Kiếp Nạn Tình Nhân

Chương 88: Chương 88: Chương 81 (3)




Editor: miemei

“Nếu hôm nay có thể thành công, đoán chừng mặt của chị họ em sẽ bị tức đến tái hết luôn.” Ngô Mỹ Mỹ ngồi bên ghế phụ lái, thấp giọng nói.

Lăng Vi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Lần đấu thầu này, cô biết ả Vưu Na kia nhất định sẽ ôm ý nghĩ chắc chắn giành được, sẽ không coi nhà thiết kế như cô ra gì, cái cô chơi chính là đánh bất ngờ đấy.

Đến hội trường đấu thầu của Cartier, Lăng Vi vừa vào cửa đã nhìn thấy Vưu Na ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cô đổi hướng, đi ra sau.

Người phụ nữ tên Vưu Na này, giống như một đóa hoa hồng dại đầy gai vậy, vẫn là đừng chọc vào thì tốt hơn, dù sao ở đây cũng không thích hợp.

Cô muốn tránh đi, nhưng Vưu Na đã nhìn thấy rồi. Từ khi Lăng Vi vừa bước vào cửa, khóe mắt của Vưu Na đã lướt qua cô rồi.

“Ôi, đây chẳng phải là cô Monica sao, hôm nay cũng đến tham gia đấu thầu hả?” Giọng nói của Vưu Na rất chói tai, Lăng Vi dừng bước, mỉm cười quay đầu lại, không hề để ý đến việc Vưu Na cố tình vạch trần cô là nhà thiết kế Monica. Mỉm cười nói: “Không ngờ tổng giám đốc Vưu cũng ở đây, quý công ty cũng giống những công ty nhỏ như chúng tôi, cùng tham gia đấu thầu à?”

Vưu Na cảm thấy mỗi lần gặp Lăng Vi đều có nỗi xúc động muốn cắn người, mỗi một lần tính kế với Lăng Vi, lại thất bại một lần lại một lần, cô ta hận không thể khiến Lăng Vi lập tức biến mất khỏi thế giới này. Cô ta không có được tình yêu của Viêm Bá Nghị, cũng không thể để cho Lăng Vi chiếm được.

Lăng Vi thấy Vưu Na đứng lên, vẻ mặt ngoài cười trong không cười, cô cũng nhếch một nụ cười lên, chậm rãi đi đến trước mặt Vưu Na, vừa giơ tay ra, lại rút về.

Vưu Na chán ghét trừng Lăng Vi một cái, tay của cô ta vốn để nghiêng, cô ta muốn khiến cho Lăng Vi mất mặt, nào ngờ Lăng Vi lại chơi chiêu này, giống như có ý rất ghét cô ta vậy, tay đã vươn ra vẫn có thể rút về.

“Tổng giám đốc Vưu, tôi không quấy rầy chị nữa, vẫn còn vài thứ phải chuẩn bị, công ty nhỏ mà, việc gì cũng phải tự làm, không so được với tập đoàn lớn như chị.” Nói xong, cũng mặc kệ người xung quanh nhìn như thế nào, Lăng Vi xoay người đi mất, từ đầu đến cuối cũng không cho Vưu Na một vẻ mặt tốt lành.

Tức thì Vưu Na cảm thấy rất mất mặt, may mà Sở Dụ từ bên ngoài đi vào, đến bên cạnh cô ta, bắt đầu nói kết quả bàn bạc với bên cung ứng..

Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra tiếp theo, khóe miệng của Vưu Na khẽ cong lên, Lăng Vi, chúng ta cứ mỏi mắt mong chờ đi…… Hôm nay là thời cơ tốt để hủy diệt cô đấy!

Lăng Vi mang theo Ngô Mỹ Mỹ ngồi vào chỗ ở hàng thứ ba bên trái, trên những chiếc ghế này không hề dán tên công ty, tất cả mọi người đều có thể tự chọn ngồi ở đâu. Hơn nữa, trong quá trình đấu thầu cũng sẽ không bất cứ đồ ăn thức uống nào, một khi đến đây, thì chỉ có thể đợi kết quả ra.

Đối với những doanh nghiệp đến trễ, thật xin lỗi, sau này cũng không có tư cách tham dự đấu thầu nữa.

