Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 91: Chương 91: Bảy ngày đã thông Nam Bác




Cái dập đầu này làm cho tất cả bọn họ đều sợ hãi, đầu óc choáng váng... Một nhân vật như công chúa mà cũng bị ép đến nổi phải quỳ xuống sao?

Ninh Tương Y ngẩng đầu lên thấp giọng khẩn cầu: "Chi cần cho ta thời gian bảy ngày là được, bảy ngày sau chư vị lập tức khởi hành! Nếu xuất phát bây giờ, cho dù chúng ta đi đường thủy trước rồi lại đi đường bộ hay toàn bộ hành trình đi bằng đường bộ, nhiều người như vậy, đi đến kinh thành cũng mất mười một, mười hai ngày, ta xin cam đoan với chư vị, chỉ cần mọi người có thể đợi bảy ngày thì ta chắc chắn có thể đến kinh thành trong vòng mười hai ngày! Cầu xin chư vị hãy tin ta một lần này!"

"Sao có thể làm được?" Lưu thị lang không tin.

Ninh Tương Y kiên định nhìn hắn: "Trong vòng bảy ngày này, ta sẽ đả thông đường chính! Chúng ta dùng thuyền hồi kinh!"

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Ninh Tương Y, bọn họ cũng biết tiến độ của Từ Nguyên, lần trước Từ Nguyên gửi thư nói là còn mất ít nhất một tháng, khó khăn lắm mới nối liền sông Long Đằng, đả thông đường chính, hơn nữa đoạn đường này còn chưa dọn dẹp sạch, thuyền bình thường gặp lũ lụt hoặc cuồng phong, hoặc thác lớn đều phải nán lại. Cho dù Ninh Tương Y nói bảy ngày đả thông được đường chính, bọn họ cũng chưa chắc tới kịp trong năm ngày.

Ninh Tương Y không thể giải thích, nàng chỉ có thể lặp lại đi lặp lại: "Xin hãy tin tưởng ta! Ta chắc chắn sẽ không khiến mọi người thất ta!" vọng, Ninh Tương Y ta nói là làm, xin chư vị hãy tin tưởng

Nàng buông lời khẳng định chân thực, ngôn từ chuẩn xác, vẻ mặt thành khẩn, mọi người không đành lòng, cuối cùng vẫn nhớ ra vị công chúa này là người có năng lực chém cả núi đá, có lẽ nàng có bản lĩnh cao cường mà người thường không có thật thì sao?

Chẳng qua cũng chỉ có bảy ngày, vả lại công chúa đã cam đoan bọn họ có thể đến đích như thời gian bình thường, vậy cũng không tính là kháng chi, hơn nữa bọn họ đã từng kháng chỉ một lần... Vậy thì, kháng chỉ thêm một lần nữa đi!

Mấy người không nói gì nhưng đều có chung suy nghĩ, Lưu thị lang đưa hai tay nâng Ninh Tương Y đứng dậy, hắn khẽ thở dài. "Tính mạng của chúng ta và người thân đều nằm trong tay người! Hy vọng công chúa nói được làm được!"

Ninh Tương Y nhoẻn miệng cười tươi như trời quang sau cơn mua.

Nàng cảm kích cúi người vái một vái: "Nếu như vậy, ta đành đi trước một bước, hiện Thái tử ca ca còn đang trong thời kỳ nguy hiểm, xin chư vị hết lòng tuân thủ như đã hứa! Ta cam đoan, bảy ngày sau tất sẽ đi thuyền tới đón chư vị hồi kinh!"

"Chúng ta xin tuân mệnh!"

Vì thế Ninh Tương Y không dám lần lữa, lập tức bước đi.

Nàng vừa đi, những người khác cũng không có tâm tư tiếp tục kéo dài trì hoãn công việc. May thay bọn họ đã sửa chữa đường chính đến sông Hoài, giờ chỉ cần xây để đập, hiện giờ chỉ hy vọng công chúa có thể tạo ra kỳ tích, đả thông kênh đào trong vòng bảy ngày...

Ngày kể tiếp, mặt trời rực rỡ lên cao, rất nhiều dân chúng không gặp Ninh Giác cùng Ninh Tương Y thì đều hỏi... Phải biết rằng hai người này mỗi ngày đều xuất hiện.

Thủy ti Lý Giám Chưởng thở dài một tiếng, hôm nay tâm tình hằn rất phiền muộn, nghe người ta hỏi thăm nhiều lần thì nói tất cả nguyên nhân hậu quả sự việc với dân chúng, lại không ngờ phản ứng của dân chúng rất mãnh liệt!

"Tại sao hoàng để lại như vậy chứ? Thái tử là người tốt như vậy, tại sao lại có lòng tạo phản?"

"Hẳn là do tin vào lời gièm pha... Mấy năm nay kinh thành gây chuyện náo loạn còn ít sao? Các hoàng tử đều tranh giành nhau đỏ cả mất!"

"Thật đáng thương cho Thái tử điện hạ, giờ tính mạng nguy nan mà còn phải chịu tiếng xấu này."

Mà khi Lý Giám Chướng nói đến chuyện Ninh Tương Y hứa hẹn có thể đả thông kênh đào từ nam đến bắc trong vòng bảy ngày, nông công bên cạnh nghe vậy cũng không có ai không tin, Lý Giám Chưởng cảm thấy rất kỳ quái, vì sao bọn họ đều cảm thấy chuyện này là không thể nào nhưng phản ứng của những dân chúng này lại bình tĩnh như thế?

