Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 87: Chương 87: Chương 81 (2)




Lúc Lăng Vi thức dậy thì mặt trời đã lên cao, cô xoa xoa cái eo đau nhức, cắn răng nghiến lợi nhìn sang Viêm Bá Nghị ngồi chờ ở bên cạnh.

“Vi Vi, em dậy rồi hả, đói không, anh với Dịch Dịch có mang chút đồ ăn về cho em nè.” Viêm Bá Nghị cười đến dịu dàng, ăn no rồi thì tới chuyện “hạnh phúc”, tối nay anh vẫn còn muốn nữa nha.

Lăng Vi nhếch nhếch khóe miệng, ngồi dậy thì phát hiện mình vẫn đang trần truồng, tức thì lại nằm xuống, mở miệng nói: “Viêm Bá Nghị, anh vô sỉ, anh hèn hạ, anh thật là quá đáng.”

Viêm Bá Nghị tưởng Lăng Vi hối hận, thoáng chốc nụ cười trên mặt cứng lại. Chân mày nhíu chặt, không biết nên nói gì cho phải.

Lăng Vi nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, phì cười.

“Lúc nãy anh nói gì với Dịch Dịch ở ngoài hả?” Tiếng nói chuyện lớn như vậy, ồn đến nỗi làm cô thức luôn.

Viêm Bá Nghị nhìn thấy rặng mây đỏ trên mặt Lăng Vi, mới nhận ra vừa rồi là Vi Vi xấu hổ. Nghĩ như thế, anh vươn tay ra, sờ lên hai chỗ tròn tròn kia.

Lăng Vi kéo tay của Viêm Bá Nghị qua, há miệng cắn, nghe thấy Viêm Bá Nghị đau đớn khẽ hít vào, cô lập tức buông tay ra.

“Đau hả?” Không để ý tấm chăn trên vai mình đã tuột xuống, Lăng Vi nhìn cánh tay của Viêm Bá Nghịm xoa nhẹ hai cái.

Viêm Bá Nghị lắc đầu, trái cổ rung động. Do dự hai giây mới lên tiếng: “Vi Vi, có thể thương lượng với em chút chuyện không?”

Lăng Vi lấy quần áo tự lo cho mình mà mặc vào, gật đầu, ý bảo Viêm Bá Nghị nói.

Thấy Vi Vi có ý cho phép, Viêm Bá Nghị mới cho mình thêm can đảm, hắng giọng rồi mới nói: “Sau này mỗi ngày anh đều muốn ở chung một phòng với em.” Hàm ý bên trong em tự nghĩ đi.

Sau khi Lăng Vi mặc xong áo lót, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Viêm Bá Nghị, phát hiện trong mắt anh chứa đầy vẻ mong đợi, không nghĩ nhiều liền gật đầu.

Nếu như cô có thể nghĩ đến ẩn ý về phương diện kia của Viêm Bá Nghị, thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý thoải mái như vậy, đợi đến khi cô cảm nhận được sự mạnh mẽ của Viêm Bá Nghị, không thể không chấp nhận, thì đã muộn rồi.

“Cốc cốc cốc. Mami, daddy lại ngủ nữa rồi hả, có tìm thêm em trai với em gái cho con không vậy? Mami mở cửa đi, cốc cốc cốc.” Lăng Dịch Sâm ở ngoài lại gõ cửa, đã sắp trưa rồi đó, sao mami còn chưa xuất hiện nữa, chẳng lẽ đã đi sinh bé cưng rồi ư? Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng Dịch Sâm vẫn có chút khó nói nên lời.

Sau khi Lăng Vi mặc quần áo xong, hung hăng liếc Viêm Bá Nghị một cái mới đi đến trước cửa, mở cửa phòng ra, thấy cậu con trai nhà mình không biết từ khi nào đã khiêng một chiếc ghế nhỏ ngồi ngoài cửa ăn đồ ăn vặt, còn vừa ăn vừa gõ cửa nữa.

Thấy Lăng Vi ở trong đã đi ra, Lăng Dịch Sâm lập tức nói: “Mami, rốt cuộc mẹ cũng ra rồi, suýt chút nữa là con trai của mẹ bị đói chết rồi đó mẹ biết không?”

Viêm Bá Nghị cũng đi ra, đứng sau Lăng Vi, nhìn cậu nhóc ngồi bắt chéo đôi chân mập mạp ngắn ngủn, vừa ăn khoai tây vừa bày tỏ sự bất mãn của mình, anh nắm tay Lăng Vi, vòng qua Lăng Dịch Sâm đi ra ngoài.

“Daddy, ba thật là đủ rồi đó nha, lên giường không nhận nợ, xuống giường không nhận phòng mà.” Mất mặt bên chỗ mami, vậy thì nhất định phải tìm lại từ chỗ daddy mới được.

Lăng Vi và Viêm Bá Nghị đi thẳng vào phòng khách, ai cũng không để ý đến cục cưng họ Lăng đang tỏ vẻ đáng yêu, Viêm Bá Nghị chỉ nhíu mày một cái, cũng không quan tâm con trai nói gì, dù sao anh đã đạt được mục đích của mình rồi, cái đó mới quan trọng.

