----------
“Hi Chí Tài đi rồi, cô* cảm thấy thật cô đơn.” - Đó là lời của một người đàn ông trung niên, thân hình cao lớn lưng thẳng uy nghiêm.
*cô: tức cô gia, dùng cho Vương trở xuống.
Hắn lau chùi thanh đoản kiếm trong tay, ánh mắt thâm trầm vừa như đang xem kiếm lại vừa như không, ngay cả lời nói cũng vu vơ.
Nam nhân ngồi bên phải nghe xong, suy nghĩ một hồi rồi đứng lên, khoanh tay cúi đầu: “Hạ thần Tuân Úc có một người bạn tốt, trí tuệ thông minh hơn người, chỉ là sống buông thả không màng thế tục, suốt ngày nhàn rỗi trong nhà.”
Chàng trai tên Tuân Úc nói. Khuôn mặt hắn như ngọc, thân hình mảnh khảnh, tính tình hào phóng, nhưng lại không hay cười, khuôn mặt luôn là một biểu cảm.
“Ồ?” - Người đàn ông trung niên nhướng mày, xoa đoản kiếm trong tay, nhìn về phía Tuân Úc - “Sao lại không màng đến thế sự vậy?”
Tuân Úc khom người: “Bẩm chủ công, trước kia người này từng đầu quân cho Viên Thiệu, nhưng nhận thấy Viên Thiệu không có tính người nên đã bỏ đi, còn khuyên Quách Tân đi cùng nhưng không thành, về sau chỉ có nhàn rỗi ở nhà thôi.”
Người đàn ông trung niên nghe xong ngồi lên ngay ngắn, cười: “Thú vị, thú vị lắm. Chỉ không biết người này tài cán thế nào để còn mời người đó đến gia nhập quân của cô.”
Tuân Úc từ bên cạnh di chuyển đến đối diện với hắn, chậm rãi quỳ, vòng hai tay lại rồi đặt xuống đất, từ từ cong người, đầu đặt trên tay, cúi đầu quỳ ngay ngắn: “Dạ.”
***
Có một cậu thiếu niên vừa mới nhận chức quan không lâu, trong miệng ngậm một cọng cỏ ven đường, tay cầm bầu rượu, nằm ngửa trên cây tắm nắng.
“Phụng Hiếu*.” - Tuân Úc dưới tàng cây nhẹ nhàng gọi một tiếng, chỉ sợ làm phiền người thiếu niên trên cây kia.
*Phụng Hiếu: tên tự của Quách Gia.
“Ơi?” - Cậu thiếu niên cúi đầu trông xuống chàng trai mặc quan phục đội mũ ngọc dưới tàng cây, mắt mờ nhìn không rõ đó là ai, lắc lắc đầu một hồi mới thấy rõ người tới - “Là Tuân huynh đấy à, lâu rồi không gặp, sao hôm nay lại đến tìm ta vậy?”
Y ngồi dậy trên cây, lộ ra làn da trắng nõn, đôi chân thẳng tắp, từng ngón chân xinh đẹp chưa từng bị trói buộc rủ xuống.
Tuân Úc nhíu mày: “Ngươi cẩn thận.” - Hắn lo lắng người thiếu niên trên cây kia sẽ ngã xuống, vươn tay định đỡ y, ai ngờ lại bị người thiếu niên kia tránh đi. Quả nhiên, thiếu niên kia khi từ trên cây nhảy xuống thì trượt ngã, khiến hắn không kịp đỡ lấy.
Thiếu niên ngã xuống lại ưu tiên bảo vệ bầu rượu trong tay trước, sau khi an toàn rồi mới buông tay: “Không biết Tuân huynh hôm nay đến tìm ta là có chuyện gì?”
Tuân Úc muốn đỡ y, lại sợ y sẽ tránh né, chỉ nhận mệnh lệnh đưa người đến đình viện nằm nghỉ, thắp một nén hương mang theo bên người vào chiếc lư hương, lấy quạt ra quạt nhẹ. Mắt hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Thiếu niên nhăn đôi lông mày xinh đẹp lại, nhìn chằm chằm người bên cạnh, sau một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Huynh đến đây là muốn giúp chủ công của huynh chiêu mộ ta?”
Tuân Úc nhướng mày kinh ngạc: “Làm sao Phụng Hiếu biết được?”
Quách Gia cười nhạo một tiếng, không đáp.
Tuân Úc chuyển đề tài: “Vậy Phụng Hiếu có bằng lòng đến gặp chủ công của ta không?”
Quách Gia nhẹ nhàng cười: “Tào Công trọng người tài nhất thiên hạ, khí chất của Tào Công là thiên hạ vô song, kẻ bất tài làm gì có phước được Tào Công trọng dụng, cầu mà không được ấy chứ.”
Miệng thì nói là cầu mà không được, vậy mà tối hôm trước chỉ uống bớt đi có hai ly rượu, ngày hôm sau dậy thật sớm, miễn cưỡng nhận bộ quần áo từ Tuân Úc. Vớ không mang, mũ cũng không đội, thực sự không coi buổi gặp này ra gì.
***
Tuân Úc dẫn người tới điện Tào Tháo, cung kính gọi: “Chủ công.”
Tào Tháo ở trong điện ngẩng cao đầu, nghe gọi liền nâng mí mắt lên nhìn về phía ngoài cửa: “Văn Nhược* đấy à?” - Hắn ngồi dậy, thị nữ bên cạnh vội rót một chén trà đặt lên bàn - “Vào đi.”
*Văn Nhược: tên tự của Tuân Úc.
“Dạ.”
Quách Gia theo Tuân Úc đi vào, nhìn thấy tấm hoành phi có bốn chữ “Trung quân ái quốc” bằng nét bút lông cứng cáp, tỏa ra bá khí cứu thế, không khỏi giật mình cười khen: “Quả không hổ danh học trò Tào Công, đến làm một tấm hoành phi thôi cũng tỏa ra khí thế hào hùng, đúng là Tào Công có khác!”
Tào Tháo ngẩn ra rồi cười to: “Văn Nhược à Văn Nhược, ngươi tìm được người này thật là xuất sắc.” - Hắn nói xong liền từ trên giường bước xuống.
Tuân Úc hơi nhấp môi, khóe miệng cong lên như đang cười.
Tào Tháo đặt tay lên vai Quách Gia: “Sớm đã nghe nói tiên sinh là người nhạy bén, hôm nay quả nhiên được tận mắt thấy, so với Văn Nhược cũng không kém.”
Quách Gia nghe vậy, khẽ mỉm cười: “Chỉ là vài ý nhỏ thôi, sao có thể so được với người của ngài.”
“Tốt tốt, tốt lắm.” - Tào Tháo vỗ tay - “Không biết tiên sinh có nguyện ý trở thành quân sư của ta hay không?”
Quách Gia mỉm cười: “Gia* rất vinh hạnh.”
*”Gia” ở đây không phải ngôi xưng mà là đang xưng tên.