Viêm Bá Nghị vừa nhìn thấy có đứa nhỏ chạy qua liền muốn quát lên, anh ghét con nít, đặc biệt là những đứa nhỏ vừa thấy anh đã khóc òa lên. Chỉ là, thằng nhóc này…… nằm sấp bên cạnh anh, giống như đang trốn ai đó, hơn nữa…… sao lại không sợ ánh mắt lạnh băng anh bắn ra nhỉ.
Anh nhìn màn hình giám sát trên di động, xác định Lăng Vi không có rời khỏi phòng ngủ của anh, mới yên lòng thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía đứa nhỏ kia. Nếu không phải vì có công việc làm ăn phải bàn, thì anh không thể nào để Lăng Vi một mình ở Xích Viêm bang chờ anh.
Lúc này Lăng Dịch Sâm đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Sở Phong, không để tâm đến những chuyện xung quanh. Nhưng mami và mẹ nuôi đều đã dạy cậu, phải mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, nên cái chú mặc âu phục bên cạnh đang đánh giá mình, cậu cũng biết.
“Khụ……” Viêm Bá Nghị ho nhẹ một tiếng, không biết vì sao, nhìn thấy cậu bé này, anh đặc biệt muốn trêu ghẹo, trong ấn tượng của anh, vẫn chưa có đứa bé nào có thể ở gần anh hai phút.
Lăng Dịch Sâm nghe thấy tiếng ho liền lập tức nghiêng đầu nhìn qua: “Sao chú lại ho rồi, có phải bệnh……” Đối diện gương mặt anh tuấn lạnh lùng của Viêm Bá Nghị, Lăng Dịch Sâm chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua mami bị cướp đi, thoáng chốc mặt trắng bệch ra…… Không phải chứ, xui xẻo như vậy, lại đụng phải …… tên xấu xa ở đây!
Viêm Bá Nghị trông thấy cậu bé thay đổi sắc mặt, cho rằng mình dọa tới nó. Do dự một lúc, vẫn bày ra một vẻ mặt khá là dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: “Anh bạn nhỏ, cháu đang trốn ai thế?”
Bạn nhỏ Lăng vốn muốn chuồn đi ngay lập tức, trong mấy giây ngắn ngủi, đại não đã nhanh chóng xoay mấy vòng, chỉ chốc lát đã nghĩ ra kế hoạch giải cứu mami như thế nào. Cậu đón lấy ánh mắt của Viêm Bá Nghị, trên mặt nở nụ cười ngây thơ, giọng nói giòn tan: “Cháu tự mình chơi thôi, không có trốn ai cả, chú ơi, cháu ngồi ở đây một chút đợi người nhà đến tìm cháu có được không?”
Viêm Bá Nghị lưỡng lự một hồi, chống lại đôi mắt to long lanh như viên ngọc của Lăng Dịch Sâm, gật đầu. Anh vốn muốn hỏi cụ thể một chút, lúc này Sở Phong đã đi tới.
“Lão đại, khách sạn không có thông tin đăng kí của cô Lăng Vi, em đã sắp xếp phòng riêng xong hết rồi, Carrera và người của hắn một lúc nữa sẽ tới ngay.” Sở Phong cúi đầu cung kính nói. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lăng Dịch Sâm ngồi cạnh Viêm Bá Nghị, đang làm mặt quỷ với anh.
Thằng nhóc này…… Hình như đã gặp qua ở đâu rồi, Sở Phong tìm tòi nghiên cứu nhìn Lăng Dịch Sâm, thuận miệng hỏi: “Anh bạn nhỏ, sao cháu lại ở đây?” Nói xong anh vỗ trán một cái nhớ ra rồi, anh đã gặp nhóc con này ở tòa nhà thương mại nơi Lăng Vi nhậm chức.
“Lại gặp nhau rồi, chiếu cố nhiều hơn nha.” Lăng Dịch Sâm chớp chớp mắt, hiển nhiên là một bộ dáng của một ông cụ non. Sở Phong nhìn đến đầu đầy dấu chấm hỏi, trong lòng nghĩ thầm sao lão đại lại ngồi ngây ngốc ở đây với tên nhóc này, mà nhóc con này cũng không bị dọa đến khóc nha.
Viêm Bá Nghị sờ sờ cái đầu nhỏ của Lăng Dịch Sâm, sau đó đứng lên đi về phía thang máy, vừa đi vừa dặn dò: “Thằng bé này đi lạc rồi, cậu giúp nó tìm người nhà đi rồi trở lại.” Nói xong cũng không đợi Sở Phong, lấy thẻ ra quẹt vào, liền đi vào thang máy.
Bàn chân của Sở Phong vốn muốn nhấc lên, liền rút lại, chỉ có thể đứng tại chỗ giúp anh bạn nhỏ tự nhiên lòi ra này tìm người thân.
Đối với giao dịch đêm nay, anh đã trông mong rất lâu rồi, kết quả…… lại……
“Chú ơi, đi cùng cháu chú không vui hả?” Lăng Dịch Sâm lấy từ trong ba lô ra hai cây kẹo que, một cây bỏ vào trong miệng, một cây đưa cho Sở Phong.
Sở Phong cúi đầu nhìn cậu bé ngây thơ hồn nhiên, trong lòng bứt rứt. Anh lắc lắc đầu không nhận kẹo que, mà quan tâm hỏi thăm tin tức nguời thân của Lăng Dịch Sâm.