Kiến An, Tiệm An

Chương 2: Chương 2: Động Tình, Hành Thích




----------

Kể từ lúc Tào Tháo gặp Quách Gia tới nay, hai người luôn đi cùng nhau, xe cùng một cỗ, tắm chung một bồn. Ban ngày Quách Gia vì hắn mà bày mưu tính kế, đêm đêm lại cùng hắn chung một giường.

Thân thể Quách Gia vốn không tốt, lại thường không chú ý áo quần, trời trở lạnh sẽ ngã bệnh, cơn sốt hầm hập như thiêu đốt cơ thể.

***

Tào Tháo ngồi trước án thư, một tay chấp bút một tay cầm tấu chương vừa thu được, chân mày rậm càng lúc càng nhíu lại.

Đột nhiên cổ hắn bị ai đó ôm lấy, một thân thể hơi lạnh áp đến từ phía sau, theo hơi thở có thể cảm nhận được hương rượu phảng phất, chân mày đang nhăn lại của hắn cũng bị người kia xoa dịu đi.

“Chỉ là một Viên Thiệu thôi mà, không nghe lời thì giết đi.” - Người phía sau cười khẽ.

Tào Tháo quay lại bế người ôm lên trên đùi, lấy áo ngoài quấn chặt lấy y: “Đã là mùa nào rồi, biết thân thể của mình không tốt vậy sao ngươi còn không chú ý?”

Quách Gia ở trong lồng ngực của Tào Tháo ngáp một cái, vươn tay muốn cầm lấy tấu chương trên bàn đã bị Tào Tháo nâng lên, nhẹ nhàng kéo lại.

Y cười khẽ: “Mạnh Đức huynh cẩn thận quá.” - Lại nhìn thấy đôi chân mày mà y vừa vất vả vuốt phẳng tiếp tục muốn nhăn lại, đành cười ra tiếng - “Năm nào huynh cũng nhăn mặt như thế này thì chưa già mặt đã đầy nếp nhăn mất.”

Tào Tháo nhướng mày: “Phụng Hiếu chê ta già sao?”

Cánh tay Quách Gia ôm lấy cổ Tào Tháo, ngồi thẳng lên một chút, khẽ cọ ở cằm hắn, nhẹ giọng nói: “Không, Gia rất thích nam nhân lớn tuổi.”

Ngón tay trắng nõn sạch sẽ tựa như bạch ngọc vuốt ve mấy sợi tóc rũ bên tai Tào Tháo, vạch ra màu đen là có thể thấy màu sắc giao tạp: “Mạnh Đức huynh già rồi…”

Tào Tháo đứng lên đè người ở trên bàn, khóe miệng hơi nhếch, hôn loạn trên môi Quách Gia: “Bây giờ cho ngươi biết ta không già.”

Hắn hôn giống như bản tính của chính hắn, bá đạo mà tùy ý, vài năm trước còn có khắc chế, giờ đây càng thêm làm càn mà không biết kiểm soát. Hắn hôn lên mi của người trong lồng ngực, hôn đến mắt của y, môi của y, rồi cổ… Một đường thẳng xuống phía dưới, mãi cho đến tận mũi chân.

Một bên hôn môi, một bên cởi bỏ vạt áo của Quách Gia - vốn chỉ là một kiện áo trong - ngay lập tức bị lột sạch, sau đó khẽ hôn lên nơi tư mật của y, đầu lưỡi liếm láp muốn đánh thức nó.

Quách Gia thở hổn hển kịch liệt, ngón tay đẹp đẽ bám chặt vào thành bàn, tiếng khóc thút thít mang theo âm kìm nén: “Mạnh… Đức huynh…”

Tiếng khóc của y khiến Tào Tháo dường như được cổ vũ, hắn ngậm đồ vật dưới thân y đến ẩm ướt trơn tru, tay nâng mông Quách Gia kéo lên, hoàn toàn hướng chính mình áp đến.

“Mạnh Đức, Mạnh Đức, chủ công…” - Thanh âm quấn quýt si mê kéo dài, phảng phất như động tình.

Thật sự là động tình.

“Phụng Hiếu…” – Tào Tháo khiêu khích đỉnh nhọn của đối phương, ngón tay thành thạo vuốt ve trên cơ thể y, mỗi khi chạm đến đều có thể cảm giác được người dưới thân run rẩy.

Đầu ngón tay Quách Gia bấu chặt mặt bàn, có chút tái nhợt vô lực, cổ ngửa ra sau, tầm mắt tối tăm dường như chẳng còn nhìn thấy gì. Thẳng cho đến khi trước mắt hiện lên một vệt sáng, ngắn ngủi đến mức khiến cho y mờ mịt mở to mắt, ngây ngốc tùy ý để cho người kia làm bậy.

