Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 458: Chương 458: Chặt tay




Cổ Sắt liền biết người khó chơi, không nhịn được nói.

“Bệ hạ là thánh nhan, đâu thể nào ngươi nói muốn gặp là được gặp?”

Trường Quận Hầu nghe vậy cũng không giận, hắn nhìn vào nữ tử đang khóc trong ngực dùng sức hôn lên mặt nàng một cái, híp mắt nói.

“Vậy thì không còn cách nào! Bản hầu còn phải nghe lời một tên binh sĩ nho nhỏ như người hay sao?”

Chung quanh không ít người không nhìn nổi, cái này người sao có thể vô sỉ như thế! Chỉ là người ta quyền cao chức trọng, bọn họ không thể đụng vào, chỉ có thể nhìn trộm một chút, sau đó tránh đi xa xa.

Nhưng trong đám người đột nhiên có tiếng la truyền đến, Trường Quận Hầu vô thức ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại, chỉ thấy một thân đỏ chói từ xa đến gần, còn chói hơn cả ánh nắng trên đầu.

Hắn lập tức bỏ nữ tử trong ngực ra xông về phía trước mấy bước, liền nhìn thấy Tư Vô Nhan, đầu tiên hắn mạnh mẽ nhìn mặt Hoàng đế, cuối cùng xoay người hành lễ, nhưng lúc hắn hành lễ, cặp mắt kia đều chưa từng rời khỏi mặt Tư Vô Nhan... Bộ dạng cao ngạo kia thật khiến người khác kích động, thật sự muốn xem lúc hắn rơi xuống đất bụi bặm, y phục nhuốm máu đỏ, bộ dạng hèn mọn cầu xin thương xót.

“Bái kiến bệ hạ...”

Trường Quận Hầu cười đến vẫn chưa thỏa mãn.

Tư Vô Nhan không muốn nhiều lời, “Trẫm để ý nha đầu này, nhưng dường như ngươi không muốn bỏ thứ người thích sao?”

“Đâu có đâu có!” Trường Quận Hầu vội vàng cười làm lành, “Đừng nói nha đầu này, chỉ cần bệ hạ thích, đêm nay thần sẽ đưa mười vị Mỹ nữ tiến cung…”

“Không cần.”

Tư Vô Nhan lười nhác nói nhiều cùng loại người này, trực tiếp lệnh Cổ Sắt mang nữ nhân kia đi, nhưng Trường Quận Hầu đã uống rượu, lại lưu manh vô lại, sao có thể dễ thả người như vậy?

Hắn kéo tay Tư Vô Nhan lại, lại bị Tư Vô Nhan hung hăng hất ra.

“Đổng Cập, người đừng làm càn!”

Tư Vô Nhan lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, một cái tay khác dùng khăn lau chỗ hắn vừa mới chạm vào, dơ ra bộ mặt khinh ghét!

Nếu không phải người này còn có tác dụng, Tư Vô Nhan thật sự muốn chặt tay hắn!

Trường Quận Hầu Đổng Cập vẫn còn cảm xúc dư âm lúc chạm vào làn da mỏng mịn của Tư Vô Nhan… Nghe cô cô nói vì để Tư Vô Nhan bảo trì da thịt tươi trẻ, từ nhỏ đã dùng đặc chất đặc biệt để tắm rửa cho hắn, đến mức hắn là một nam nhân, da thịt còn trơn mềm hơn nữ nhân, cơ thể còn có mùi thơm riêng, thật sự khiến người ta thích thú không nỡ buông tay!

“Bệ hạ, tương phùng không bằng ngẫu nhiên gặp, ở đây cách Hầu phủ không xa, không bằng ngài và thần đi đến nơi đó nghỉ chân một chút?”

Tư Vô Nhan tức cười một tiếng, cho dù là cười lạnh lùng, cũng làm cho Đổng Cập nhìn ngơ ngác, hận không thể đem Hoàng đế lôi về trong phủ mà đùa bỡn!

Hắn không sợ Hoàng đế, Hoàng đế hạ độc, cô cô có thể giải được, mà lại trong tay hắn có quyền lực!Mà tiểu hoàng đế chỉ cần có chút đầu óc tất nhiên biết không nên đắc tội với hắn... Chỉ là nếu tiểu hoàng đế chịu hiến thân cho hắn, chuyện hắn phản chiến cũng không phải không được, ha ha ha ha!

“Rất tốt, người rất không sợ chết.” Một khắc này, Tư Vô Nhan đã không quan tâm hắn có tác dụng hay không, hắn muốn khiến tên đầu lợn này phải chết, chết ngay bây giờ!

Đổng Cập nghĩ thông suốt mọi chuyện, dũng khí càng mạnh, “Chết dưới tay hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng mãn nguyện mà!”

Tư Vô Nhan hít sâu một hơi, độc tiễn trong tay đã chuẩn bị xong, độc dược này vào máu là chết, cho dù mẫu hậu có lợi hại hơn nữa cũng không thể làm hắn sống lại!

Lúc này hắn cũng không muốn cân nhắc hậu quả, dù sao ở giữa hắn và mẫu hậu, đã là cục diện không chết không thôi. …

“Trường Quận Hầu thật sự là có mắt không tròng…”

Đột nhiên, một giọng nữ truyền đến, khiến tất cả mọi người đã tránh ra thật xa, cả đi đường cũng không khỏi dừng chân nhìn lại, rõ ràng là lời mắng người, nhưng từ giọng nói trong veo kia truyền đến, Đổng Cập lại cảm thấy không có phần nào phẫn nộ!

