Ninh Tương Y suy nghĩ một đêm, sắp xếp mạch suy nghĩ theo từng lớp rõ ràng, đầu tiên là lời đồn đại nổi lên bốn phía, lại đào ra tế đỉnh, bây giờ Thái tử lại gặp chuyện... Rõ ràng mọi chuyện đều hướng về Thái tử, nhưng tất nhiên là còn có người đứng sau... Hơn nữa bên trong bọn họ cũng có nội ứng.
Ninh Tương Y không khỏi suy nghĩ đến mấy người trong hậu cung đó...
Trong tay Liễu Hiền phi có quyền hành, trong tay Long Quý phi có tiền... Chuyện này thoạt nhìn thì Liễu Hiền phi có hiềm nghi khá lớn, nhưng mà...
Ninh Tương Y đột nhiên đứng dậy... Nhưng Lý Kha là con trai Hộ Bộ Thượng Thư, mà phụ thân của Long Quý phi... Cũng là người của hộ bộ... Hay là người ở hộ bộ đã muốn thông đồng làm bậy đến mức này rồi?
Không thể nào... Lý Kha... Người này lúc trước người của nàng đã điều tra qua, hắn không phải con trai trưởng trong nhà, đã có dã tâm muốn làm nên sự nghiệp, trong kinh thành rất nhiều người khen ngợi hẳn, là một công tử phẩm chất chính trực hiếm thấy.
Hơn nữa người cha Hộ Bộ Thượng Thư đó từ trước đến nay không hợp với cha của Long Quý phi là tả tướng chưởng quản hộ bộ, khả năng bọn họ hợp tác với nhau không lớn, cho nên lúc trước Ninh Tương Y mới nhận Lý Kha này trong số đám con em thị tộc!
Mà giống như suy đoán của nàng, một đạo thánh chỉ chói lọi tới cửa, bởi vì Thái tử không ở đây nên Lưu thị lang theo bên cạnh Thái tử tiếp chỉ, Ninh Tương Y ở cửa nghe được, nội dung của thánh chỉ là yêu cầu Thái tử lập tức hồi kinh!
Tính mạng của Thái tử có thể mất đi trong một sớm một chiều! Tại sao Hoàng để lại không để ý đến sống chết của con mình như vậy được chứ?
Giải thích duy nhất chính là... Hoàng đế gấp gáp muốn gặp lại như vậy, không phải Thái tử, mà là muốn gặp nàng... Mà muốn gặp nàng, chỉ có thể là vì thuốc nổ!
Ninh Tương Y thừa nhận thuốc nổ có sức hấp dẫn rất lớn, nhưng với tính cách của Ninh Kham cũng sẽ không đến nỗi tổn hại tính mạng đứa con trai của mình để đoạt được! Khả năng duy nhất là, đã xảy ra chuyện gì đó mà nàng không biết, khiến toàn bộ tình thể thay đổi lệch hướng!
Lúc công công truyền chỉ đã đi khỏi, Lưu thị lang cầm thánh chỉ không biết nên như thế nào cho phải, Ninh Tương Y đi đến, hắn giống như thấy được cứu tinh!
Người ba mươi mấy tuổi nhưng lại hai mắt phát sáng chạy tới chỗ Ninh Tương Y. "Công chúa điện hạ, giờ phải làm sao đây? Bây giờ tính mạng
điện hạ rất nguy cấp, sao có thể đi tàu xe mệt nhọc? Cho dù ngồi thuyền cũng không thể nhanh chóng tới kinh thành!"
Ninh Tương Y bảo hắn an tâm chớ vội, nàng nhìn thánh chỉ chói lọi trong tay đối phương, thật lâu sau mới thở ra một hơi hỗn loạn.
"Bây giờ Thái tử ca ca không thể chịu nỗi khổ xóc nảy được, chúng ta chỉ có thể chờ huynh ấy tỉnh lại rồi mới tính tiếp!
Lưu thị lang khổ sở nói: "Thánh chỉ lệnh chúng ta phải lập tức lên đường!"
Ninh Tương Y cười bất đắc dĩ, trong mắt hiện lên một tia dứt khoát!
"Vậy chí có thể... Kháng chỉ không tuân!"
Lưu thị lang bị nàng dọa sợ phát khiếp...
"Đó chính là tội chết!"
Ninh Tương Y nhún vai cười: "Vậy thì sao chứ?"
Nói xong, nàng đi đến phòng Ninh Giác, để mình Lưu thị lang ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết như thế nào cho phải.
Thánh chỉ Hoàng đế ghi vô cùng rõ ràng, muốn Thái tử mang toàn bộ người hồi kinh nghe phong, kênh đào còn chưa hoàn thành thì có gì mà phong, đơn giản là vì thuốc nổ, vẫn là vì thuốc nổ...
Ninh Tương Y cười, không việc gì đâu, mặc kệ xảy ra chuyện gì ngoài du doán, lúc này đay, nàng tuyệt đối sẽ không lại để cho cách điều chế bị lộ ra ngoài, cho dù có người mật báo, vậy thì sao chú? Dù sao sớm muộn cũng sẽ bị người doi phát hiện ra.
Cho dù Lý Kha phản bội chân thật, cho dù hån lén cha hắn trở mặt với Long Quỷ phi thì sao chu? Nàng không tức giận, không phải là phản bội thôi sao?
