CHƯƠNG 13
Editor: Ginji
Quỷ hóa điên đương nhiên không thể không sợ – hắn lại không đụng được vào La Kỳ.
Quỷ tức giận đến mức giậm chân nhìn thực sinh động, hay phải nói là thực đáng yêu. Vì thế là La Kỳ rất không phúc hậu đứng một bên cười tủm tỉm, sau đó mới thu thập mọi thứ, chào ngủ ngon rồi về nhà.
Đương nhiên, khi nằm ở trên giường La Kỳ vẫn cảm thấy có chút hối lỗi.
“Không nên khi dễ hắn,” La Kỳ nghĩ, “Tiểu hài tử đều rất là thù dai.” Khi nghĩ như vậy, khóe miệng La Kỳ cong lên không hề có chút thành ý nào.
Có người cho rằng, yêu một người sẽ muốn khi dễ người đó. La Kỳ cảm thấy mình không có biến thái như vậy, hắn chỉ là ngẫu nhiên nhịn không được muốn chọc tên kia một chút mà thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau lại chờ xe, quỷ quả nhiên tức giận không thèm để ý tới hắn, vừa thấy hắn liền lập tức chui ngay vào trạm bài.
La Kỳ bất động thanh sắc theo đám người tiến đến bên cạnh trạm bài, tay nhịp nhàng gõ vào, từng chút từng chút lại kiên trì không ngừng.
Cuối cùng, quỷ bị phiền toái ló đầu ra, khó chịu trừng hắn: “Ngươi đang làm gì?!”
La Kỳ che miệng nhẹ giọng nói: “Còn giận ta?”
“Thiết!” Quỷ quay đầu.
La Kỳ buồn cười: “Tốt lắm, ta giải thích, đừng tức giận.”
Quỷ không để ý tới hắn.
La Kỳ tỏ vẻ ai oán thở dài: “Ngươi nếu không muốn gặp ta, ta có thể chấp nhận đổi qua một cái ga khác…”
“Ngươi dám!” Quỷ phẫn nộ nói. Hắn nhảy ra trạm bài, chỉ vào mũi La Kỳ uy hiếp: “Ngươi nếu dám trốn tránh ta, ta sẽ bảo nữ quỷ nửa đêm tìm ngươi!”
“Cáp?” La Kỳ ngẩn người sau đó mới phản ứng, “Nữ quỷ? Nơi này còn có người khác sao? Ta như thế nào chưa thấy qua?”
“Đương nhiên là có.” Quỷ nhún nhún vai, “Chẳng qua nàng ban ngày không ra được.”
“Thế đêm qua?”
“Ta bảo nàng ra muộn một chút.”
La Kỳ tiếp tục hỏi: “Vì cái gì?”
“Còn không phải sợ dọa đến…” Quỷ đột nhiên ngậm miệng, không nói.
La Kỳ chớp chớp mắt, hỏi: “Dọa đến cái gì?”
Quỷ không trả lời, chỉ hung tợn trừng hắn.
La Kỳ bị trừng không hiểu ra sao, còn muốn hỏi lại, xe đã đến nơi.
La kỳ mơ mơ hồ hồ leo lên xe, sau đó bị một đòan thịt người trên xe ép đến choáng váng. Bất quá sau bảy tám lần xiên vẹo, hắn đã suy nghĩ được nội dung của quỷ nói thật cẩn thận.
“Còn không phải sợ dọa đến ngươi.”
Tâm tình La Kỳ đột nhiên chuyển biến tốt hẳn lên: đây không phải chứng minh rằng hắn đối với mình cũng có hảo cảm hay sao?
“Tình lộ không thuận a Tiểu La.” Nữ đồng sự tiếc hận lắc đầu, thu hồi tháp bài, “Các ngươi sẽ không thể cùng một chỗ, ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn sớm một chút nhận rõ hiện trạng mà buông tay đi.”
Một chậu nước lạnh tạt vào đầu, La Kỳ thực bi thương.
Nam đồng sự bàn bên cạnh đưa mặt ra sau chồng tài liệu hướng hắn làm ám hiệu: “Đừng để ý Mạnh Sa, nữ nhân kia làm tướng số không chuẩn đâu!”
