Chuyện kỳ quái xảy ra, tấm bản đồ kia lại hút máu, sau khi máu thấm vào, bên trên tờ giấy lại hiện lên những đường vẫn nhỏ!
“Chỉ có máu người Tuyết Tộc mới làm tấm bản đồ hiện nguyên hình, cũng chỉ có người Tuyết Tộc, mới có thể mở được bảo tàng Tuyết Tộc! Bản đồ này có thể chứng minh huyết thống của Ninh Tương Y, máu của người Tuyết Tộc thuần tuý sẽ thẩm thấu vào trong đó, nhưng máu người khác thì không được, nhỏ lên trên bản đồ các đường nét sẽ biến mất, ngươi có thể thử!”
La khải đứng bên cạnh Ninh Úc vội và vàng đi tới, sau khi cầm lấy bản đồ, trực tiếp cắn nát ngón tay nhỏ máu lên, quả nhiên không thể thẩm thấu, nhưng La Khải lấy máu của Tuyết Kỳ phu nhân đang hôn mê nhỏ lên, nháy mắt lại bị hấp thụ! Phía trên vết máu dần xuất hiện nhiều đường vân, đúng là địa đồ!
“Hiện tại có thể thả phu nhân đi được chưa?!” Tuyết Tộc nén lửa giận hỏi.
“Ừm.” Ninh Úc gật đầu, “Bản vương nói không giết các ngươi thì sẽ không nuốt lời, có điều… Các ngươi đã có tác dụng như vậy, sau này đi tìm bảo tàng Tuyết Tộc bảo tàng e rằng không thể thiếu các ngươi được, cho nên, các ngươi hãy ở lại làm khách đi.”
“…”
Tuyết Chiến không nói gì vì hắn đã sớm biết, Ninh Úc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ! Nhưng chỉ cần hắn không tra tấn nữa là được rồi, phu nhân thật sự không chịu nổi một cửa ở chiêu ngục của Ninh Úc.
Ninh Úc nhận được câu trả lời chắc chắn, hài lòng rời khỏi địa lao.
” Thật sự chỉ có người Tuyết Tộc mới có thể sao? . Truyện Dị Năng
Ninh Úc sau khi đi ra, chuyện đầu tiên chính là sai La Khải âm thầm đi bắt mấy người Tuyết Tộc đến, Đại Dục vẫn còn không ít người Tuyết Tộc ngày xưa cam nguyện đầu hàng, cuối cùng trở thành người Đại Dục, những người đã có tuổi, cũng được gọi là người có dòng máu Tuyết Tộc thuần tuý đúng không?
La Khải nhận lệnh đi, Ninh Úc cũng không ngồi yên, khoảng thời gian này, thân thể của hắn không thể cử động, nhưng đại não vẫn chuyển động nhanh như cũ, hắn đang nhìn bản đồ, đem từng khu vực con đường ngóc ngách vẽ ra, phác hoạ ra con đường quốc lộ thích hợp nhất, hắn vẫn không quên hắn tới đây để sửa đường, về phần Hoàng Tỷ…
Ninh Úc thở dài, khóe miệng lại có chút nhếch lên, mang theo nụ cười và bất lực.
Chất độc này không thể tiêu tán nhanh hơn được, hắn không thể đi được, bởi vì võ công của hắn tạm thời đã bị áp chế, cơ bắp đau nhức, lại không có sức lực, nhưng kẻ thù của hắn lại có rất nhiều… Cho nên hiện tại hắn thật sự không có cách nào để đi tìm Hoàng Tỷ.
Hắn rất muốn hắn và Hoàng Tỷ được ở cùng nhau, nhưng cũng nhất định phải vẹn toàn, nếu không Hoàng Tỷ còn phải bảo vệ hắn, chẳng phải là liên lụy nàng sao?
Ninh Úc không nở.
Cho nên lấy bút viết cho Ninh Tương Y một phong thư, đại khái là nói hắn rất tốt, để nàng không cần lo lắng.
Trước khi gửi ra ngoài, Ninh Úc cầm lá thư vuốt ve, trong lòng lưu luyến...
Con người lạnh tanh như hắn, rất khó lộ ra bộ dạng tương tự như vậy…
Nếu Hoàng Tỷ thật sự không phải tỷ tỷ ruột của hắn, giữa bọn họ không hề có quan hệ huyết thống, như vậy… Bọn họ có thể sinh ra một… Không, sinh hai đứa con đáng yêu, sinh một nữ nhi giống Hoàng Tỷ, còn sinh một nhi tử có thể luôn bảo vệ muội muội, vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc.
” Một nhà bốn người… Nhà của hắn và Tương Y.
Ninh Tương Y đột nhiên cảm giác một trận ớn lạnh nổi da gà, hai tay xoa xoa vào cánh tay.
Mặc kệ chuyện ở Long Thành Doanh, nàng sẽ dẫn theo Bạch Khải Du, đi theo Tư Vô Nhan lên đường đến Kinh thành Ngọc Kỳ—- Ngọc Thành.
Đáng nói tới chính là, Tư Vô Nhan và Thái hậu tranh đoạt túi bụi, nhưng phía sau bọn họ vẫn ở chung, ở trong toà Vương Thành của Ngọc Kỳ.
Vào thành, Ninh Tương Y liền cảm thấy chán nản, trong vương thành Ngọc Kỳ mặc dù vẫn phồn hoa như vậy, nhưng lại tiềm ẩn sóng gió mãnh liệt, cảm giác như đang lọc giẫm lên lớp băng mỏng.