Tào Tháo nuốt toàn bộ vẩn đục trong miệng xuống, một tay lau đi ít bạch trọc còn vương bên khóe môi, một tay kia cởi bỏ áo trong, ngón tay hướng về phía sau, ở chỗ nếp uốn hơi hơi ấn xuống, cúi người hôn cánh môi Quách Gia, dùng sức cắn đến đỏ bừng mới thôi. Hắn cười ra tiếng, ngón tay chậm rãi đẩy vào trong cơ thể, dùng ngữ điệu khác với ngày thường trên triều đình gọi Phụng Hiếu.

Quách Gia chậm rãi phục hồi lại tinh thần, nhìn người phía trên y, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, bỗng nhiên dùng tay che mặt, lỗ tai cũng dần dần biến đỏ.

Giọng y run rẩy mà gọi: “A Man… A Man…”

Đây là nhũ danh của Tào Tháo, ngày thường ở trước mặt mọi người làm trò gọi chủ công, ở riêng thì lén lút gọi Mạnh Đức huynh, cũng chỉ có khi làm việc này y mới có thể gọi ra cái tên ngăn giấu trong lòng.

Dường như được tiếp thêm cổ vũ, Tào Tháo đẩy nhanh tốc độ trong tay. Hai ngón, rồi ba ngón, không đợi thích ứng đều cùng mở ra đưa vào trong cơ thể, chậm rãi đưa đẩy, thẳng đến khi đem toàn bộ bàn tay vào trong mới vừa lòng đem vật cực nóng của Quách Gia vào cơ thể. Hắn ngồi xuống, rốt cuộc nguyên cây đều đã đưa vào, đem đồ vật của người dưới thân hoàn toàn xâm nhập trong cơ thể, phát ra tiếng than thở mỹ mãn: “Phụng Hiếu… Quỷ tài quân sư của ta…”

Quách Gia nghĩ muốn ngồi dậy ôm người phía trên, mới vừa động liền bị người ôm vào lòng, yết hầu trên cần cổ xinh đẹp bị người mút vào: “A Man… Khụ…” - Quá nhiều chất lỏng nghẹn ngào trụ lại, chỉ có thể nắm lấy đầu tóc đã lấm tấm mồ hôi của đối phương mà thở dốc, cho đến vĩnh viễn.

Tào Tháo một chân chấm đất một chân quỳ gối trên bàn, nhanh chóng lên xuống, để vật trong cơ thể tùy ý ra vào, mỗi lần nâng lên nhất định sẽ rút ra nguyên cây, mỗi lần rơi xuống, lại sẽ hoàn toàn bao bọc. Hắn cầm lấy bàn tay đang nắm tóc mình của Quách Gia, mười ngón đan chặt, đem tay đưa đến trước mắt, hôn lấy mỗi một cái khe hở ngón tay. Hôn đến mức Quách Gia chịu không nổi đánh vào mặt hắn, hắn mới không thể không từ bỏ.

Tình cảm mãnh liệt cuối cùng cũng xong xuôi, Tào Tháo dùng y phục sạch sẽ bọc lấy Quách Gia, ngón tay thô ráp lướt qua khóe môi của đối phương: “Thật ra ta… còn muốn tiếp tục…” - Hắn nhìn đến thân thể gầy yếu kia, không khỏi thở dài.

Cánh tay mảnh khảnh của Quách Gia vòng qua cổ Tào Tháo, dường như để bồi thường mà hôn hôn cổ hắn một chút, đến khi nghe được tiếng cười mới vừa lòng: “Không thì chủ công tìm bên thị thiếp tới hầu hạ?”

Tào Tháo khẽ cười: “Ngươi một vừa hai phải thôi, cứ nhất thiết phải chọc giận ta à?”

Quách Gia cười khanh khách: “Ta lừa Mạnh Đức huynh đó, huynh nghĩ là thật ư?”

Tào Tháo hừ một tiếng, dùng áo che đi mặt của Quách Gia, ôm người ra khỏi phòng.

Quách Gia bĩu môi, y không để ý chút nào… Thật ra vốn đâu cần để ý cái gì? Từ trước đến nay hành vi của y phóng đãng, y không thèm để tâm người khác nói gì về y, càng không nói đến phải chú ý giữ kín cái việc nên làm cùng tình nhân. Chỉ là Tào Tháo, hắn luôn không thích có người nói thị phi sau lưng rằng Quách Gia lấy sắc hầu chủ.