Lăng Vi nhìn lướt quanh một vòng, sảnh hội nghị này không lớn lắm, mặc dù đã chật kín người, nhưng trình tự rất mạch lạc, trong đại sảnh chỉ có vài nhân viên của công ty Cartier, đứng ở đó trả lời các câu hỏi của mọi người, cho đến khi hội nghị bắt đầu, quản lí cấp cao của Cartier đi vào mới thôi.

“Tổng giám đốc Lăng, chị có cảm thấy cái ông người Pháp trên sân khấu kia vẫn luôn nhìn chị chằm chằm không?” Ngô Mỹ Mỹ nhịn không được lòng tò mò, kề vào tai Lăng Vi, nói nhỏ.

Lăng Vi vừa ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của người phụ trách kia, đánh giá người kia từ trên xuống dưới, không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Quay đầu qua nhìn Ngô Mỹ Mỹ, nhỏ giọng nói: “Đây là người phụ trách của công ty chi nhánh ở thánh phố Liêu, lần trước lúc tôi điều tra tư liệu có tìm hiểu qua, mắt của ông ấy có chút vấn đề, cô nhìn nhầm rồi.”

Ngô Mỹ Mỹ im lặng, mắt có vấn đề ư? Vậy thì có vấn đề thế nào, mới có thể khiến cho ánh mắt của gã đó nhuốm đầy nét dâm đãng như vậy chứ, đặc biệt là, lúc nhìn Lăng Vi, thiếu chút nữa là chảy nước miếng ra rồi.

Người phụ trách đó luôn miệng bô lô ba la nói gì đó, tiếng Pháp kèm theo tiếng Trung, nghe đến nỗi Lăng Vi phiền lòng không thôi. Cô cúi đầu nhìn tin nhắn trên di động, nghe thấy câu “Cám ơn mọi người”, sau đó mới ngẩng đầu lên lại.

Đợi đến khi các công ty đều giao tài liệu đấu thầu của mình cho người phụ trách công t Cartier, người phụ trách nhận tài liệu xong thì trở vào sau sân khấu.

Lăng Vi và người đại diện của tất cả công ty đều sốt ruột chờ đợi.

“Chị Vi, chị thấy chúng ta có được không?” Ngô Mỹ Mỹ nhìn phía trước, nhỏ giọng hỏi.

Lăng Vi gật đầu, quay qua kéo cổ tay của Ngô Mỹ Mỹ chỉ về đằng trước nói: “Cơ hội thắng của tập đoàn Thượng Lạc lớn nhất, xem vẻ mặt của Vưu Na và Sở Dụ thì biết, có thể bọn họ đã liên hệ được, nếu đã bắt được thóp của người phụ trách kia, có lẽ, còn có những chuyện không thể nói người khác biết nữa, tỷ lệ thắng của những công ty nhỏ như chúng ta là cực kỳ nhỏ.”

Ngô Mỹ Mỹ mấp máy môi: “Nếu đã biết đến đây cũng không thắng được, tại sao còn đến tham gia đấu thầu ạ?”

Lăng Vi mỉm cười không trả lời, không thử thì làm sao biết được? Cô cũng hi vọng tập đoàn Thượng Lạc làm như thế, đến lúc đó…… cô cũng đạt được mục đích rồi.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, người đàn ông người Pháp kia lên sân khấu, đứng trên sân khấu vẫn cầm hai túi hồ sơ xem một lần lại một lần. Dường như đang so sánh gì đó, có vẻ như rất lưỡng lự.

Những người bên dưới bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, lúc này còn chưa công bố kết quả, rốt cuộc là chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ư?

Chân mày của người phụ trách kia nhíu chặt, so sánh một lúc lâu, mới áy này nhìn về phía mọi người, nói: “Thật xin lỗi, lần cạnh tranh đấu thầu này không có kết quả, bởi vì có hai công ty có cùng bản vẽ thiết kế, chúng tôi quyết định hủy bỏ hoạt động đấu thầu lần này, bây giờ, ở trước mặt mọi người, hi vọng hai công ty này có thể giải thích tài liệu và phương án đấu thầu của các vị, chủ yếu là bản vẽ thiết kế, chúng tôi thật sự không hiểu, đại hội đấu thầu của Cartier lại có thể xuất hiện tình trạng này……” Gã đàn ông người Pháp dừng lại một chút, nhìn sang Vưu Na, mỉm cười nói: “Hi vọng tập đoàn Thượng Lạc và công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, có thể cho Cartier và đại biểu của các công ty ngồi đây một lời giải thích.”

