Kiến An, Tiệm An

Chương 3: Chương 3: Mộng cảnh, thống ẩm




----------

Khi Quách Gia trở về cũng không đi ngủ ngay mà lại lưu luyến ở nơi hai người vừa mới hoan hảo, cúi người nhặt những sổ sách bị rơi đầy đất lên, đọc từng trang một, mặt mày nhăn lại, hồi lâu sau mới giãn ra.

Y ngồi lên chiếu mà thường ngày chỉ có Tào Công mới được ngồi, lấy một sách trúc mới tinh đặt lên bàn, bàn tay trắng nõn mài mực, rồi hạ bút, nhanh chóng mà viết.

Tào Tháo vừa bước vào đã thấy Quách Gia ăn mặc mỏng manh rồi quỳ ở trong viết cái gì đó, vội vàng bước một bước mà như hai bước đến bên cạnh y, vừa định mở miệng ra thuyết giáo đã bị y ngắt lời: “Không biết chủ công có tính toán gì với cái tộc Hà Bắc Viên thị kia không?”

Thái độ của Quách Gia nghiêm cẩn đúng như dáng vẻ của một thần tử, một bộ công tư phân minh khiến cho Tào Tháo không thể không nghiêm giọng theo hắn, nói: “Dù cho bây giờ ta lấy cái danh phụng thiên tử thì huynh đệ Hà Bắc Viên thị kia cũng đang nắm giữ ngọc tỷ trong tay, về tình về lý ta đều không đúng. Huống chi thế lực của Viên thị càng ngày càng lớn mạnh, đã chiếm cứ Hà Nam Hà Bắc, còn ta ở Hứa Xương lại không có binh lực. Vài năm này chỉ có thể tạm tránh mũi giáo của họ mà thôi.”

Quách Gia cười lạnh: “Từ lâu đã nghe nói chủ công và Viên Bổn Sơ là bạn tốt nhiều năm, lại có tin đồn ngày xưa Viên tướng quân thấy nương tử nhà bên xinh đẹp thì tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt nổi lên, còn nhờ chủ công đứng bên tường canh giữ cho gã làm bậy đúng không?”

Y không có ý định để Tào Tháo nói được gì, lại tiếp lời: “Tổ tông của Viên Bổn Sơ được gọi là Tứ thế Tam công* vừa có quyền lại có thế, vì tình thế bức bánh nên chủ công mới phải nhịn nhục mà tiếp xúc với chúng, chẳng có gì đáng trách cả.”

*Tổ 5 đời của Viên Thiệu (Viên Bổn Sơ) là Viên An, làm chức Tư đồ thời Hán Chương Đế, cụ nội là Viên Sưởng làm chức Tư không đời Hán An Đế, ông nội là Viên Thang làm Tư đồ thời Hán Hoàn Đế, cha là Viên Bàng làm Tư đồ thời Hán Linh Đế. Vì vậy sử thường gọi nhà họ Viên là Tứ thế Tam công, tức 4 đời làm Tam công. (Tam công là ba chức Tư đồ, Tư mã, Tư không)*

“Nhưng ngày nay...” - Quách Gia nhìn Tào Tháo - “Ngày nay và ngày xưa không giống nhau, trước có thể nhẫn, mà nay... Lính đánh thuê của Viên Thiệu tuy mạnh nhưng lại bảo thủ, mà chí lớn của chủ công là thiên hạ này. Chiến sự ở Hà Nam Hà Bắc sẽ là bước đầu tiên, bắt buộc phải đánh.”

Tào Tháo suy tư một hồi rồi lại hỏi: “Phụng Hiếu nói rất đúng, chỉ là không biết chiến sự này nếu đánh thì nắm được mấy phần thắng?”

Quách Gia nhẹ nhàng cười: “Không quá năm năm, chủ công và Viên Thiệu chắc chắn phải có một trận chiến, mà trận này tất sẽ thắng.”

“Nguyện nghe kỹ càng.”

“Chủ công vốn hiểu rõ chiến tranh giữa hai người Lưu Hạng mà, Lưu Bang định ở phương nam đã lâu, còn Hạng Võ có binh hùng tướng mạnh, cuối cùng kết quả lại như thế nào?” - Quách Gia từ chiếu đến quỳ trên đất lạnh - “Đây là Thập thành thập bại luận* ta vừa viết, thỉnh chủ công hãy đọc cho kĩ.”

Y vừa nói vừa dâng sách trúc trình lên, tay chắp ngang trán rồi quỳ lạy: “Thần nguyện lấy thân mình phò tá chủ công lấy lại giang sơn nhà Hán.”

