Kiến Quỷ

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Editor: Ginji

            Bởi vì câu này, đã biến La Kỳ thành đau sốc hông: “Khụ khụ khụ khụ!”

            Quỷ bất mãn hướng nữ quỷ cau mũi: “Đùa cái gì một chút cũng không vui a, a di!”

            “Gọi tỷ tỷ.” Nữ quỷ nghiêm trang sửa hắn, “Ta khi chết mới có 27 tuổi.”

            “Nhưng ngươi chết đã muốn hai mươi năm.” Quỷ nhìn trời trở mình xem thường, sau đó quay đầu hỏi La Kỳ: “Ngươi ho xong chưa?”

            “Khụ… Hô, tốt lắm, khụ…” La Kỳ nhu nhu ngực đang phát đau, một chút khí lực cũng không xuất ra được. Hắn trộm nhìn nữ quỷ, da đầu từng đợt run lên: thời đại học La Kỳ cũng xem không ít phim kinh dị, lúc ấy xem chính là giải trí, La Kỳ chưa từng nghĩ tới thế giới này thực sự quỷ là cái dạng gì; sau lại ở sân ga gặp được quỷ, hắn cũng bởi vì tạo hình của đối phương sạch sẽ rõ ràng mà không liên tưởng ra cái gì khủng bố.

            Hiện tại, La Kỳ rốt cuộc cũng đã có được xúc động cùng tự giác muốn hô to “Có quỷ a”.

            “Ân? Ngươi sợ ta?” Nữ quỷ giống như phát hiện chuyện gì thú vị, âm trầm cười rộ lên.

            La Kỳ nuốt nước bọt, khóe miệng run rẩy: “Không, không có.”

            “Không sao.” Nữ quỷ tỏ vẻ không quan tâm, “Bất quá ngươi vẫn còn tốt hơn tên tiểu quỷ này – tiểu tử này rõ ràng là quỷ, vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy ta còn dám thét chói tai nói có quỷ.”

            “Ai bảo ngươi tạo hình kinh khủng như vậy a, a di!” Quỷ bị nói ra chỗ yếu lập tức phản kích.

            “Gọi tỷ tỷ.” Nữ quỷ theo thói quen sửa hắn, “Người sau khi bị chết do tai nạn xe cộ, tạo hình như ta mới đúng là bình thường.”

            “Nghĩa là như thế nào?” Tò mò lấn áp sợ hãi, La Kỳ nhịn không được xen vào hỏi.

            Nữ quỷ nghiêng mặt nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự thăm dò. La Kỳ miễn cưỡng nở nụ cười, cố gắng khiến cho chính mình nhìn thẳng nàng, tận lực lễ phép: “Cái kia, nếu cảm thấy không tiện…”

            “A? Không có gì là không tiện.” Nữ quỷ chống đỡ nửa người trên, đổi thành tư thế ngồi, “Ngươi trước kia chưa từng thấy quỷ?”

            La Kỳ lắc đầu, chỉ chỉ quỷ bên cạnh: “Trước khi gặp hắn, chưa từng thấy qua.”

            “Ai? Như vậy a…” Nữ quỷ sờ sờ cằm ra vẻ trầm tư, chính là không trầm tư được bao lâu đã bị mái tóc rớt xuống che khuất mặt. Nàng tùy tiện đem tóc hất ra phía sau, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến cho La Kỳ cảm thấy bất ngờ.

            Những thứ xinh đẹp mà ngắn ngủi luôn khiến cho người ta thương tiếc, La Kỳ là người bình thường, tất nhiên cũng không ngoại lệ.

            “Tuổi còn trẻ như vậy mà tai nạn xe cộ, thực đáng tiếc a.” Hắn nghĩ như vậy, sợ hãi ban đầu dần dần phai nhạt, lại nhìn nữ quỷ, hắn đã thấy mình không còn phải bức bách chính mình nữa.

            Nữ quỷ không biết gì, vẻ mặt vẫn rất chuyên tâm. La Kỳ kiên nhẫn chờ nàng mở miệng, vừa vặn quỷ ở bên cạnh cũng thúc giục nàng: “Nghĩ cái gì?”

            “Ân?” Nữ quỷ nhướn mày, “Hỏi ta?”

            “Vô nghĩa!”