Lúc Lăng Vi đi tắm rửa, Viêm Bá Nghị bỏ đồ ăn mang về vào lò vi sóng để làm nóng, lúc bưng ra thì Lăng Vi đã ngồi chờ trên bàn ăn rồi.

Nhìn Lăng Vi ăn như hổ đói, vẻ mặt Viêm Bá Nghị đầy dịu dàng, nhớ lại chuyện tốt đẹp tối qua, trong lòng anh đặc biệt thỏa mãn.

Vi Vi đã chấp nhận anh, rốt cuộc Viêm Bá Nghị anh cũng đã bước vào trái tim của người phụ nữ này rồi.

Thấy Viêm Bá Nghị đang ngẩn ra, Lăng Vi giơ tay vẫy vẫy trước mắt anh, đợi sau khi Viêm Bá Nghị hoàn hồn lại, cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Mấy người đến tìm em tối hôm qua không biết là ai, có khi nào sau này lại đến nữa không, em lo cho Dịch Dịch.”

Viêm Bá Nghị lắc đầu: “Không đâu, anh đã cho thuộc hạ đến bên này lặng lẽ canh giữ rồi, nếu như có người đến nữa, thì tuyệt đối có tới không có về.”

“Mami, mẹ lo lắng cho con gì thế? Mẹ có daddy rồi còn biết lo lắng đến con nữa á?” Lúc này Lăng Dịch Sâm bình bịch chạy tới, cái mông lắc lư ngồi xuống trước mặt Lăng Vi, hỏi với giọng điệu ngây ngô.

Sau khi Lăng Vi uống hết chén canh, lau miệng rồi mới nhìn sang Lăng Dịch Sâm, nói: “Con trai, hôm nay mami còn chút việc chưa làm xong, con với daddy chơi ở phòng khách, hoặc là bảo daddy dắt con ra ngoài đi dạo nhé, mami vào phòng sách trước.” Nói xong rồi quay đầu đi, để lại đồ thừa trên bàn cơm cho Viêm Bá Nghị xử lý.

“Daddy, mami bắt nạt ba phải không? Làm một người phụ nữ gia đình, mà mẹ lại không biết dọn chén đũa, không sao, con giúp ba.” Nói xong, Lăng Dịch Sâm liền cầm một đôi đũa chạy vào phòng bếp.

Viêm Bá Nghị dở khóc dở cười, anh muốn kêu con trai lại, hướng đó không phải đi vào phòng bếp đâu, chẳng lẽ muốn rửa đũa trong bồn cầu?

Đột nhiên như nghĩ đến gì đó, Lăng Dịch Sâm dừng chân lại, xoay người lại nhìn daddy nhà mình một cái: “Daddy, sao ba không vào đây?”

Viêm Bá Nghị nhếch nhếch khóe miệng nói: “Dịch Dịch, con xác định là muốn vào căn phòng đó để rửa chén hả?” Ặc, con trai ơi, đó là phòng vệ sinh, phòng vệ sinh nha.

“Phải ạ, lần trước đến nhà Bảo Gia Lệ, mẹ bạn ấy không có ở nhà, bạn ấy cũng rửa trong bồn cầu đó. Con thông minh lắm phải không, học một cái là biết liền.”

Viêm Bá Nghị không biết nên cười hay là nên thế nào đây, anh chỉ cảm thấy cả người đều không ổn. Chắc là con trai đang trêu mình thôi, chẳng phải bình thường rất khôn ngoan đó sao?

“Thế nên, daddy muốn con vô bồn cầu rửa chén, hay là muốn dắt con đi siêu thị mua kem?” Lăng Dịch Sâm nhìn dáng vẻ bị sét đánh đến ngoài khét trong sống của daddy, có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói ra mục đích của mình.

Viêm Bá Nghị ho một tiếng, nhìn đôi đũa trong tay Dịch Dịch một cái, bật cười.

“Bảo Gia Lệ là ai thế? Thật sự rửa chén đũa trong bồn cầu hả?” Vấn đề này anh vẫn nên hỏi một chút, dù sao đứa bé ngược đãi tâm hồn như thế không phải nhà nào cũng có đâu.

Lăng Dịch Sâm lắc đầu không định nói nhiều thêm nữa, chạy tới kéo tay Viêm Bá Nghị muốn đi ra ngoài, Viêm Bá Nghị chỉ có thể đi theo, dắt thằng nhóc con tham ăn này đi siêu thị mua kem. Sao mà anh nhớ hôm qua lúc đi siêu thị đã mua cho Dịch Dịch rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt rồi mà?

Ngày đấu thầu đã đến, sáng sớm Lăng Vi đã đến công ty, thấy Ngô Mỹ Mỹ đứng chờ cô ở phòng làm việc, cảm thán trong lòng, vậy mà còn đến sớm hơn mình nữa.