Chỉ thấy một nữ tử vén rèm xe lên mà đi xuống… Nếu nói Tư Vô Nhan một thân đỏ nắng gắt như lửa, thì Ninh Tương Y một thân áo lam liên tựa như Đại Hải dung hoà, thong dong uyển chuyển khó dùng từ nào tả được, khiến nàng cao ngạo không thể chạm tới.

Thấy ánh mắt nàng liếc qua, Đổng Cập một nháy mắt thân thể tê dại, dung mạo như thần tiên, chính là như vậy!

“Ngươi là ai?” Hắn không tự chủ hỏi.

Còn Tư Vô Nhan lại khẽ nhíu mày, không thích Ninh Tương Y bị đồ đầu lợn này nhìn chăm chăm!

Ninh Tương Y nhẹ giọng cười, “Ta là ai quan trọng sao? Ta xinh đẹp chẳng phải đủ rồi sao?”

Giọng nói thánh thót của nàng, khiến Đổng Cập chảy nước bọt ròng ròng, “Ngươi nói đúng, ngươi nói đúng…”

Đổng Cập cười nói với Hoàng đế, “ bệ hạ, ngài đúng là xấu tính, mỹ nhân như thế này, ngài lại hưởng một mình sao?” Hắn từng bước một đi đến Ninh Tương Y, miệng còn nói, “Bệ hạ... Tối nay thần nhất định dâng lên ngài trăm vị mỹ nhân, về phần một vị này, thì cho ta đem về đi!”

Hắn tiến tới bắt Ninh Tương Y, Ninh Tương Y liền quay người tránh hắn, nàng cười nói.

“Trường Quận Hầu ngươi nghĩ cho kỹ đi, ta không phải giống những cô gái bình thường kia, nếu ngươi đụng ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng…”

Nhưng giọng điệu ma mị này, dáng vẻ này nghiêm trọng chỗ nào? Đổng Cập chỉ cảm thấy dùng hai con mắt cũng không đủ, sao lại có nữ nhân đẹp như vậy?

“Nghiêm trọng thì nghiêm trọng đi! Bản hầu chỉ muốn có ngươi!”

Nói xong, hắn lần nữa tiến đến, nhưng lần này Ninh Tương Y không có tránh, ngược lại vung tay lên!

Làn gió thơm lướt qua mặt, vốn chuyện đang tốt, nhưng lại nghe một tiếng hét thảm, lúc mọi người lấy lại tinh thần, Đổng Cập đã nằm rạp trên mặt đất đau đớn lăn lộn! Đáng sợ là tay trái của hắn đã bị nữ nhân xinh đẹp này cắt đứt, cái tay đứt lìa của hắn còn nằm ở một bên, đang co rúm

Lần này, mọi người đang chuẩn bị xem kịch vui thì toàn bộ thị vệ rút đao, nhanh chóng bao vây Ninh Tương Y lại! Có người đến kéo Đổng Cập đi, hắn còn chưa choáng váng, không ngừng la hét!

“A! Yêu nữ, giết nàng đi! Nhanh giết nàng!”

Con dao trong tay Ninh Tương Y nhuốm máu, trên tay áo cũng dính vết máu, thật giống như những nốt hoa mai nở rộ, lại đẹp không sao tả xiết.

Nàng thản nhiên lau đi vết máu bên trên con dao, vô tội nói, “ là hắn nói dưới hoa mẫu đơn, chết cũng cam lòng, mà lại... cũng là hắn ra tay trước với bản cung mà?”

Lúc này Tư Vô Nhan xem được trò hay, hắn rất hài lòng, Ninh Tương Y ra tay dù sao cũng tốt hơn là hắn tự ra ray, cho nên hắn vui vẻ cười.

“Thật to gan! Nàng chính là Cố Quốc đại công chúa của Đại Dục! Là vị khách quý của trẫm! Còn không mau lui xuống?”

“Nhưng… nàng làm tổn thương Hầu gia!”

Có người không cam lòng nói.

Ninh Tương Y từng bước một đi đến phía trước, tới gần Đông Cập.

Lẽ ra đám hộ vệ nên ngăn cản nàng, nhưng không biết sao bọn họ từng bước lui lại! Trên người nàng giống như có khí chất vô hình, tiến lên một bước, khiến bọn họ sợ hãi lui lại một bước! Đến mức nàng thong dong đi đến trước mặt Đồng Cập, dọa Đổng Cập mặt không còn chút máu!

“A – còn suy nghĩ cái gì nữa! Mau tới bắt nàng lại!”

Hắn đầu chảy đầy mồ hôi!

Thị vệ nghe vậy, lần nữa tiến lên, nhưng tay Ninh Tương Y rút kiếm ra, lia mũi kiếm một vòng, khiến mọi người ép lui! Một giây sau, mũi kiếm của nàng đã chỉ đến mũi Đổng Cập, mũi kiếm khẽ run lên.

Đổng Cập đang đau đến tru lên, nhưng giờ khắc này, hắn nhịn đau không dám động đậy!

“Không được tổn thương Hầu gia!” Có người la lên như thế, nhưng lại không ai dám tới gần một bước, quả nhiên chủ nhân loại nào, thì có người hầu loại đó.

“Không ít dân chúng nhìn thấy Trường Quận Hầu đáng ghét bị chặt tay, đều cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, núp ở nơi gần đó không hề chớp mắt nhìn.

Còn Ninh Tương Y chỉ kiếm vào hắn, cười hỏi.

“Bản cung chính là công chúa tôn quý nhất Đại Dục! Địa vị ta ngang bằng với Thái tử, ngươi là ai, ngươi dám khinh rẻ bản cung, bản cung chặt một cái tay của ngươi, ngươi còn lắm lời oán giận sao?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.