            “Ta suy nghĩ, ngươi với tình nhân ngươi đều giống nhau, rất kỳ quái.”

            “Ta nói cái này đùa không vui một chút nào!” Quỷ rít gào.

            Nữ quỷ không chút nào để ý khoát tay, không có hảo ý cười: “Ngươi gấp cái gì? Chẳng lẽ ta nói trúng?”

            Quỷ bị nàng chọc giận đến mức phun hỏa, nhưng bởi vì không thể ly khai sân ga nên chỉ có thể giậm chân tại chỗ mà giương mắt nhìn.

            Nữ quỷ hớn hở hướng La Kỳ nháy mắt mấy cái, La Kỳ đột nhiên hiểu được ý tứ của nàng: tất cả mọi người đều như vậy – lấy việc khi dễ tiểu hài tử làm thú vui…

            “Khụ…” La Kỳ vừa xấu hổ vừa buồn cười, hé ra khuôn mặt với biểu tình vặn vẹo: “Cái kia, ngươi nghĩ đến cái gì?”

            Nữ quỷ khi dễ đủ rồi, rốt cuộc vừa lòng ngẩng đầu: “Ngươi là quái nhân.” Câu này là nói với La Kỳ, “Ngươi là quái quỷ.” Câu này là nói với quỷ.

            “Sao nói như thế?”

            “Ta trước kia cũng chỉ đụng tới một tên có thể nhìn thấy quỷ. Tên kia từ nhỏ có thể thấy – ân, cho nên hắn bị người khác cho là kẻ điên. Giống như ngươi đột nhiên nhìn thấy quỷ, ta thực chưa thấy qua. Về phần tiểu quỷ ngươi, lẽ ra khi chết ngươi như thế nào, biến thành quỷ cũng sẽ là cái dạng đó… tạo hình như ngươi cũng không giống như là bị xe đâm chết a. Cho nên…” Nàng trầm ngâm.

            “Cho nên?” La Kỳ cùng quỷ mở miệng hỏi.

            “Các ngươi cực kỳ hợp nhau.” Nàng tổng kết.

            La Kỳ vô lực, quỷ tiếp tục phát điên.

            Nữ quỷ tủm tỉm cười hướng bọn họ phất tay: “Tốt lắm, không quấy rầy các ngươi, Ta còn phải đi đến phía trước, có cơ hội sẽ tìm các ngươi nói chuyện phiếm!” Nói xong, nàng cũng khồng chờ bọn họ trả lời, cúi người xuống theo dọc đường chậm rãi đi xa.

            “Tạm biệt không tiễn! Có rảnh đi giáng tai họa xuống đầu người khác, đừng tìm đến ta!” Quỷ oán hận hướng nàng hét.

            Nữ quỷ không có dừng lại, chỉ có tiếng cười của nàng từ xa xa vọng đến.

            La Kỳ thấy nàng đi xa. Động tác của nàng thoạt nhìn thực gian khổ, tuy biết rằng nàng sẽ không bị mặt đường cứng rắn ma sát bị thương, nhưng hắn vẫn cảm thấy đi như vậy sẽ rất đau.

            “Nàng ở đây đi trên con đường này đã 20 năm.” Quỷ theo tầm mắt hắn, đột nhiên thở dài, “Nàng nói tìm đứa nhỏ của nàng.”

            La Kỳ sửng sốt: “Đứa nhỏ?”

            Quỷ gật đầu, biểu tình có chút ảm đạm: “Nàng khi chết mang thai, hơn sáu tháng.”

            La Kỳ trầm mặc.

            Sân ga nhất thời an tĩnh lại.

            Ánh trăng tròn trên bầu trời tựa như không còn đỏ như vậy nữa, gió thổi cũng mang theo cảm giác mát mẻ.

            La Kỳ yên lặng ngẩng đầu ngắm trăng, tâm lại mạc danh kỳ diệu chua xót.

            Có người nói, người chết biến thành quỷ, là bởi vì có việc không thể buông tay, hoặc là oán hận, hoặc là lưu luyến si mê, luôn luôn có một lý do khiến bọn họ chấp nhất ở lại dương gian.

            Nữ quỷ là vì đứa nhỏ của chính mình.

            Mà quỷ cô đơn vẫn canh giữ nơi sân ga, “Ngươi là vì cái gì mà lưu lại?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.