Ninh Úc dường như bị dẫn dụ, hai mắt nhìn chằm chằm vào nàng, thân thể dần dân tới gần.
Nàng đang cúi người quỳ, làm tất cả những đường cong trên cơ thể hiện rõ trước mắt hắn... Ninh Úc si mê nghĩ hoàng tỷ của hắn đã trưởng thành rồi... Đã... Đã có thể thưởng thức rồi.
Yết hầu lên xuống, vào lúc Ninh Tương Y còn chưa phát hiện ra, hắn dựa lại gần bờ hồ, bỗng nhiên đưa tay ra túm lấy nàng! "Sao thế?”
Ninh Tương Y miễn cưỡng cười cười nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ mấy ngày nay đúng là kì quặc, vì sao cái gì cũng trở nên khác lạ như thế?
Sự cảnh giác trong mắt nàng khiến Ninh Úc đau nhói.
Rõ ràng... Hẳn là người thân cận nhất của nàng, hẳn là nàng sẽ dễ dàng chấp nhận hắn hơn mới đúng chứ? Thân nhất và yêu nhất cùng lắm chỉ kém nhau một chút! Hắn có thể là người thân nhất của nàng, vì sao lại không thể là yêu nhất?
Ninh Úc rướn người lên khỏi mặt nước một chút, thân trên hơi nghiêng về phía trước, lại gần Ninh Tương
Mùi hương trên người nàng mê người như thế, ngọt ngào tựa như đường hòa tan, hít vào lại thành lửa!
Hắn khát vọng như vậy... Từ rất lâu trước kia, lần trước cũng bị người khác bỏ thuốc, hắn cứ khát vọng như vậy...
Tay Ninh Tương Y bị túm rất đau! Trong nội tâm nàng bắt đầu lo lắng, loại mị dược nào mà lại có tác dụng lớn như thế? Hắn đã ăn bao nhiêu? Nàng là hoàng tỷ của hắn mà!
Thực ra ngoại trừ lúc đầu thuốc có tác dụng mạnh, thì sau đó lại có thể kìm chế được, cho nên hắn mới có thể thuận lợi trở về phủ, vào viện của Ninh Tương Y.
Chỉ là vừa thấy nàng thì tác dụng của thuốc trong cơ thể giống như đột nhiên bùng nổ! Hắn càng ngày càng không khống chế nổi, thậm chí trong lòng còn nghĩ, như vậy cũng tốt! Mượn cớ trúng mị dược. Nếu hắn có thể có được nàng như vậy, thì có thể đột phá được mối quan hệ của hai người... Đúng là một cái cớ hoàn hảo! Hắn cũng là bất đắc dĩ, hắn chỉ bất đắc dĩ!
Hai mắt Ninh Úc sáng lên, tràn đầy khát vọng.
Hắn dựa vào càng ngày càng gần, Ninh Tương Y đã chuẩn bị xong, chỉ cần hắn lại tới gần thêm chút nữa, nàng sẽ lập tức chạy! Mặc dù có thể nàng không đánh lại được Ninh Úc, nhưng muốn chạy thì vẫn được.
Suy nghĩ của nàng gần như được viết hết lên trên mặt, nàng bây giờ không có một chút tình yêu nam nữ nào với hắn... Nếu không thì cũng không như thế! Ninh Úc đột nhiên cảm thấy đau lòng! Hắn yêu một người như vậy, mà ngay cả để nàng biết được cũng là hi vọng xa vời...
Hån nghiêng người sát lại gần, sau đó khe khẽ thở dài, trước khi nàng kịp rời đi, thấp giọng nói: "Lúc trở về... Đệ đã bảo La Khải đi chế thuốc giải, hoàng tỷ... Tỷ mang tới giúp đệ đi..."
Nói xong, hắn buông tay, còn Ninh Tương Y nhảy dựng lên, liên tục gật đầu. “Đệ yên tâm đi! Ta mang thuốc giải đến cho đệ ngay!” Nói xong bèn nhanh chóng chạy đi!
Ninh Úc nhìn nàng rời đi, khẽ thở dài một cái. Hắn không thể giống như Ninh Giác, bởi vì Ninh Tương Y không chấp nhận hắn, cũng sẽ càng không chấp nhận được người đệ đệ cũng cùng chung dòng máu như thế này! Hắn cũng không thể làm ra chuyện không thể cứu vãn với nàng, một khi hắn làm gì đó thì Ninh Tương Y sẽ trốn đi rất xa, hắn không muốn như thế.
Muốn lấy được một người... Tại sao lại khó như thế?
Ninh Úc chậm rãi rời khỏi hồ nước, từng bước một, lảo đảo nghiêng ngả đi tới phòng của Ninh Tương Y.
Hắn chôn mình trên giường của Ninh Tương Y, hít một hơi thật sâu!
Giường của nàng được lót đệm cao, chỉ cần nằm lên là có thể cảm nhận được mềm mại xốp xốp, mà điều đó không quan trọng, quan trọng là trong cái chăn này toàn mùi của nàng!
Mùi hương ngọt ngào ấy bao phủ lấy hắn, để hắn chìm đắm trong đó, suýt nữa đã điên cuồng!
