Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 25: Chương 25: Chú ơi, chú đi đi.




Lúc này, Lăng Dịch Sâm bắt đầu phát huy sở trường nói dối đặc biệt của cậu, cậu vẫn không ngừng nói nói nói, ước chừng qua mười mấy phút, đến lúc cậu nhìn thấy khóe miệng của Sở Phong giật giật hai cái, sau đó mới im miệng, lại bắt đầu ăn cây kẹo que thứ hai.

“Chú ơi, chú đi đi, không cần phải để ý cháu đâu, mami của cháu một chút nữa sẽ đến đón cháu.” Lăng Dịch Sâm phủi phủi mông, đeo ba lô lên, đứng lên đi về phía thang máy, cậu đã quyết định rồi, lúc này vẫn là không nên đi cùng cái người nguy hiểm này, lỡ như bị bắt lại thì chơi không vui nữa rồi.

Sở Phong cũng không muốn trông thằng nhóc này, anh nhớ lão đại cực kì không thích đến gần con nít, không biết hôm nay bị trúng gió gì, lại còn kiên nhẫn bảo anh giúp nó. Mắt thấy sắp bắt đầu giao dịch rồi, không biết lần này Carrera đến có giở trò gì không đây, anh rất lo cho an nguy của lão đại.

Nhưng cho dù rất muốn bỏ đi ngay, Sở Phong vẫn là hỏi Lăng Dịch Sâm một tiếng, tên của mẹ cậu là gì sau đó mới yên tâm.

“Từ Niệm Niệm ạ, mami cháu và cô chị em của mami nữa bọn cháu sống chung đó, yên tâm đi, tạm biệt chú khờ khạo nhé.” Thang máy vừa mở cửa ra, Lăng Dịch Sâm lập tức chui vào, ấn số tầng rồi chạy mất.

Sở Phong sững sờ tại chỗ, lần nữa không khống chế được giật giật khóe miệng, vừa rồi thằng nhóc đó nói mẹ của nó gọi là gì ấy nhỉ? Từ Niệm Niệm? Đó không phải là vị khách ở phòng tổng thống sao, ách còn có…… Mới nãy kêu anh là gì đấy? Khờ khạo, chú khờ khạo hả? Anh, anh là nhị đương gia của một băng xã hội đen, sao có thể khờ, khờ khạo chứ hả?

Vốn muốn kéo nhóc con kia lại dạy dỗ một trận, kết quả trong lúc anh sững sờ, thang máy đã từ từ đi lên, hiện giờ đã đi đến tầng năm rồi, Sở Phong nhìn đồng hồ treo trên tường một cái, ngẩng đầu quẹt thẻ, đi vào một cái thang máy khác. Đột nhiên anh có một dự cảm xấu.

“Alo, alo, là cô Lăng phải không? Tôi là anh Lăng đây.” Bảo phục vụ giúp cậu nạp tiền điện thoại xong, Lăng Dịch Sâm trốn trong phòng gọi điện cho mami.

Lúc này Lăng Vi đang nằm trên giường lớn, hưởng thụ kì nghỉ đặc biệt của cô. Vừa trông thấy cuộc gọi đến của con trai liền lập tức nhận điện thoại, hơn nữa còn che miệng nhỏ giọng trả lời: “Nhóc con, tại sao di động lại thiếu tiền, làm sao nạp tiền điện thoại được?” Theo như cô biết, thằng quỷ nhỏ nhà cô không hề biết nạp tiền điện thoại.

Lăng Dịch Sâm một tay đùa với chú hamster nhỏ của cậu, một tay cầm khoai tay, đặt di động qua một bên. Rất bình tĩnh nói: “Bảo phục vụ nạp giúp con đó, tiền boa con cũng cho luôn rồi, nhưng mà nói rõ nhé, tiền tiêu rồi, mami phải trả cho con đó nha.”

“Biết rồi, tự chăm sóc mình cho tốt đấy.” Lăng Vi xoa xoa huyệt thái dương, trong lòng nghĩ phải làm sao để cứu mình đây, con trai chắc chắn là nhờ không được rồi, nếu như đến cứu mình, khẳng định sẽ như đưa dê vào miệng cọp, có đi không có về.

Nhưng Lăng Dịch Sâm không hề biết ý nghĩ của mami mình thế nào, nói hai câu mới nhớ ra, cuộc điện thoại này lại là mình gọi qua, vội vàng bảo Lăng Vi gọi lại.

Lăng Vi rơi lệ chua xót, chỉ là năm đầu tiên khi con trai ra đời cô sống cần kiệm một chút thôi mà, sao lại nuôi thành tật xấu như thế này cho con trai rồi. Vừa tham ăn lười làm, vừa hám tiền không đủ, hơn nữa…… Chết người nhất chính là keo kiệt đến mức không có từ nào để hình dung được……

Điện thoại thông rồi, Lăng Dịch Sâm nhận điện thoại liền bắt đầu kể chuyện mình gặp phải, nhưng tránh nặng tìm nhẹ, vì để thể hiện trí tuệ của cậu, không nói tới chuyện gặp mặt Viêm Bá Nghị, chỉ nói ở khách sạn gặp được hai người kia thôi.

Chỉ nói như vậy thôi, cũng đã làm cho Lăng Vi kinh hãi trực tiếp từ trên giường bật dậy.

“Dịch Dịch, mami nói với con này, con không cần đến cứu mami, mami sẽ nghĩ cách liên lạc với mẹ nuôi của con, để mẹ nuôi đón con về Mỹ, nghe lời.” Lúc này chuyện Lăng Vi lo lắng nhất chính là Lăng Dịch Sâm có bị Viêm Bá Nghị nhận ra hay không, nếu như, nếu như con trai bị tìm ra,thì không nhất định cô có thể giành lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.