Sáng sớm hôm sau, Tào Tháo tỉnh lại từ trong cơn nóng. Hắn mơ thấy bản thân đứng trên đỉnh giang sơn, được người người quỳ lạy, thiên hạ dốc lòng vì hắn, lại thấy những kẻ địch trước kia là Viên Thiệu, Lữ Bố, Tôn Kiên, Lưu Biểu đều đang quỳ lại trước mặt. Còn thấy được chính hắn đem ngọc tỷ cùng những bảo vật của nhà Hán bị thất lạc dâng về cho Hán đế. Đây vốn nên là khoảnh khắc đắc ý nhất trong cuộc đời hắn, nhưng không hiểu vì sao hắn lại cảm thấy vô cùng tịch mịch. Hắn vừa nhìn về phía sau đã thấy toàn bộ đoàn mưu sĩ Dĩnh Xuyên đứng đó nhìn về hắn mà mỉm cười, có Quách Gia, Tuân Úc, Tuân Du... Rất nhiều người, bọn họ đều đứng ở nơi đó.

“Phụng Hiếu!” Hắn cười muốn khoác bả vai của Quách Gia, lại ôm chầm lấy hư không.

Hắn nghi hoặc hỏi: “Phụng Hiếu?”

Quách Gia chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì.

Hắn đột nhiên hoảng loạn: “Sao vậy Phụng Hiếu?”

Quách Gia chậm rãi cười, cười đến xán lạn: “A Man à.”

Ánh lửa lan tràn ra toàn bộ Loan điện, từ tấm mành phiêu diêu đến cột gỗ sơn đỏ, cháy đến cổ tay áo của Quách Gia rồi theo gió lan lên, chiếu rõ dung nhan tái nhợt tựa như điểm thêm son phấn của y.

Tào Tháo lấy lại tinh thần, dùng vương phục thêu tuyến mạ kim của mình để dập lửa trên thân Quách Gia, nhưng y lại lui một bước về sau, tránh đi: “A Man, huynh cần phải trở về.”

“Cái gì?”

“Chủ công, Gia nguyện tùy chủ công đi đến đỉnh giang sơn, cùng người ôm lấy loạn thế phồn hoa, chỉ tiếc rằng ta bạc mệnh khó trái được ý trời, nguyện lấy tấm thân này làm đường, chúc cho hùng đồ bá nghiệp của chủ công vững chãi nghìn năm.”

“Phụng Hiếu!” - Tào Tháo bừng tỉnh vội ôm lấy người bên gối, vừa sờ đến mới biết y đã sốt cao, cảnh trong mơ cũng gạt sang một bên, vội vàng sai người đi truyền Hoa Đà tới.

Quách Gia mờ mịt nhìn người trước mắt, một lúc lâu sau mới tiếp lời: “Ta đây.”

Tào Tháo đỡ trán cười khổ: “Ngươi ngủ thêm một lát đi, cô ở đây bồi ngươi.”

Quách Gia ho hai tiếng rồi trở mình, rút bàn tay mình bị Tào Tháo nắm chặt ra, nằm thật lâu sau mới nói: “Đừng phí thời gian nữa, lấy Thập thành thập bại luận ra xem đi.”

Tào Tháo sờ mũi, rồi cọ cái trán bên vai người. Lão nam nhân gần năm mươi tuổi cọ đến Quách Gia cũng chẳng giận nổi, chỉ đành ngồi dậy nói: “Đem đến đây xem đi, không hiểu cái gì thì Gia sẽ giải thích cho chủ công.”

Tào Tháo đắp lại chăn cho Quách Gia: “Không, ngươi ngủ đi, có gì không hiểu thì cô đi hỏi Công Đạt*.” - Hắn vừa nói vừa cười ra tiếng, cũng chỉ có lúc bệnh thì Phụng Hiếu mới không tự tiện cởi quần áo hay uống rượu.

*Công Đạt: Tự của Tuân Du*

Quách Gia chẳng hiểu gì mà nhìn Tào Tháo, xoa xoa giữa mày, thở dài: “Cũng tốt. Chỉ là không biết thân này còn bồi chủ công được bao lâu.”

Tào Tháo thu lại ý cười, nhớ tới cảnh trong mơ đêm qua làm tim hắn đập nhanh một trận, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng có cảm giác nôn nao này.

Quách Gia thấy bầu không khí giữa hai người bỗng căng thẳng bèn cười cười, ôm lấy Tào Tháo, đầu cọ cọ: “Gia nói giỡn thôi.”

