Ngày tiếp theo, tin thái tử muốn thành thân truyền đi gây xôn xao. Mặc dù thánh chỉ còn chưa được ban ra, nhưng người ai chả có mũi có mắt, Ninh Tương Y dựa vào bàn trà trên lầu nghe ngóng, đột nhiên cả kinh bật dậy!
Ninh Giác muốn cưới Diệp Khuynh Vãn! Đừng đùa nàng được không?
Vẻ mặt nàng rối rắm, trái lo phải nghĩ đều không nghĩ ra được gì. Từ khi nào mà Ninh Giác và Diệp Khuynh Vãn lại thân quen như thế? Lại còn truyền ra tin tức phong nàng ta làm phi, mà lúc này, Ninh Úc đang đi tới chỗ nàng. "Hoàng tỷ, chỗ tỷ nói... là bánh ngọt Vân ở tiệm này sao?”
Sau lần trước xảy ra chuyện như vậy, có lẽ Ninh Úc sợ nàng xấu hổ, coi như không có chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không nhắc tới việc nàng đứng ở ngoài nghe lén, khiến nàng thở dài nhẹ nhõm một cái.
Hôm nay, nghe thấy nàng muốn ra cửa, Ninh Úc không yên lòng, đang không có chính sự gì nên dứt khoát đi ra ngoài cùng nàng. Mà lúc đi ngang qua một gian hàng nhỏ, Ninh Tương Y hơi suy nghĩ một lúc rồi bảo hắn đi mua một ít bánh ngọt Vân nghe nói là loại bánh đã được bán ở kinh thành hai mươi mấy năm nay.
Ninh Tương Y khó hiểu ăn một miếng, cảm thấy quá ngấy... Ngọt đến mức này, chẳng lẽ không phải bánh ga tô?
Ninh Úc ngồi xuống đối diện nàng, rót cho mình một ly trà,
Bây giờ bọn họ đã dịch dung sơ sơ, nếu không chỉ bằng khuôn mặt càng lúc càng yêu nghiệt của Ninh Úc, bọn họ sẽ bị người khác vây xem... "Thế nào?"
Thấy nàng có vẻ hơi lạ, Ninh Úc ngước mắt hỏi một câu. Lúc này hắn đang nâng chén ngọc, ngón tay trắng trẻo tạo thành sự khác biệt rõ ràng với cái chén thô ráp. Cho dù bây giờ dáng vẻ của hắn rất bình thường, nhưng đôi mắt như ngọc kia chỉ cần thoáng nhìn là đã có vẻ đẹp mê người.
Ninh Tương Y bị đầu ngón tay kia làm cho lung lay một chút, cúi đầu suy nghĩ nói: “Vì sao thái tử ca ca lại chọn Diệp Khuynh Vãn làm phi chứ? Tỷ không hiểu lắm.”
Nàng nói vậy khiến con người của Ninh Úc co lại, sau đó cười một tiếng: "Có lẽ là tiếng sét ái tình rồi."
Hắn làm Ninh Tương Y càng thêm rối trí, để Diệp Khuynh Vãn gả cho Ninh Giác? Nàng rất không đồng ý! Mặc dù bây giờ thánh chỉ còn chưa tới, nhưng mà... Có vẻ như ván đã đóng thuyền.
Nhưng tại sao cứ phải là Diệp Khuynh Vãn chứ? Kinh đô có nhiều cô nương như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác vẫn cứ là nàng ta, chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết?
Thấy Ninh Tương Y dường như có tâm sự, Ninh Úc khẽ nheo mắt lại, giống như biết được nàng nghĩ gì. "Hoàng tỷ không muốn để thái tử cưới vợ sao?"
Hắn thản nhiên nói: "Hay là không muốn để hắn cưới Diệp Khuynh Vãn?"
