
không? Lúc đi không cần xe ngựa, nhưng bây giờ cần một chiếc xe ngựa."
Đinh Ninh nhìn ông, không trả lời.
Nhưng Tiết Vong Hư đã ngơ ra.
"Ta thật sự rất bội phục ngươi, dù ngươi không thể trở thành Tu Hành Giả cường đại, thì nhất định ngươi cũng sẽ trở thành một trong những quân
sư giỏi nhất." Ông nhìn về phía trước, tán thưởng từ đáy lòng.
Trước mặt ông, có một cỗ xe ngựa đang đứng trong gió tuyết, chờ ông và Đinh Ninh.
Lái xe là một người mặc áo bào xám, chính là thủ hạ của Vương Thái Hư, Kinh Ma Tông.
Cả Trường Lăng thành bị bao phủ trong gió tuyết, nhưng trong thư phòng của Hoàng Hậu vẫn ôn hòa như đang xuân.
Một luồng Thiên Địa Nguyên Khí nhu hòa không ngừng tỏa ra, làm cả thư phòng lúc nào cũng ấm áp.
Hoàng Hậu ngồi trên Phượng ỷ, bà ta không đi xem Lương Liên và Tiết Vong Hư chiến đấu, nhưng bà ta còn biết được kết quả sơm hơn bất cứ Tu Hành
Giả nào, dù người đó được xem tận mắt.
"Chính thức đỉnh phong, nhưng ngay cả một lão già như Tiết Vong Hư cũng
không đối phó được, dũng mãnh tinh tiến có thừa nhưng không biết cương
nhu tiến lùi hợp lý, chỉ một kiếm của Tiết Vong Hư cũng không đỡ được,
mà còn muốn Phong Hầu?"
Khuôn mặt hoàn mỹ của bà ta đượm nét cười cợt, ra lệnh cho cung nữ đứng
hơi chếch sau lưng: "Báo cho hắn biết, đừng có dồn sức vào chuyện gì
khác, nếu không lập được công trong chuyện Bạch Sơn Thủy và Cô sơn kiếm
tàng, thì chuẩn bị ra quan ngoại dưỡng lão đi."
Có thể truyền tin cho bà ta, người cung nữ này đương nhiên không phải cung nữ bình thường.
Nhưng ngay lúc đó, cung nữ cảm nhận được có một luồng khí tức khác thường, vội quỳ xuống.
Hoàng Hậu lại vô cùng mừng rỡ.
Bà ta mỉm cười.
Bà ta trở thành một cô gái bình thường, không còn cái vẻ không chút cảm xúc như vừa rồi.
Bà ta đứng dậy, nhìn bóng người cao lớn đang đi vào thư phòng, dịu dàng hỏi: "Bệ hạ, sao ngươi lại tới đây?"
Có thể làm cho bà ta thay đổi như vậy, chỉ có một người, là người tôn quý nhất của Đại Tần vương triều, Đại Tần Hoàng Đế.
Con người trong mắt thần dân sáng suốt thần võ, nhất thiết huyết cường
hãn ấy không mặc long bào, mà chỉ mặc một bộ áo bào màu xám tro.
Trên mặt ông ta thậm chí còn nữa một mớ râu cằm tua tủa chưa kịp cạo.
Dù lôi thôi lếch thếch, nhưng dáng vẻ ông ta vẫn vô cùng uy nghiêm và khí độ.
Mỗi hơi thở của ông ta, mỗi một bước đi, đều như mang theo vô số non sông theo mình.
Thân hình ông ta chỉ ở mức bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất cao lớn.
Thậm chí dù có nhắm mắt lại, không cần nhìn, cũng có thể nhận ra ông ta chính là Đại Tần vương triều Đế Vương.
Ông ta nghe hoàng hậu hỏi, nhưng không trả lời, gương mặt đậm nét suy tư nhìn bà ta, rồi quay sang nhìn linh tuyền ở giữa thư phòng, rồi nhìn ra ngoài vườn, nói rất khẽ như đang nói mê: "Hoàng Hậu, ngươi nói Cửu Cảnh có tồn tại thật không? Có người Trường Sinh thật không?"
Lòng Hoàng Hậu tâm trầm xuống.