Tào Tháo sững lại một hồi rồi ôm lấy Quách Gia, tựa như muốn khảm người vào trong lòng ngực, ngón tay thô ráp vuốt ve mái tóc đen dài như mực của đối phương, nửa đùa nửa thật nói: “Cô còn chờ Phụng Hiếu dưỡng lão cho cô đây. Suốt ngày nói những lời ủ rũ như vậy làm gì?”

Quách Gia nhấp nhấp đôi môi khô nứt, cười khẽ: “Mạnh Đức huynh nói phải, rốt cuộc tuổi của Gia cũng xấp xỉ đại công tử.”

Y đột nhiên dừng lại, ý cười cũng chẳng còn.

Tào Tháo dừng một chút, lại xoa xoa tóc Quách Gia: “Không có việc gì.”

Ngày xưa đánh vào Uyển thành, Tào Tháo có ý đồ phi lễ thím của Trương Tú, bị Giả Hủ dùng kế khiến cho con trai trưởng và cháu trai hắn* đều chết ở nơi đó.

*Tào Ngang và Tào An Dân

Lời nói bông đùa nhưng cũng là việc đã xảy ra, luôn có chút kiêng kị, mà hiện tại Tào Tháo lại nói rằng không có việc gì.

Tào Tháo có cả thảy hai mươi lăm đứa con trai, cộng lại cũng chẳng bì được với một Quách Phụng Hiếu.

Ở trên đỉnh không người chẳng thắng lại cô quạnh tịch mịch, mà nay hắn chỉ là một tướng quân bốn bề thụ địch đã không khỏi cảm thấy cô đơn. Hắn chưa từng nghĩ đến không lâu sau, thiên hạ chia ba, cái người duy nhất cùng hắn qua nỗi cô tịch cũng chẳng còn nữa.

Lần này Quách Gia bệnh rất nghiêm trọng, mãi cho đến cuối xuân năm sau vẫn chẳng hết. Mấy ngày nay Lưu Bị vì bị Lữ Bố sở phá phải đến cậy nhờ Tào Tháo, Tào Tháo triệu tập đoàn mưu sĩ tới thương thảo.

Cổn Tuyết các.

“Hôm nay cô triệu chư quân tới chủ yếu có một chuyện muốn thương thảo.” - Tào Tháo nâng ly, nhóm mưu sĩ cũng cùng hắn cạn chén.

“Ngoài mặt Lưu Bị tỏ vẻ trung hậu thật ra trong tâm lại xảo quyệt, nhiều lần phản chủ, huống hồ hôm nay Lữ Bố ở ngoài thành khiêu chiến nói muốn giết Lưu Bị, xem ra Lưu Bị này chính là tai họa. Chủ công nếu không ngại thì nên chặt đầu Lưu Bị trình cho Lữ Bố, một là có thể lung lay Lữ Bố, hai là có thể diệt trừ hậu hoạn.” - Trình Dục nói, bộ râu dài nổi danh không thua kém gì Quan Vũ cũng rung rung, đẹp cực kì.

Tào Tháo nghe vậy thì mặt mày cũng dần dần thư hoãn một chút, vừa muốn lên tiếng phụ họa lại nghe thấy Quách Gia đột nhiên bật cười: “Trọng Đức* nói quả là không sai, nhưng chung quy vẫn phiến diện.”

*Trọng Đức: Tự của Trình Dục*

“Ồ?” - Tào Tháo nhìn về phía Quách Gia. Quách Gia thân là vị mưu sĩ thứ ba của Tào Tháo, là cánh tay phải thứ hai của hắn, vài ba tháng gần đây còn phải gặp người ngoài, hắn cũng không thể bọc Quách Gia thành cái bánh chưng như mọi khi, nhưng vẫn mặc nhiều hơn người ta hai lớp áo, thân mình cuối cùng có vẻ không đến nỗi đơn bạc.

Quách Gia cười khẽ khảy nhẹ chén rượu, mặt ửng đỏ: “Kẻ sĩ trong thiên hạ nhiều như cá diếc qua sông, chủ công có từng thu được hết họ về tay không?”

Không đợi Tào Tháo nói tiếp, y lại tự trả lời: “Chưa từng, vậy chủ công có muốn thu hết kẻ sĩ có tài trong thiên hạ về dưới trướng mình không?”

Y cầm trực tiếp lấy bầu rượu mà uống: “Chủ công từ khi khởi binh đến nay đều dùng đức để người người tin phục, nay Lưu Bị đã nổi danh khắp bốn bể, nếu như giết một người mà khiến cho kẻ sĩ trong thiên hạ thất vọng buồn lòng thì liệu có đáng không?”

