Kiếm Vương Triều

Chương 26: Q.2 - Chương 26: Tâm dược​




Phong tuyết quay cuồng như phẫn nộ, trận tuyết rơi lần này kéo dài rất nhiều ngày.

Rất nhiều Tu Hành Giả cho rằng, trận tuyết lớn này có liên quan đến việc Lương Liên và Tiết Vong Hư chiến đấu với nhau, làm vận chuyển lượng lớn Thiên Địa Nguyên Khí.

Đại lượng Thiên Địa Nguyên Khí dị động ảnh hưởng đến rất nhiều việc, theo nhiều người nhớ, trận chiến diệt Ba Sơn Kiếm Tràng trước lúc Nguyên Vũ Hoàng Đế đăng cơ, cũng đã làm cho cả khu vực Ba Sơn mưa dầm tầm tã, ba tháng không ngừng.

Trận chiến của Tiết Vong Hư và Lương Liên lần này đã chứng minh một đạo lý, Tu Hành Giả trên Thất Cảnh, đích thực có tồn tại.

So với hổ lang bắc quân Đại Tướng Quân Lương Liên đã là Tu Hành Giả Thất Cảnh, thực lực của Tiết Vong Hư thể hiện ra làm cho Tu Hành Giả của Trường Lăng đều phải khiếp sợ.

Nhưng trong trận gió tuyết lần này, còn nữa rất nhiều việc càng làm người ta phải khiếp sợ.

Một đoàn thiết thuyền khổng lồ của của Đại Tần vương triều từ bến Vị Hà chạy nhanh ra ngoài.

Một chiếc xe ngựa ngừng trên một gò cao, nấp trong gió tuyết.

Người đánh xe là một lão bộc câm điếc, người ngồi trong xe mặc áo choàng màu đỏ thẫm, chính là Thần Đô Giám Trần Giam Thủ.

Hắn với vẻ mặt chán chường, nhấc rèm xe, nhìn theo đội tàu.

Đằng sau xe ngựa, xuất hiện một chấm đen.

Chấm đen tới gần, hiện rõ là một cái dù màu đen.

Bên dưới cái dù là một cô gái mặc đồ trắng, rất có phong độ của người trí thức, vòng eo động lòng người, thập phần tú lệ.

Có thể cầm trong tay cây dù của Giam Thiên Ti, đến gần Trần Giam Thủ mà vẫn thong dong nhẹ nhàng, đương nhiên phải là người có địa vị ngang với hắn, vì cô chính là Giam Thiên Ti Ti Thủ Dạ Sách Lãnh.

Không nói lời dư thừa nào, Trần Giam Thủ nhả từng chữ: "Thống lĩnh điều khiển đội tàu rời bến chính là lễ ty Từ Ti Thủ."

Trong những truyền thuyết ở Trường Lăng, chủ nhân của Giam Thiên Ti và Thần Đô Giám luôn là tử địch của nhau, tranh đấu với nhau rất gay gắt, không biết đã đâm chém nhau không biết bao nhiêu lần.

Nhưng lúc này, trong mắt Dạ Sách Lãnh không có chút địch ý hay sát ý nào.

Cô chỉ cau mày, trầm mặc nhìn đoàn tàu phá sóng đi về phía trước, lạnh lẽo và uy vũ.

"Ra hải ngoại tầm dược, từ thời tiên hoàng đã có, nên Đại Tần vương triều mới có đội thiết giáp chiến thuyền khổng lồ như thế." Trần Giam Thủ quay sang nhìn cô: "Nhưng từ lúc bệ hạ đột phá thất cảnh, mong ước đi ra hải ngoại tầm dược đã trở nên hết sức bức thiết. Bảo ngươi đi chinh phạt những đảo quốc ở vùng duyên hải, khai thông nhiều tuyến đường biển, chính là để chuẩn bị cho việc này, nhưng cho Từ Ti Thủ suất quân rời bến như thế này, đúng là không thể nào tưởng tượng được."

Dạ Sách Lãnh nhíu mày: "Đội thuyền này chìm xuống nước khá sâu, nghĩa là mang theo rất nhiều thực phẩm, dù có đem theo cả ngàn giáp sĩ, thì cũng dùng được rất lâu."

Chân mày Trần Giam Thủ giật giật: "Như thế xem ra, đội tàu này sẽ không thể nào trở về trong khoảng thời gian ngắn."

Dạ Sách Lãnh gật đầu: "Từ Ti Thủ là một trong những người bệ hạ tín nhiệm nhất."