Tào Tháo ôm người dsi thẳng đến phía sau Đồng Tước Đài, nơi có một hồ nước nóng từ trên núi chảy xuống. Hồ này được trời ưu ái, có mười sáu lỗ thông, tám cổng cho nước vào, tám cổng cho nước ra, thành ra nguồn nước lúc nào cũng ấm áp sạch sẽ. Sau mỗi lần cùng Quách Gia làm chuyện nên làm đều là muốn ôm y tới đây cùng nhau tẩy rửa, lần này cũng vậy.

Tào Tháo đưa người tới bên bờ hồ, vừa mới đỡ người xuống nước, lỗ tai đột nhiên động động. Hắn vội vàng giật trường bào bên cạnh vứt vào trong hồ, trùm lên trên người Quách Gia.

Quách Gia túm lấy tấm áo gạt ra, muốn nhảy ra khỏi hồ nước, ai ngờ lại bị đè ép trở về, giận dữ trừng mắt liếc nhìn Tào Tháo, lại bị một ngón tay đè ở trên môi.

Y không làm gì được, đành bĩu môi.

Ngay lúc này, Tào Tháo trần truồng đứng trên bờ, cất cao giọng nói: “Không biết các hạ là thế lực phương nào, thỉnh lộ mặt.”

Một tiếng cười lạnh vang lên, sau đó một tia sáng lóe lên xuyên qua cả ánh nến, ngay chính diện mà lao đến. Tào Tháo nghiêng người, giơ tay muốn khống chế thủ đoạn của người kia, lại bị nhẹ nhàng tránh thoát. Hắn cuống quít lui về phía sau đến bên cạnh hồ, đến khi một chân dẫm vào trong nước mới phát hiện không thể lui tiếp. Lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hối hận, vì một buổi tham hoan mà làm Quách Gia liên lụy.

Người mới tới thấy thế biết Tào Tháo có cố kỵ, chân trên mặt đất dùng sức một chút, đường kiếm chuyển hướng vào trong hồ.

Tào Tháo vội vàng nhảy xuống nước, ôm chầm lấy Quách Gia lui về sau: “Người đâu!”

Thích khách hướng thẳng mặt mà đâm tới, Tào Tháo ôm Quách Gia liên tiếp lui vài bước, từ trong nước nhảy ra.

Thích khách còn muốn tiến tới, nhưng ngay lúc này Hứa Chử dẫn theo đội thân vệ tiến vào: “Từ khi Hứa Chử ta làm hộ vệ cho chủ công, chưa từng có tên nào dám đến hành thích. Ngươi chính là tên ngu xuẩn đầu tiên!”

Một thân Hứa Chử toàn là cơ bắp, khuôn mặt nhìn hung ác vô cùng, là cái nhan sắc có thể khiến trẻ con khóc đêm cũng phải im bặt. Nói đến vũ khí, hai cái búa sắt của hắn xuất thần nhập hóa, Quách Gia đã từng thử nâng, không nâng noiur một cái.

Trước mắt, hai cái búa sắt của Hứa Chử mạnh mẽ oai phong, khiến thích khách hoàn toàn bị áp chế, thế nhưng chiêu thức về sau lại không chịu dứt khoát cho người được thống khoái, hệt như mèo vờn chuột. Quách Gia nhìn sang, đôi mắt rõ ràng rực sáng.

Tào Tháo cởi bỏ y phục ướt sũng trên người Quách Gia xuống ném sang một bên, lấy y phục sạch sẽ từ trong tay người hầu mặc lên cho Quách Gia, sau đó mới chậm rì rì mặc xong quần áo của chính mình.

Chờ xong xuôi hết thảy, hắn nhìn đôi mắt Quách Gia vẫn sáng ngời nhìn chằm chằm Hứa Chử, dùng sức khụ một tiếng.

Hứa Chử nghe được chỉ thị, cũng không tiếp tục trêu đùa, dùng một chân đá thích khách đến dưới chân Tào Tháo.

Quách Gia cúi đầu, đôi mắt lại có chút trống rỗng nhìn xuống dưới.

“Dẫn quân sư trở về trước đi.” - Tào Tháo gom lại quần áo, gọi một thị vệ tới đưa Quách Gia trở về.

Quách Gia nghe được tên của mình, mờ mịt liếc mắt nhìn Tào Tháo, nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng không nán lại thêm.

Nhìn theo bóng người rời đi, Tào Tháo sắc mặt càng âm trầm, dùng sức đạp lên lưng thích khách nọ, cười lạnh: “Hà Bắc Viên thị?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.