Y lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đáng giá không đáng giá. Mà ngược lại ta nói thế này, hôm nay chủ công hãy thu nhận Lưu Bị, lấy cái danh phụng dưỡng hoàng thúc rồi giam lỏng hắn, một là trừ đi một kẻ đối địch với bá nghiệp của người trong tương lai, hai là sau này có thể chiêu mộ được nhiều người tài hơn.”

Sau khi Tào Tháo nghe xong thì vỗ bàn, cười to: “Không hổ là quỷ tài Quách Gia, cô có Phụng Hiếu thì sao phải lo không có được thiên hạ?” - Nói đoạn hắn liền đứng lên, từ trên giường đi về phía Quách Gia, nhấc quần áo ngồi ở trên ghế của y.

Quách Gia nhướng mày.

“Đi phải cùng xe, ngồi phải cùng ghế.” Tào Tháo ghé vào bên tai Quách Gia bên tai, nhẹ nhàng thổi một hơi, mùi rượu nồng nàn phun trên khuôn mặt Quách Gia. Quách Gia nghiêng đầu nhìn vào mắt Tào Tháo, vỗ tay một cái: Mang rượu tới!”

Hầu gái bên cạnh khom người: “Dạ.”

Tào Tháo ôm lấy bả vai người: “Lấy rượu làm chi?”

Quách Gia đặt vò rượu trên bàn: “Mừng chủ công sắp có thêm nhân sĩ, hôm nay không say không về!” - Nói rồi y bế vò rượu lên, ngửa đầu uống một mạch.

Tào Tháo vốn muốn ngăn lại, nhưng nghĩ đến đã lâu chưa từng cùng Quách Gia cùng uống, cũng ôm một vò rượu, cất cao giọng nói: “Hôm nay cô làm chủ, chè chén hết đi, không say không về!”

----------

Thập thành thập bại luận:

• Thiệu đa lễ rườm rà; chủ công thuận lẽ tự nhiên, thắng về đạo là một.

• Thiệu hành động trái nghịch, chủ công thuận lẽ phải để thống quản thiên hạ, thắng về nghĩa là hai.

• Thời Hán mạt, chính sự trễ nải bởi khoan nhu, Thiệu lấy khoan hòa giúp khoan nhu nên chẳng thể trấn áp được; chủ công nắn sửa chính trị, lấy sự nghiêm khắc ràng buộc nên trên dưới biết pháp chế, thắng về trị là ba.

• Thiệu ngoài mặt khoan hòa trong lòng nghi kị, dùng người lại ngờ vực họ, chỉ tin dùng con em thân thích; chủ công bề ngoài giản dị dễ dãi nhưng trong lòng sáng suốt khéo léo, dùng người không hề ngờ vực, chỉ theo tài thích hợp mà dùng, chẳng kể thân sơ, thắng về độ là bốn.

• Thiệu nhiều mưu kế mà thiếu quyết đoán, về sau thường mắc sai lầm; chủ công có kế sách hay là thi hành ngay, ứng biến vô cùng, thắng về mưu là năm.

• Thiệu cậy gia thế nhiều đời, bàn chuyện lễ nghĩa cao siêu để lấy tiếng khen, kẻ sĩ thích nói lời tán tụng theo về đông; chủ công lấy sự chí tâm đãi người, theo lẽ thực mà làm, không vì tiếng khen hão, lấy sự kiệm ước làm gương cho kẻ dưới, với người có công thì không hề bủn xỉn, kẻ sĩ trung chính có tầm nhìn xa và thực tài đều nguyện chịu sự sai khiến, thắng về đức là sáu.

• Thiệu thấy người ta đói rét, vẻ thương xót lộ ra nét mặt, nếu không nhìn thấy thì cũng chẳng nghĩ đến, đấy là lòng nhân của đàn bà thôi; chủ công với những việc nhỏ trước mắt thường bỏ qua, đến lúc có việc lớn lại giúp khắp bốn bề, ân huệ ban ra vượt quá cả kỳ vọng, dẫu việc không nhìn thấy vẫn suy tính đầy đủ, không gì không chu toàn, thắng về nhân là bảy.

• Đại thần của Thiệu tranh đoạt quyền bính, lời sàm nịnh mê loạn; chủ công dùng đạo lý quản thuộc hạ, lời gièm pha ton hót không nghe, thắng về minh là tám.

• Thiệu chẳng biết phân biệt phải trái; chúa công với việc đúng đắn thì dùng lễ đối đãi, với việc sai trái thì dùng phép để trị, thắng về văn là chín.

• Thiệu thích phô trương thanh thế, không hiểu điều cốt yếu của binh cơ; chủ công lấy ít thắng nhiều, dụng binh như thần, quân lính được cậy nhờ, địch nhân sợ hãi, thắng về võ là mười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.