Người phụ trách chi nhánh của Cartier ở thành phố Liêu nói như thế, những người trong phòng đều hiểu. Xem ra tập đoàn Thượng Lạc và công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, có một bên sao chép bản vẽ rồi.

Bầu không khí trong sảnh hội nghị có chút cảm giác gò bó nói không nên lời, tất cả mọi người im lặng nhìn về phía Vưu Na của tập đoàn Thượng Lạc và Lăng Vi của Thái Đạt. Mọi người đều rất lịch sự, không châu đầu ghé tai vào nhau. Có một số người thì không dám, tập đoàn Thượng Lạc cũng coi như là ông chủ phát tài của công ty bọn họ, có một số người thì im lặng xem kịch thôi. Những công ty từng bị Thượng Lạc chèn ép thì hi vọng Thượng Lạc tiêu đời, nhưng những công ty phụ thuộc vào tập đoàn Thượng Lạc, lại hi vọng lần này Thái Đạt bị dính phốt, bên ngoài còn có rất nhiều phóng viên, một khi có một bên bị người phụ trách của Cartier xác định là sao chép, vậy thì ngại quá, cũng đừng mong tiếp tục lăn lộn ở thành phố Liêu này nữa.

“Tổng giám đốc Lăng, không phải em, em, em không có đưa bản vẽ cho chị họ xem.” Ngô Mỹ Mỹ cuống quít giải thích. Cô ấy thật sự không có đưa bản vẽ thiết kế của mình cho Vưu Na xem.

Lăng Vi vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, nhìn lướt qua ánh mắt của những người xung quanh tập trung qua đây, trong lòng hiểu rõ, chuyện này rất rõ ràng, chắc chắn không thể nào không liên quan đến Vưu Na.

Trên sân khấu, người phụ trách vẫn đang nói gì đó, Lăng Vi cúi đầu suy nghĩ, mãi cho đến khi người phụ trách lại gọi tên công ty một lần nữa, mới ngẩng đầu lên.

Ngô Mỹ Mỹ căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô ấy không biết tại sao bản vẽ của cô ấy lại giống bản vẽ của Vưu Na y như đúc, bây giờ không biết phải làm sao. Cô ấy quay đầu qua nhìn Lăng Vi, phát hiện nụ cười trên mặt Lăng Vi vô cùng rạng rỡ, trái tim hoảng loạn của Ngô Mỹ Mỹ, dần dần, dần dần bình tĩnh lại.

Lăng Vi ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, Vưu Na đang đứng ở đó nhìn cô khinh bỉ, phảng phất như đã nắm bắt tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay. Lăng Vi cũng đứng lên, mắt đối mắt với Vưu Na, từ từ đi lên sân khấu.

Gã đàn ông người Pháp đứng giữa Vưu Na và Lăng Vi, cầm micro nhìn bên trái rồi nhìn bên phải, rồi mới xổ ra một câu tiếng Trung mọi người có thể hiểu được: “Mới người phụ trách của hai công ty giải thích một chút.”

Ngô Mỹ Mỹ ở dưới sân khấu như ngồi trên bàn chông, thầm hận người phụ trách của Cartier quá cố chấp, không biết tùy cơ ứng biến, không nể mặt một chút nào cả.

Đây chính là kiểu doanh nghiệp nước ngoài mà Lăng Vi hiểu rõ, cũng không phải cô chưa từng làm trong Cartier, đương nhiên biết một chút chế độ trong công ty của họ, bây giờ cô không vội giải thích điều gì, ngược lại rất muốn xem xem Vưu Na muốn làm gì.

“Cô này chính là cô Monica nhà thiết kế trang sức nổi danh đấy, sức ảnh hưởng ở nước ngoài khá lớn, các vị đồng nghiệp nhất định đều biết rất rõ.” Vưu Na đã lên tiếng trước rồi.

Lăng Vi đứng một bên, nhìn những người đại diện các công ty ngồi ở phía dưới, rất nhiều người đều gật đầu, nụ cười trên mặt cô từ từ nhạt đi.