“Tổng giám đốc Lăng, bản vẽ thiết kế đều chuẩn bị xong hết rồi.” Ngô Mỹ Mỹ mỉm cười đưa giấy vẽ trong cho Lăng Vi.

Lăng Vi nhận lấy, xem mấy tờ, phát hiện là những kiểu cô cần, chỉ là có một vài chỗ cần phải chỉnh sửa, sửa bản vẽ của Ngô Mỹ Mỹ ngay trước mặt cô ấy thì có chút không tôn trọng người ta. Lăng Vi mỉm cười trả lại bản vẽ thiết kế cho Ngô Mỹ Mỹ, lần này cứ dùng cái của Ngô Mỹ Mỹ cũng được.

Lăng Vi dắt Ngô Mỹ Mỹ đi về phía thang máy. Vừa đi vừa hỏi: “Cô biết chuyện tập đoàn Thượng Lạc cũng đấu thầu chứ?”

Ngô Mỹ Mỹ gật đầu, nói: “Tuy Vưu Na là chị họ của em, nhưng em không có lí do gì thuyết phục chị ấy nhường chúng ta một chút, nhưng, lúc em chờ chị đến, có một cô thư ký của tập đoàn Thượng Lạc vội vã tới tìm chị, nói là có việc gấp.”

Thư kí tìm cô, chuyện gấp? Lăng Vi suy nghĩ một chút, cảm thấy không có khả năng lắm. Cô đã không có quan hệ gì với tập đoàn Thượng Lạc nữa, cô đã chủ động từ chức rồi, có thể nhìn ra là Vưu Na rất ghét cô, bây giờ lại đến đây tìm mình làm gì?

Nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu, Lăng Vi lại nhìn sang Ngô Mỹ Mỹ nói: “Cô ta nói rõ thân phận không hay là từ đâu mà nhìn ra được?” Thời khắc mấu chốt, cô phải cẩn thận một chút.

“Là do em nhìn ra, em từng đến tập đoàn Thượng Lạc tìm chị họ, đã từng nhìn thấy cô ta.” Ngô Mỹ Mỹ đi theo Lăng Vi vào thang máy, nói tiếp.

Lăng Vi không định tiếp tục đề tài này, cúi đầu nhìn cái hộp đựng thành phẩm trong túi xách. Cô muốn sắp xếp lại manh mối, hi vọng lần đấu thầu này có thể thành công, làm vang danh tiếng của công ty thiết kế trang sức Thái Đạt. Nhưng người nước ngoài không dễ đối phó vậy đâu, lực lượng như vậy chưa đủ vào đâu cả.

Ngô Mỹ Mỹ cũng nhìn ra được ý của Lăng Vi, sau khi hai người đi ra thang máy, ngồi lên xe liền chạy thẳng đến hội trường chính. Vẫn chưa đến nơi thì nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

“Alo, tổng giám sát Monica ạ?” Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại hơi gấp gáp, Lăng Vi nghe ra được người gọi điện là ai, thư ký Tiểu Tô của tập đoàn Thượng Lạc.

Lăng Vi lái xe bằng một tay, đeo tai nghe bluetooth vào. “Là thư ký Tiểu Tô à? Gọi điện đến có việc gì không?”

“Tổng giám sát Monica, chị có thể về tập đoàn Thượng Lạc làm việc được không ạ? Hôm nay là ngày đấu thầu, trợ lý Sở nói nếu tôi có thể mời chị về, thì tôi không cần phải rời cương vị công tác nữa.” Tuy lời nói của thư ký Tiểu Tô rất thẳng thắn, nhưng không hề đường đột.

Lăng Vi nhìn chằm chằm tình hình của con đường phía trước, từ chối khéo: “Thư ký Tô, cô nói với trợ lý Sở một tiếng, ý tốt của anh ấy tôi nhận, thực tình là đạo bất đồng bất tương vi mưu.”

Đầu bên kia điện thoại ‘A’ một tiếng, dường như không ngờ Lăng Vi sẽ từ chối, sửng sốt hai giây, quay qua nói với giọng nức nở: “Tổng giám sát Monica, tổng giám đốc Vưu muốn đuổi việc tôi, trợ lý Sở nói cho tôi một cơ hội, chị về đây thì anh ấy sẽ để tôi ở lại, chị giúp tôi với, tôi, tôi không muốn rời khỏi tập đoàn Thượng Lạc.”

Còn có điều kiện này à? Lăng Vi nhíu mày: “Bây giờ tôi còn có việc gấp, buổi chiều gọi điện nói tiếp nhé, tập đoàn Thượng Lạc thì tôi sẽ không về đâu, nếu như cô muốn tìm công việc, thì tôi cũng có thể đề cử một chỗ cho cô.” Nhân viên tốt như vậy, Vưu Na nói đuổi là đuổi. Được thôi, tập đoàn Thượng Lạc không cần, Thái Đạt bên này cần, đến lúc đó tức chết ả Vưu Na kia.

Không biết từ lúc nào, Lăng Vi cũng có thái độ đối địch với Vưu Na, có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô luôn cảm thấy người phụ nữ Vưu Na này có chút nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.