Trần Giam Thủ hít sâu một hơi: "Ý của ngươi là, hẳn là bệ hạ tu hành đã xảy ra vấn đề, nên mới càng thêm bức thiết phải có thiên địa linh dược?"

Dạ Sách Lãnh lắc đầu: "Lộc Sơn hội minh sắp tới, ông ta đã vượt qua đệ thất cảnh, bước vào Bát Cảnh đã là thực hiện đầy đủ minh ước Tam Triều. Trước ngày Lộc Sơn hội minh diễn ra, ông ta sẽ chọn cách tu hành nào an toàn nhất, không dám mạo hiểm, nên ông ta không xảy ra vấn đề tu hành nào cả."

Trần Giam Thủ cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu, trong mắt lấp lóe ánh sáng âm u.

"Ngươi nói tu hành không xảy ra vấn đề, chỉ có nghĩa cảnh giới và thân thể hiện tại không xảy ra vấn đề." Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Sách Lãnh, "Như vậy hẳn là cảm giác về cảnh giới kế tiếp có vấn đề."

Dạ Sách Lãnh nheo mắt, "Vậy thì quả là vấn đề lớn."

Người khác chỉ biết là Nguyên Vũ Hoàng Đế cường đại, nhưng không ai biết Nguyên Vũ Hoàng Đế cường đại đến mức nào, nhưng cô và Trần Giam Thủ là hai trong số ít người biết được chuyện đó.

Hai người biết Nguyên Vũ Hoàng Đế đã bước vào Đệ Bát Cảnh.

Tu hành bản chất đã là nghịch thiên, những khó khăn và cửa ải khó vượt qua trong quá trình tu hành chưa được tính là phiền toái lớn nhất, bởi vì chỉ cần có nguồn lực, núi cao đến mấy dần dần cũng có thể từ từ leo qua.

Phiền toái lớn nhất, chính là căn bản không nhìn thấy núi cao.

Không nhìn ra được cảnh giới tiếp theo, không nhìn thấy con đường phải đi kế tiếp như thế nào, đây mới là vấn đề lớn nhất.

Trên Bát Cảnh là Trường Sinh, là Đệ Cửu cảnh trong truyền thuyết.

Nếu ngay cả Nguyên Vũ Hoàng Đế mà còn như vậy, không nhìn ra được con đường phía trước, hoài nghi về Đệ Cửu cảnh, thì trên đời còn nữa ai có khả năng đạt tới Đệ Cửu cảnh?

Dạ Sách Lãnh và Trần Giam Thủ đều lâm vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, khi đoàn thuyền hùng dũng đã hoàn toàn biến mất trong gió tuyết, Trần Giam Thủ mới lên tiếng: "Ngày đó Tiết Vong Hư và Lương Liên đánh nhau, trong một rừng cây bên bờ sông cách hổ lang bắc doanh mười dặm, đã chết một Tu Hành Giả, là người của sử ty Nam Cung Thương."

Dạ Sách Lãnh cau mặt.

"Ta biết ngươi lúc đó ở gần doanh trại hổ lang bắc quân, nhưng không ai trong các ngươi phát hiện ra được, vì giết hắn, là Cửu U Minh Vương Kiếm." Trần Giam Thủ nhìn cô.

Dạ Sách Lãnh giật mình, ánh mắt vô cùng cổ quái: "Thì ra ngay cả cô ấy cũng đã tới Trường Lăng, và đã dùng được sức mạnh của Cửu U Minh Vương Kiếm? Hèn gì ngay cả Nam Cung Thương cũng bị giết, mà Giam Thiên Ti lại không biết."

Trần Giam Thủ cúi đầu, ngắm nghía móng tay của mình: "Đối với truyền nhân của người đó, Giam Thiên Ti các ngươi có manh mối gì không?"

Dạ Sách Lãnh quay sang nhìn hắn, lạnh lùng: "Nếu có, ta đã nói cho ngươi biết. . . Sao ngươi lại hỏi thế?"

"Vì bây giờ với trước đây đã khác nhau."

Trần Giam Thủ nhìn thẳng vào mắt cô, nói khá là tối nghĩa: "Trước đây trong mắt người Trường Lăng, kể cả thánh thượng và Hoàng Hậu, chúng ta luôn là tử địch. Phải để cho họ có suy nghĩ như vậy, để cho họ cảm thấy chúng ta dễ bị khống chế và đối phó, thì chúng ta mới sống sót được ở Trường Lăng. Nhưng bây giờ đã khác. . . Vì lần này có liên lụy đến người đó, mà ta hiểu rõ ngươi hơn bất kỳ ai, nên ta không thể tin ngươi."