Ninh Tương Y ngạc nhiên vì hắn nhạy cảm như vậy, một lúc lâu sau mới nhăn nhó gật đầu: “Ta không muốn hắn cưới Diệp Khuynh Vãn”
Nàng nói vậy làm Ninh Úc hơi mừng rỡ, mà Ninh Tương Y lại nói: "Có thể nhờ đệ đưa một phong thư cho hoàng hậu giúp ta được không?”
Ninh Úc tỏ vẻ khó hiểu: “Thái tử vất vả lắm mới chọn được một cô gái, cho dù hoàng tỷ nói thế nào thì chắn hắn cũng sẽ không thay đổi ý định đâu?"
Ninh Tương Y khẽ cắn môi: “Ta cứ thứ xem sao... Không được... Thì chỉ có thể nói số mệnh của bọn họ đã được định đoạt rồi!"
Ninh Úc trầm ngâm một lát, gật nhẹ đầu, Ninh Tương Y lại cảm thấy hơi bất ngờ, còn Ninh Úc lại mỉm cười, nụ cười này dường như xóa tan đi hơi lạnh. "Hoàng tỷ muốn làm thì đệ đều có thể làm được thay tỷ..”
Nhất thời, Ninh Tương Y cảm động hết sức, nuôi đứa bé này đúng là không phí công!
Buổi chiều cùng ngày, hoàng hậu liền nhận được thư của Ninh Úc, trên thư chỉ viết có vài câu.
Ước hẹn ngày đó, bây giờ có thể thực hiện? Thái tử kết hôn, không phải là nhà họ Diệp thì không thể?
Trong lòng hoàng hậu than thở, quả nhiên là sợ cái gì thì gặp phải cái đó. Bà ta đang sợ Ninh Giác đột nhiên hủy bỏ hôn ước, Giác Nhi còn chưa có hành động gì thì Ninh Tương Y đã gửi thư cho bà ta.
Bà ta hiểu ý tứ của Ninh Tương Y, lúc trước bà ta quỳ xuống trước mặt Ninh Tương Y để cầu xin cho Giác Nhi, hứa sau này sẽ chấp nhận một yêu cầu của nàng, không ngờ nàng không sớm không muộn, lại đề cập tới nó vào lúc này...
Bà ta giao thư tín cho Thủy Tiên, Thủy Tiên xem xét, hơi nhíu mày lại, tựa như không hiểu lắm. "Theo ý tứ này của công chúa, hình như chỉ cần không phải là cô nương của nhà họ Diệp, thì ai cũng có thể?"
Hoàng hậu đau đầu: “Nhưng mà Giác Nhi đã nói với con gái của nhà họ Diệp như vậy trước mặt rất nhiều người... Nếu không cưới người ta, chẳng phải sẽ gây thù chuốc oán sao?"
Thủy Tiên trầm ngâm một lát: “Lúc trước điện hạ say rượu, lời nói trong lúc say sao có thể coi là thật được?
Mà mấy ngày nay điện hạ cũng không có đi xin chỉ hôn, sợ là trong lòng cũng đã hối hận”
Hoàng hậu suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Hồng Tụ” "Có nô tỳ”
Bà ta đưa thư trong tay cho nàng ta, nói: "Ngươi đưa thư này cho thái tử, nói rõ nguyên do, rồi... Để cho thái tử tự quyết định đi” "Vâng."
Đông cung. "Thái tử, không thể!” Phụ tá Từ Thịnh của thái tử quỳ gối trước mặt Ninh Giác, vẻ mặt nghiêm trọng. "Diệp Khuynh Vãn kia chính là tiểu thư dòng chính duy nhất của Trấn Quốc Hầu, càng rất được Trấn Quốc Hầu yêu thương. Một khi điện hạ hủy hôn, không phải là làm Trấn Quốc Hầu mất hết thể diện sao?”
Ninh Giác đứng chắp tay không nhìn người quỳ bên chân một chút nào: "... Cô sẽ không thành thân. Về phần Trấn
Quốc Hầu đó, cô sẽ tự mình tới cửa xin lỗi, say rượu nói linh tinh, là trách nhiệm của một mình cô.”