Chẳng qua là nghĩ tới lúc trước uống rượu cùng nhau tâm tình, nghe hàn nói về tương lai, tự tin cùng häng gái trong mắt lại làm cho lòng Ninh Tương Y đau xót, thật sự không thể tin hån là người như vậy.
Ninh Tương Y dẫn đầu kháng chỉ không tuân, cả đội ngũ từ trên xuống dưới tuy có câu oán hận, nhưng lại không có một người phản đối!
Mà Ninh Giác vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, vẫn luôn luôn do thái y chăm sóc,
Ninh Tương Y nhìn thấy mây đen đổ xuống chân trời, trong lòng bồng dưng có một ý nghĩ thật điên cuồng...
Hai ngày cứ thể trôi qua, Ninh Tương Y vẫn không thể hạ quyết tâm, chỉ nghe một tiếng thông truyền, thái giám tuyên chỉ lại tới, cũng mang tới thành chỉ thứ hai của Hoàng đế
Ninh Tương Y ẩn mình sau bình phong, nghe âm thanh lanh lảnh tuyên đọc hết thánh chi, mà Lưu thị lang sau khi nghe xong thì quỳ trên mặt đất, thiếu chút té xỉu. Cuối cùng vẫn cắn răng tiếp chỉ, thái giám tuyên chỉ liếc nhìn xung quanh phòng, dường như đang tìm người, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, vênh váo rời đi!
Thôi xong rồi! Hoàng để lại nghi ngờ Thái tử không hề mang lòng thần phục!
Ninh Tương Y đi tới, mở thánh chỉ nhìn, bên trong dùng chu sa ghi dòng chữ "Người sửa kênh đào long trạch thiên hạ" đỏ tươi chói mắt! Hơn nữa Ninh Giác không lên đường kịp, ý tứ của Hoàng đế, đúng là muốn chất vấn có phải Thái tử muốn "long trạch thiên hạ" thật hay không!
Ninh Tương Y cần răng, nàng không có nhận được tin tức, cũng không biết hai người nàng phải đi có đến được kinh thành hay không. Là đã đến nhưng không gặp được Hoàng đế, Hoàng đế vẫn như thế hay là không tới, chết ở giữa đường, Hoàng để thấy Ninh Giác kháng chỉ, lại nghe lời đồn đại mà giận dữ! Cho nên mới lệnh cho bọn họ tức khắc hồi kinh một lần nữa.
Nàng cầm chặt thánh chỉ trong tay, không nói được một lời.
"Công chúa... Làm gì mới tốt đây?"
Ninh Tương Y liếc nhìn mọi người, sắc mặt bọn họ đều tái nhợt, run run, ở niên đại này, kháng chỉ là tội lớn mất đầu. Người đi cùng Thái tử thì có thể nói tính mạng bản thân và gia đình đều bị buộc chặt cùng Thái tử, nhưng nghĩ tới ở kinh thành xa xôi còn có vợ con người thân, bọn họ do dự, hận không thể lập tức trở về.
Ninh Tương Y đều nhìn thấy, để trong lòng, quả nhiên, Lưu thị lang liếc nhìn mọi người, thấp giọng nói.
"Nếu bệ hạ vội triệu về, đưa đến hai đạo thánh chỉ, chúng ta không thể kháng chỉ, không bằng lập tức lên đường, về phần điện hạ..." Tạm thời hắn không nghĩ ra cách gì cho Thái tử, dù sao hôm nay tính mạng Thái tử vẫn còn ngàn cân treo sợi tóc, ai mà biết nếu lên đường sẽ xảy ra chuyện gì?
Không thể quản nhiều như vậy, nếu thiên tử giận dữ, trăm vạn xác người nằm xuống, người nhà của bọn họ đều sẽ gặp nạn theo.
Ninh Tương Y nhìn mười mấy người ở đây, Hứa thái y, Lưu thị lang, Từ thái y, Lý chưởng ti, tất cả... Có thể nói những người này đều là bằng hữu của nàng, là nhóm hợp tác ở chung hơn một năm! Nhưng lúc này thần sắc bọn họ vô cùng lo lắng, cau mày ủ ê, không ai dám giương mắt lên nhìn nàng.
Ninh Tương Y bỗng nhiên quỳ một chân xuống.
Mọi người kinh hãi!
"Công chúa, người vì sao phải vậy?!"
Ninh Tương Y ngăn Lưu thị lang đang đưa tay nâng nàng lên, lưng thẳng tắp, kiên định nhìn bọn họ.
"Ta đã không phải công chúa, hôm nay quỳ gối nơi này, chỉ có một chuyện muốn nhờ." Lưu thị lang nhìn những người khác không nói gì, bọn họ đều cho rằng Ninh Tương Y nàng muốn cầu xin bọn họ tiếp tục chống đỡ, ít nhất đến khi Thái tử tỉnh lại, sống qua một kiếp này lại lên đường, thế nhưng thánh chỉ ép buộc trước mắt, bọn họ thật sự không thể đáp ứng.
Lại không ngờ rằng Ninh Tương Y nói: "Ta đáp ứng lên đường hồi kinh... Chẳng qua là, bây giờ không thể được..."
Quả nhiên, Lưu thị lang nhíu mày thật chặt, không biết từ chối như thế nào mới tốt.
Ninh Tương Y cắn răng một cái, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu với mọi người một cái rất kêu!