Lúc này, một hán tử khiêng một cái cuốc trên người lớn tiếng nói: "Nếu là người khác, ta sẽ không tin, nhưng nếu là tiểu cô nương đó thì cho dù nàng nói muốn chọc thủng trời, Đại Ngưu ta cũng tin tưởng nàng ấy!"

Càng kỳ lạ là những người khác cũng nhao nhao đồng ý, chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, Ninh Tương Y đã tạo ra nhiều kỳ tích, phần lớn mọi người ở đây đều chịu ân huệ của Ninh Tương Y, họ thật lòng thật dạ tin rằng tiểu cô nương đó bất phàm thật!

Lý Giám Chưởng nghe họ nói như vậy, trong lòng không khỏi thở dài: "Đúng vậy, là do chúng ta mê muội hồ đồ, làm gì có chuyện nàng không làm được chứ?"

Nói xong, tự nhiên lại có hứng thú tán gẫu, thế là kể lại tất cả thân phận mà Ninh Tương Y từng trải qua, kể cả trở mình nơi lãnh cung, làm như thế nào để được sủng ái, làm thế nào tạo Cơ phúc cho dân chúng. Rồi lại nói tại sao bị biếm, nói hết tất cả ra, nói xong bản thân hắn cũng than thở một tiếng, công chúa còn nhỏ tuổi nhưng đã tạo ra không ít kỳ tích.

Có người lớn tiếng nói: "Thì ra nàng ấy chính là Triêu Dương công chúa?!"

Thấy những người khác đều nhìn hắn, hắn ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Chắng phải thằng nhóc đó nói nó còn đang học tư thục à, lúc trước còn bàn chuyện Triêu Dương công chúa với nhóm chúng ta, nói là nếu không phải nàng cải tiến thuật chế tạo giấy cùng thuật in ấn thì in sách cũng không thể rẻ như thế, một vài người nghèo cũng đọc được sách tốt... Nói vậy, đúng là thánh nhân chứ không phải người bình thường!"

Vào những năm này, có thể đọc được sách đối với dân chúng mà nói thì đó chính là một việc vô cùng vinh hạnh, bởi vì trang giấy đắt đỏ, in ấn khó khăn, rất nhiều người đều chỉ ao ước suông.

Thế nhưng bởi vì một việc làm vô tình của Ninh Tương Y mà ngưỡng cửa được đọc sách thấp xuống, vậy mới làm cho những đứa bé nhà nghèo của bọn họ có thể đến học đường đọc sách...

Không ít người nhao nhao cảm thán, một cô nương tốt lại thông minh và luôn tạo phúc cho người khác như vậy, tại sao hoàng đế lại không thích?

Cho nên khi Ninh Tương Y còn chưa phát hiện ra thì tiếng tăm của nàng càng truyền càng xa.

Kể cả chuyện nàng nghiên cứu ra hệ thống lọc sạch nước thông dụng trong dân gian cũng bị đào ra, trước kia phần lớn mọi người dùng nước giếng nước sông, mặc dù không có ô nhiễm công nghiệp nhưng cũng không tới mức sạch sẽ gì, có chuột chết cá chết vấn vẫn, không phải vẫn uống như thường lệ à?

Từ khi có hệ thống làm sạch nước, nguyên lý đơn giản, từng thôn đều sử dụng phổ biến, chuyện bọn họ uống nước mà bị bệnh cũng giảm đi rất nhiều.

Có những thành giàu có thậm chí còn chuẩn bị nhiều hệ thống cung cấp nước uống và ống dẫn nước, chứ đừng nhắc chi đến chuyện sạch sẽ.

Còn có người đi buôn bán ở phía tây về, cũng nói giờ Tây Châu đang xây dựng rầm rộ các giếng kênh mương, đó cũng là ý tưởng của vị công chúa Triều Dương này, một khi xây dựng thành công, Tây Châu sẽ không bao giờ phải chịu khổ hạn hán nữa.

Lại càng không cần phải nói tới việc sửa kênh đào lần này đây cũng là đề nghị của công chúa, một khi thành công thì nam bắc giao thương với nhau, vừa giải quyết vấn đề nước dùng vừa giải quyết giao thông, còn tạo phúc cho dân chúng, quả thực không thể tốt hơn được nữa.

Thậm chí vị công chúa này còn muốn đẩy đường thủy vào đất liền, phải biết rằng trên đất liền còn rất nhiều địa phương phải mua nước uống, nếu đúng như lời vị công chúa này thật thì đường thủy tung hoành ngang dọc thiên hạ, mọi người sẽ sẽ không cần chịu nỗi khổ khô hạn lũ lụt, cho dù có thiên tai cũng có thể tự cứu, giao thương nam bắc qua lại nhanh và tiện lợi, mỗi người đều có thể tự cung tự cấp.

Vân vẫn và vân vân...

Vị Triêu Dương công chúa này thiên tư thông minh, đa mưu túc trí, tấm lòng bao la rộng lượng, lấy thân phận nữ tử cũng có thể cứu vớt thiên hạ!

Ở kinh thành, có thể nói nàng là đối tượng được rất nhiều binh sĩ tôn sùng kính trong lòng! Chớ đừng nói tới chuyện nàng mới mười ba tuổi.

Thật đúng là nữ tử không thua đang mày râu!

Thật đúng là anh hùng xuất thiếu niên (*)!

(*) Từ những người thanh niên sẽ ra nhiều anh hùng, tre già măng mọc, sóng sau dồn sóng trước.)

Một nữ tử hiếm thấy như vậy mà vẫn còn có người không thích sao?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.