Thấy hắn kiên trì, Từ Thịnh nhìn những người khác, những mưu thần khác nhìn nhau, rầm rầm quỳ xuống! "Mong thái tử nghĩ lại!"
Ninh Giác không hề nhúc nhích, tiếp tục đi ra ngoài, đúng lúc Hồng Tụ đi tới, nhìn thấy cảnh này thì không nói một lời, chỉ quỳ xuống hành lễ rồi dâng thư lên. . Truyện Full
Ninh Giác chần chờ mở thư ra xem, bút tích của Ninh Tương Y khiến hắn bỗng nhiên thấy mừng rỡ! Còn nội dung lại làm hắn thất thần. "Tất cả lui đi."
Hắn nói với mọi người, tất cả ta nhìn người người nhìn ta, đều nghe lời lui xuống.
Trong phòng nghị sự, chốc lát chỉ còn hai người là Ninh Giác và Hồng Tụ.
Thấy tất cả mọi người đều đã tới đi, lúc này Hồng Tụ mới kể lại mọi chuyện một lần. Ninh Giác nghe xong thì như bừng tỉnh bật cười, ngồi ở một bên ghế thái sư.
Lúc trước Hoàng hậu xin Ninh Tương Y ra tay hắn có biết, cũng biết mẫu hậu nợ Ninh Tương Y một cái ơn. Thế mà nàng lại dùng một cơ hội như vậy, một cơ hội dùng vị trí công chúa để đổi lấy... Chỉ vì một yêu cầu như thế! "Ngươi nói... Vì sao nàng không thích Diệp Khuynh Vãn?"
Thái tử mờ mịt hỏi, mà ánh mắt giống như vừa trống rỗng, lại vừa như thất thần.
Nhưng bị thương dưới đáy mắt lại khiến Hồng Tụ xúc động, nàng ta cúi đầu nghĩ một lát rồi nói: "Lúc trước nghe nói công chúa và tiểu thư của nhà họ Diệp từng có khúc mắc, chắc hẳn... Công chúa không thích nàng ta." "Đúng vậy... Không thích nàng ta.”
Ninh Giác cũng nghĩ đến điều ấy, đột nhiên cười to: "Không thích nàng ta, cho nên muốn ta cưới một người khác... Ha ha ha... Ninh Tương Y, rốt cuộc nàng coi ta là cái gì! Là cái gì?”
Nàng cứ không thèm để ý như vậy! Nhưng lại không muốn để ta đi cưới người khác!
Nàng đối với ta. Chẳng có chút tình yêu nào...
Hắn nhắm chặt hai mắt, rồi bỗng nhiên cao giọng, làm Hồng Tụ giật nảy mình!
Nàng ta cúi rạp người xuống đất, run giọng nói: “Mong điện hạ bớt giận! Hoàng hậu nương nương có ý rằng... Lúc này để điện hạ hoàn toàn làm chủ, người sẽ tôn trọng mong muốn của ngài!” "Không cần, cứ như vậy đi, không phải thái tử phi của cô đã được định xong rồi sao?”
Ninh Giác cười lạnh lùng, lại tự làm đau mình mà xem lại thư một lần, càng xem càng muốn cười.
Lơ thơ mấy có mấy chữ, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của hắn! "Nàng không muốn để ta cưới Diệp Khuynh Vãn thì ta cứ muốn cưới!”
Hồng Tụ thấy sắc mặt thái tử trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, không khỏi đau buồn cất tiếng khuyên nhủ: "Mong rằng điện hạ không hành động theo cảm tính, nghĩ lại cho kĩ!” "Nghĩ lại?" Ninh Giác siết chặt lá thư, cười vừa lạnh lùng, vừa xen lẫn đau khổ: "Không có gì đáng nghĩ lại. Nàng chịu dùng một cơ hội như vậy để đưa ra điều kiện này, xem ra, nếu ta cưới
Diệp Khuynh Vãn, nàng sẽ còn để ý tới ta một chút.”