“Ngộ nhỡ lại đúng thì sao?” La Kỳ cười khổ.
Lòng tham con người luôn không đáy. Nguyên bản chỉ nghĩ cùng đối phương là tốt lắm rồi, đến khi đối phương biểu hiện ra thân mật một chút, người ta lại muốn tiến thêm bước nữa – muốn cho đối phương hiểu được tâm ý của chính mình, sau đó nhận, sau đó lại đáp lại cảm tình của mình.
La Kỳ tự hỏi: “Ta thật sự có thể cùng hắn sao?”
Nếu một phần cảm tình vẫn không được đáp lại, thậm chí vẫn không bị đối phương phát giác, người mang cảm tình đó rốt cuộc sẽ kiên trì được bao lâu?
Hơn nữa, vì cái gì phải kiên trì?
Vấn đề như vậy La Kỳ không có kinh nghiệm gì, hắn trả lời không được. Hắn đã qua cái tuổi tin tưởng vào chuyện đồng thoại, hắn rất thực tế.
Cho nên La Kỳ quyết định dùng những công tác vụn vặt của mình mà lấp đầy vấn đề tình cảm.
Một ngày trôi qua, La Kỳ mệt đến chết mà bước xuống xe, quỷ chính là đang nhàn nhã ngồi trên trạm bài ngắm trăng.
“Trăng tròn màu đỏ,” Hắn nhếch môi, cười lộ ra hàm răng trắng, “Hôm nay là buổi tối của trăm con quỷ đi.”
La Kỳ giật mình: “Ngươi nói thật?”
“Giả đó.” Quỷ bĩu môi, “Chỗ nào có nhiều quỷ chạy khắp nơi như thế a.”
Buổi tối có chút u sầu, không có một bóng người trên sân ga. La Kỳ ngồi trên ghế dài, nới lỏng cổ áo.
Quỷ bay tới bên người hắn nháy mắt mấy cái, tựa hồ đã hoàn toàn quên cơn giận ban sáng: “Ai, ngươi có muốn trông thấy nữ quỷ?”
La Kỳ có chút tò mò, hắn nghiêng mặt qua hỏi: “Thực sự a?”
“Vô nghĩa, ta lừa ngươi có bánh bao ăn a?” Quỷ tức giận đáp trả, “Có muốn nhìn thấy hay không!”
“Ta chưa hề nói không nhìn a.”
“Vậy ngươi ngồi đây chờ ta, ta đã cùng nàng nói qua, chắc là nhanh thôi.”
La Kỳ đành thành thực ngồi chờ.
Ngã tư đường thực im lặng, ánh trăng trên bầu trời lại mang theo một màu vỏ quýt quỷ dị. La Kỳ ngồi trên sân ga trống rỗng, bên cạnh có một con quỷ bay bay.
Một trận gió oi bức thổi qua, áng mây trôi che đi vầng trăng sáng, đèn đường sân ga đột nhiên chớp sáng khó hiểu, sau đó tắt ngúm.
Quỷ mỉm cười bí hiểm theo dõi hắn, La Kỳ đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc – khóe mắt hắn rõ ràng nhìn thấy một thứ gì đó đang thong thả đi trên đường cái, sử dụng cả tứ chi để mà đi.
Hắn cứng ngắc quay qua… ánh mắt dừng lại trên người thứ đó: thân hình thoạt nhìn tựa hồ là nữ tính, mái tóc thật dài phủ trên mặt đất, lộn xộn theo từng động tác di chuyển, cánh tay của nàng gian nan chống ở phía trước, mà hai cái đùi lại vặn vẹo ở một góc độ không thể nào tưởng tượng được.
Nàng càng ngày càng gần, khi đi ngang sân ga, dường như cảm nhận được tầm mắt La Kỳ nên đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.
Kia một khắc La Kỳ quả thật rất muốn thét lên chói tai.
Nhưng nữ quỷ kia lại nhanh hơn nói ra một câu. Nàng hất hất mái tóc rối trước mặt, nhếch môi, nói: “Tiểu quỷ, đây là tình nhân của ngươi?”