Tay hắn nắm thật chặt chiếc chăn, đột nhiên gầm rú một tiếng thật dài! Nhưng mà không thể giải tỏa! Hoàn toàn không thể:
Hắn chỉ muốn Ninh Tương Y, toàn bộ đều là Ninh Tương
Y!
Mà sau khi Ninh Tương Y hốt hoảng chạy đi, tìm một lát mới thấy La Khải, lúc này hắn đang cầm một cái hộp nhỏ chạy như bay đến, bị nàng túm được! "Đây là thuốc giải?”
La Khải vội vàng gật đầu: “Mau cho điện hạ uống thuốc!” Ninh Tương Y nghe vậy lập tức nhận lấy: “Cảm ơn đệ! Để ta đi!”
Mà khi Ninh Tương Y trở về, tìm một vòng thì phát hiện trong viện không có người. Kì lạ, không lẽ Ninh Úc không nhịn được nên đã đi ra ngoài giải tỏa rồi?
Ninh Tương Y cầm thuốc giải không biết phải làm sao, đúng lúc này, nàng nghe thấy một số âm thanh kì quặc. Nàng nhíu nhíu mày, lại phát hiện âm thanh phát ra từ trong phòng mình, thế là vội vàng đi tới chỗ phát ra âm thanh...
Nàng càng đi càng chậm, bước chân chần chờ, mặt hiện vẻ kinh ngạc!
Âm thanh thở dốc than nhẹ này... Chính là giọng của Ninh Úc, chỉ là nghe sao như đang làm chuyện không thích hợp để cho trẻ con nhìn chứ?
Thế nhưng mà toàn bộ Tề Vương phủ cũng không có bao nhiêu cô gái... Ninh Úc, hắn bắt được ai rồi?
Nàng nghi ngờ, chân càng nhẹ nhàng tới gần, âm thanh đó triền miên đứt quãng, nàng phí sức nghe rất lâu, xác định được đây là giọng của Ninh Úc!
Chỉ là nàng chỉ nghe được giọng nam mà không có giọng nữ, nói cách khác... Khụ khụ, Ninh Úc đang tự giải quyết?
Ninh Tương Y đứng ngoài cửa có hơi ngượng ngùng, vậy thuốc này nàng có nên đem vào không... Bây giờ đưa vào thì quá lúng túng... Hay là... Bỏ đi?
Cứ đứng do dự như thế một lúc, nàng chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghĩ tới điều gì đó, lại nở nụ cười xấu xa...
Cho tới bây giờ nàng vẫn chưa nhìn thấy chuyện ấy bao giờ đâu! Không ngờ Ninh Úc bình thường lạnh lùng như vậy, mà khi rên rỉ lại chết người như vậy...
Do dự một lát, cuối cùng lòng hiếu kì vẫn chiến thắng. Nàng như tên trộm tới gần một chút, sợ bị Ninh Úc phát hiện, sau đó ngừng thở, vô cùng hèn mọn đứng ngoài nghe lén! Cảm giác giống như đi ăn trộm này làm trái tim nàng đập như đánh trống, mà tiếng thở dốc của đối phương khiến nàng phải đỏ mặt... "Hoàng tỷ.."
Hai chữ đột nhiên vang lên làm Ninh Tương Y run người! Nàng bỗng nhiên đứng thẳng người, mặt đỏ lựng tới tận cổ, xoay người chạy thẳng!
Nàng cho rằng Ninh Úc đã phát hiện ra nàng, cho nên lên tiếng cảnh cáo, nàng vừa chạy vừa nghĩ, sao Ninh Úc lại lợi hại như vậy? Khinh công của nàng cũng đứng hạng nhất đấy! Thế mà cái khinh công hạng nhất này cộng thêm ngừng thở, hắn vẫn có thể phát hiện được nàng đang đứng ở ngoài, sợ hãi.
Nàng vỗ vỗ gương mặt đỏ gay của mình, ổn định nhịp tim, hơi thở dốc, cuối cùng thở dài.
Đi nghe lỏm chuyện như vậy bị chính chủ phát hiện, sau này còn chơi đùa thế nào được!
Thế nhưng nàng chạy quá nhanh, hoàn toàn không hề nghĩ tới, Ninh Úc không chỉ gọi một tiếng, sau khi hắn gọi tên nàng như vậy, hắn còn không ngừng gọi tên của nàng nhiều hơn.
Nàng cũng không để ý rằng, khi Ninh Úc gọi hoàng tỷ, hai chữ kia được dùng giọng điệu âu yếm như thế nào để gọi ra, chỉ có hai chữ mà như ngậm trong đầu lưỡi vô số lần, tình cảm như thế, nôn nóng như thế! "Hoàng tỷ... Ninh Tương Y...!”
Ninh Úc đã không còn ý thức, chỉ có thể lặp lại những chữ này để giải tỏa, khoảnh khắc cuối cùng, hắn thở dài thườn thượt rồi chậm rãi mở mắt.
Sẽ có một ngày sẽ có một ngày, hắn muốn ở trên cái giường này, làm nàng cam tâm tình nguyện thần phuc!