Xe ngựa của Tư Vô Nhan rất lớn rất lộng lẫy, Ninh Tương Y ngồi bên trong xe ngựa của hắn nhìn ra ngoài, cố gắng không để ý tới cái tên điên bên cạnh này,vậy mà hắn từ chối cho Ninh Tương Y và Bạch Khải Du ngồi chung! Thật sự là bị bệnh mà!
Ninh Tương Y nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng lại cảm giác ánh mắt Tư Vô Nhan giống như tia điện đang quét ở trên người nàng, dường như đang ước tính giá trị của nàng, còn đang do dự cái gì đó.
Lúc này, trên đường phố một trận ồn ào, thì ra là có người đang kéo một nữ tử lên xe ngựa, nữ tử kia không thuận theo, đang hoảng sợ la hét!
Tư Vô Nhan nhíu mày, người nào to gan như thế?
Thuộc hạ của hắn hiển nhiên rất hiểu hắn, vội vàng đi thăm dò, sau đó rất nhanh trở lại.
“Bệ hạ, là Trường Quận Hầu! Hắn dường như đã uống say, có một nữ tử không cẩn thận va vào hắn, bị hắn để ý, nên dùng sức kéo nàng ta về phủ…”
Tiếng người bẩm báo càng ngày càng thấp, bởi vì dưới Vương cung lại xảy ra loại chuyện này, đối phương rất hiển nhiên không xem Tư Vô Nhan ra gì.
Chuyện này cũng khó trách, Trường Quận Hầu là cháu ruột của Thái hậu, ngày bình thường Thái hậu hết sức cưng chiều, cho nên căn bản hắn không cần để ý Hoàng đế, tất nhiên cũng không xem Hoàng đế ra cái gì.
“Đi cứu nàng ta.”
Thấy Tư Vô Nhan sắc mặt lạnh lùng nói ra lời này, Ninh Tương Y nhíu mày, không ngờ tên này vẫn có mặt chính nghĩa.
Nhưng hộ vệ của hắn Cổ Sắt lại không đồng ý.
“Bệ hạ, bây giờ tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện của Trường Quận Hầu, người này có quyền cao nhưng háo sắc, cũng có chút năng lực, có thể giữ quan hệ cũng là một phần trợ lực.”
Dù sao lúc này, bất kỳ cái thế lực gì, bọn họ đều nên tranh thủ tiếp cận chứ không nên đắc tội!
Tư Vô Nhan không nói lời nào.
Cổ Sắt trong lòng thầm than, nếu là tướng quân gặp chuyện này thì tốt, hắn có thể nói bệ hạ mà làm ngơ thấy như không thấy, được như vậy Cổ Sắt có thể sẽ đem nhiều nữ nhân tới phủ Trường Quận Hầu rồi lôi kéo hắn về phe.
Lúc này bên kia tiếng nam nhân cười vang truyền đến, thì ra tên Trường Quận Hầu kia đang cố ý trêu chọc, đùa giỡn nữ tử, hắn còn không cho phép người khác nhúng tay, sai thị vệ vây quanh lại không để nàng chạy, sau đó hắn tự mình đuổi bắt, dọa nữ tử la hét kêu cứu, nhưng không ai dám đi cứu nàng!
Tiếng Cười dâm tà lọt vào tai, khiến sắc mặt Tư Vô Nhan càng khó coi, cuối cùng, hắn nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Không thể đắc tội?” Tư Vô Nhan ngẫm lại từ này, “Ngươi đi nói với Trường Quận Hầu rằng nữ nhân này, trẫm đã để ý.”
“Bệ hạ!” Cổ Sắt lộ vẻ mặt xoắn xuýt, Trường Quận Hầu lưu manh vô lại có tiếng, nếu bệ hạ nhúng tay vào, không chừng lại nhận lại nhục nhã gì đó!
“Còn không mau đi?”
Tư Vô Nhan hai mắt nhắm lại, Cổ Sắt không còn cách nào, đành nặng nề đi.
Ninh Tương Y nhìn xem, cơ bản nàng cảm thấy năng lực không đủ, không nên nhiều chuyện, nhưng nữ tử đáng thương như vậy, nếu Tư Vô Nhan thực sự muốn cứu, thì cứu đi, dù sao hậu quả cũng không phải nàng gánh.
Quả nhiên, Trường Quận Hầu nghe xong, lớn tiếng hỏi lại.
“Cái gì? Bệ hạ?”
Đôi mắt nhỏ của hắn mở to nhìn lại phía sau, quả nhiên thấy xe ngựa của Tư Vô Nhan, hai mắt sáng lên, nuốt một ngụm nước bọt.
“Bệ hạ cũng thích nha đầu này sao?”
Hắn lúc này đã bắt được nữ tử, bàn tay mập bóp mặt nữ tử xem phải xem trái, nhìn nhan sắc của nàng cũng dạng bình thường thôi, dọa nữ tử kia run lẩy bẩy, vừa nhục vừa phẫn nộ muốn chết!
Xem ra tên tiểu hoàng đế là không vừa mắt đến gây sự.. Trường Quận Hầu đảo mắt lòng vòng, nghĩ đến mặt Tư Vô Nhan, hắn cười xấu xa.
“Nếu bệ hạ có chỉ… Ta thân là thần tử, chắc chắc sẽ phải thuận theo, chỉ là ta ngay cả cái bóng của bệ hạ cũng không thấy, ai mà biết có phải là ngươi đang lừa gạt ta hay không? Truyền thánh chỉ giả?”
- ---------------------------