Vưu Na nói tiếp: “Mấy ngày trước trợ lý đặc biệt của công ty chúng ta đã tốn hết tâm tư mời cô Monica đến công ty làm tổng giám sát thiết kế, chuyên phụ trách về công việc đấu thầu Cartier, không ngờ, cô ta mới nhận chức không đến một ngày, đã vội vàng từ chức, không biết có phải là vì đã trộm bản vẽ của chúng tôi rồi, muốn bán cho công ty khác hay không, lúc đó chúng tôi không có kiểm tra những vật phẩm mà cô Monica mang đi.”

Vưu Na dứt lời, bên dưới liền xôn xao, móng tay của Ngô Mỹ Mỹ cắm vào lòng bàn tay, cô ấy thực sự không ngờ chị họ lại chơi trò này, rõ ràng là……

“Ha ha ha, hay, nói hay lắm.” Lăng Vi vỗ tay khen hay, Vưu Na nói đến vui vẻ như vậy, để xem chút nữa cô ta té thảm như thế nào đi.

Trong mắt của gã đàn ông người Pháp kia cũng lóe lên tia sáng, trước đó ông ta đã nhận được lợi ích từ tập đoàn Thượng Lạc, nghĩ rằng trước khi về hưu muốn vơ vét một khoản, vậy thì có thể về Pháp dưỡng lão rồi, thành bại ngay trong lúc này.

Lăng Vi cười nhạt, nhìn quanh một vòng tất cả mọi người trong đại sảnh, xoay người hỏi Vưu Na, vô cùng khí phách nói: “Vậy, quý công ty muốn mời tôi trở về là vì nguyên nhân gì?” Nói xong, lấy di động ra, phát lại phần ghi âm cuộc gọi đến của thư ký Tiểu Tô.

Nghe nội dung ghi âm, ánh mắt sắc bén của Vưu Na nhìn xuống Sở Dụ ở dưới sân khấu, hận không thể nuốt sống anh ta. Cô ta không ngờ Sở Dụ lại bảo thư ký Tiểu Tô đi tìm Lăng Vi về, như vậy cô ta nói Lăng Vi mang bản thiết kế đi là không có đủ chứng cứ, khụ, thực ra bản thân cô ta cũng đâu có chứng cứ gì, chỉ dựa vào quyền thế và thực lực của tập đoàn Thượng Lạc muốn làm cho những công ty bên dưới ép Thái Đạt thừa nhận bọn họ đã sao chép bản vẽ thiết kế thôi.

Chuyện thiệt thòi này Lăng Vi sẽ không chịu nuốt, cô mặc kệ Vưu Na sao chép bản thiết kế của Ngô Mỹ Mỹ từ lúc nào, bây giờ cô chỉ muốn tát vào mặt Vưu Na, để cô ta mất hết mặt mũi.

“Cái này không thể nói rõ được điều gì, có thể trợ lý Sở biết cô đã trộm bản vẽ đi, muốn mời cô về, bây giờ vấn đề cần nói là bản thiết kế của công ty chúng tôi bị cô sao chép, chứ không phải là chuyện một nhân viên đã bị đuổi việc gọi điện cho cô.” Lúc Vưu Na nói đến trộm bản vẽ, dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ khiến cho rất nhiều người tin tưởng tập đoàn Thượng Lạc sẽ không làm chuyện như vậy.

Lăng Vi im lặng, biểu hiện của cô làm cho những người bên dưới sân khấu cảm thấy cô đang chột dạ.

Lúc này không biết từ đâu nhảy ra một người, đứng lên hét với Lăng Vi: “Thừa nhận đi, chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, cái danh hiệu nhà thiết kế nổi tiếng này có được cũng có chút mờ ám phải không, doanh nghiệp lớn như tập đoàn Thượng Lạc, sao lại sao chép công ty nhỏ không chút tiếng tăm như mấy người chứ?”

“Đúng đó, đúng đó, thừa nhận đi.” Bên dưới bắt đầu có người hô hào lên, đây đều là những công ty từng nhận được lợi ích từ tập đoàn Thượng Lạc, bọn họ cũng có chút ý đối địch với công ty thiết kế trang sức Thái Đạt, nếu như bản vẽ thật sự là của Thái Đạt, vậy thì những công ty như bọn họ càng không có ngày nổi danh, nhất định phải để cho Thượng Lạc đạp Thái Đạt xuống gót chân, thì mấy công ty nhỏ của bọn họ vẫn có thể thuận lợi bò lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.