"Sợ ta vì tình cảm ngu ngốc, kéo theo ngươi xuống nước chứ gì?"

"Ngươi không cần phải lo chuyện đó, chuyện xảy ra đã quá xa xôi rồi, năm nay đã là năm Đại Tần vương triều nguyên võ thứ mười một rồi."

Dạ Sách Lãnh nhìn hắn, lạnh lùng nhả ra hai câu.

Sau đó cô không nói gì nữa, quay người rời khỏi, nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.

Trần Giam Thủ nhìn theo hàng dấu chân cô lưu lại trên mặt tuyết, nét mặt càng thêm cô đơn và chán chường, lắc đầu thở dài, "Ta hiểu ý của ngươi, người đó đã chết mấy chục năm rồi, theo lý mọi việc đều đã chấm dứt. Nhiều chuyện của thời trước, bây giờ căn bản không thể nào thực hiện được nữa, nhưng ai chẳng biết, rất nhiều món đồ, vẫn đang còn tồn tại. Ta chính là sợ ngươi còn dùng đồ của thời tiền triều để làm chuyện bây giờ."

***

Tuyết rơi rất lớn, cả Trường Lăng đều chìm trong lớp tuyết dày.

Nhà nào cũng phải ngày ngày quét tuyết đọng trước cửa nhà.

Đinh Ninh cũng là một trong số đó.

"Các ngươi không quan tâm tới việc kiếm tiền, bỏ công sức làm việc này làm gì." Nhìn Đinh Ninh đang ra sức xúc tuyết, Tiết Vong Hư ngồi trên cái ghế dưới mái hiên, mặc áo bông dày cộp, đầu đội mũ lông chồn, bên cạnh còn phải để lò sưởi ấm, không nhịn được lên tiếng.

Đinh Ninh đứng thẳng người dậy: "Hai chuyện đó đâu có giống nhau, ai cũng ra quét tuyết, ta không quét, đến lúc tuyết ngừng, xe ngựa qua lại nhiều hơn, tuyết đọng sẽ tan ra thành nước bẩn chảy vào trong nhà người ta. Ta ra quét tuyết, là vì tất cả mọi người nên mới quét."

Tiết Vong Hư sửng sốt.

"Đạo lý đơn giản như vậy mà ta không biết."

Ông cảm khái: "Hèn gì có một số Tu Hành Giả nhất định phải vào trong trần thế tu hành, trong trần thế có những chuyện nhìn nhỏ bé, nhưng lại ẩn chứa nhiều đạo lý lớn."

Từ sau cuộc chiến với Lương Liên, Đinh Ninh cố chấp không cho ông quay về Bạch Dương Động, mà đưa ông tới thuê một căn nhà nhỏ ở Ngô Đồng Lạc.

Bây giờ ông cảm thấy Đinh Ninh làm như vậy là rất đúng, trở về làm một con người bình thường, cảm nhận cuộc sống con người mà từ trước đến nay mình không biết.

"Động chủ!"

Nhưng một tiếng kêu mang theo tiếng khóc nghèn nghẹn đã phá vỡ ý cảnh ấy.

Một bóng người cao to như gió từ ngoài lướt vào, dừng xịch ngay trước mặt ông, hai tay ôm lây đầu gối ông.

"Động chủ, sao ngươi lại nghĩ quẩn đi quyết đấu với một Đại Tướng Quân, ngươi thành ra như bây giờ, giờ phải biết làm như thế nào cho phải!"

Kẻ nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt này, chính là Bạch Dương Động Đại sư huynh Trương Nghi.

Tiết Vong Hư không biết nên khóc hay cười, nhìn tên đệ tử đang khóc lóc, thở dài, "Đâu phải là đã chết, ngươi khóc cái gì, mau đứng dậy!"

Trương Nghi đứng dậy, nhưng vẫn còn nức nở, nghĩ thầm làm sao mình không khóc cho được, mấy ngày trước vẫn còn là Thất Cảnh động chủ, hôm nay đã biến thành một ông già gần đất xa trời, ngay cả một ngọn gió lạnh cũng không chống cự nổi.

Ngay con hẻm chỗ Trương Nghi lướt vào, lại xuất hiện một người trẻ tuổi kiêu ngạo.

Thiếu niên này đến từ Quan Trung, lưng đeo một thanh kiếm màu tím.

Đi theo sau hắn là một thương nhân trung niên hơi mập, khuôn mặt hòa ái dễ gần.

Thiếu niên đến từ Quan Trung, bước nhanh về phía Đinh Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.