Nói xong, cũng mặc kệ Hồng Tụ khiếp sợ the nào, Ninh Giác sải bước đi ra ngoài. Hắn muốn đi lấy thánh chỉ, cầu hôn Diệp Khuynh Vãn!
Khi nhận được thánh chỉ, Diệp Khuynh Vãn gần như không thể tin đây là sự thực!
Đã đợi tới vài ngày, thực ra nàng ta đã chuẩn bị tinh thần nghe tin bị hủy hôn, thậm chí nghĩ kĩ, nếu như Ninh Giác thật sự hủy hôn, nàng ta sẽ dùng cái chết để ép cưới. Dù sao cũng đã đến nước này, nàng ta không gả được cho Ninh Giác thì sẽ bị cả Kinh thành chế cười!
Thế nhưng không thể ngờ rằng nàng ta thực sự chờ được, thái tử thật sự cầu hôn nàng ta! Nàng ta là thái tử phi hàng thật giá thật!
Mà Ninh Tương Y nghe được tin này, trầm mặc một lúc lâu không nói nên lời...
Lúc này, thư trả lời của Hoàng hậu cũng đã đến tay nàng, nói rằng chuyện này bà ta không làm được, lần sau nhất là định sẽ giúp nàng hết sức vẫn vân... Nhưng mà nàng chẳng cần gì cả, nàng không muốn Diệp Khuynh Vãn gả cho Ninh Giác mà thôi...
Chuyện xảy ra ở kiếp trước, đã có nhiều chuyện nàng có thể buông bỏ. Nhưng chuyện này lại không thể lờ đi, vì sao cuối cùng Diệp Khuynh Vãn vẫn được gả cho Ninh Giác chứ? Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh?
Nếu cho dù nàng sửa đổi như thế nào đi chăng nữa vẫn là kết cục như vậy, chẳng lẽ cuối cùng nàng vẫn bị Ninh
Úc giết sao?
Nàng không nhịn được mà cười, làm sao có thể? Không phải nàng đã cứu được Úc Cửu Thiên và Lưu hoàng hậu sao?
Nói đến Úc Cửu Thiên, suýt nữa nàng đã quên mất, nàng còn thiếu Úc Cửu Thiên một bữa rượu! Bây giờ nên bù lại cho hắn ta.
Nghĩ là làm, dạo này Ninh Úc đang bận rộn việc quân, có rất ít thời gian ở bên cạnh nàng, vừa lúc nàng có thể chuồn đi tìm Úc Cửu Thiên để chơi.
Bây giờ Úc Cửu Thiên đã là Tả Đô vệ của Cấm quân, chuyên quản lý chuyện trong thành, dưới trướng có một vạn người, đương nhiên sẽ không được nhàn nhã như trước kia. Nhưng Ninh Tương Y muốn gặp hắn ta thì vẫn có cách.
Ban đêm, Úc Cửu Thiên hơi mệt mỏi trở về phủ.
Nhờ phúc của Ninh Tương Y mà sau lần trở mình đó, phụ thân của hắn ta bị đầu người ném vào trong tay dọa tới bài tiết không khống chế, đến khi thấy rõ ràng là ai thì rống lên một tiếng, giận tím mặt! Nhưng khi nhìn thấy kim bài trong tay Úc Cửu Thiên và gương mặt lạnh lẽo của lão thái thái thì bị ép phải lắng cơn giận xuống! Dưới cơn bực tức mà bị bệnh liệt giường, bây giờ trở thành nửa người tàn phế!
Cho nên Vương phủ này đã là của Úc Cửu Thiên rồi.
Mà gian phòng của hắn ta, bình thường không cho người khác ra vào cho nên sau khi hắn ta đi vào thì tự rót cho mình một ly trà, nhưng trên chén trà lại có chút mùi hương của nữ nhi, khiến hắn ta giật mình. "Ai?!" "Hì hì hì.”
Tiếng cười trộm vang lên trong đêm khuya yên tĩnh khiến da đầu hắn ta căng ra, không đợi Úc Cửu Thiên kịp phản ứng, một đôi tay đã che kín mắt hắn ta, giọng nữ lém lỉnh hỏi bên tai hắn ta: "Đoán xem ta là ai?”
Nhận ra người tới là ai, tất cả sự tức giận đều hóa thành một tiếng cười, Úc Cửu Thiên để lộ cả hai hàm răng trắng, nhưng lại vẫn nói bằng giọng vô sỉ: "Ta tưởng là ai, thì ra chính là tiểu nhân nói không giữ lời!” Ninh Tương Y lấy tay ra, trợn mắt với hắn ta: "Ngươi nói ai là tiểu nhân?”
Úc Cửu Thiên nhìn lại, quả nhiên là nàng, đuôi lông mày hơi nhếch lên vui vui, khoanh tay trước ngực nhìn từ trên cao xuống. "Là ai sau khi về kinh thành lại không thực hiện lời hứa, đó là tiểu nhân!”
Thấy hắn ta giận, Ninh Tương Y cười hi hi, lấy từ trong ngực ra hai cái túi da: “Ta là người như thế sao? Hôm nay xem như ngươi có phúc, đây chính là rượu ngon được ngự dụng trong hoàng cung, một năm cùng lắm chỉ có mười mấy bình!”
Úc Cửu Thiên nhận lấy một túi da, trên da thuộc bóng loáng còn có hơi ấm của cơ thể nàng, không biết nghĩ tới điều gì, mặt hắn ta hơi đỏ lên. “Hừ! Chút tẻo rượu này còn chưa đủ cho ta uống một hớp!" "Khoác lác ít thôi!” Ninh Tương Y lườm hắn ta: "Rượu này đã được bản cô nương cải tiến rồi, cam đoan ngày mai ngươi không dậy nổi."
Nàng vừa nói vừa nghênh ngang ngồi xuống bàn, mà Úc
Cửu Thiên còn nhớ rõ Ninh Tương Y là một kẻ tham ăn, bèn đi ra ngoài dặn dò lấy một ít đồ nhắm nữa rồi mới quay vào.
Bây giờ hắn ta làm việc ổn thỏa chú đáo hơn năm đó rất nhiều.
Cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nói chuyện phiếm, Ninh Tương Y cũng không câu nệ, nàng nhìn xung quanh một lượt, buồn bực nói: "Lần trước đã muốn hỏi, ngươi đã nhiều tuổi rồi, ngay cả thái tử ca ca cũng chuẩn bị thành thân, sao người vẫn một mình?”
Chuyện này có thể nói là được từ trên xuống dưới ở Bình Vương phủ quan tâm nhất. Úc Cửu Thiên đã sắp hai mươi, mỗi lần tổ mẫu của hắn ta nhìn thấy hắn ta đều muốn cằn nhằn hắn một phen, nói mãi rồi thể nào cũng rấm rức mấy tiếng, thật sự rất phiền!
Hắn ta nâng bầu rượu lên trực tiếp uống luôn, kết quả vừa uống vào thì suýt nữa đã phun ra ngoài! Rượu này chính là loại rượu quen thuộc mà Ngọc Lê phường tiến cống, nhưng mùi vị này cay hơn nhiều! Uống một ngụm làm mặt hắn ta đỏ bừng, đôi mắt to dưới hàng mày rậm ngập nước.
Ninh Tương Y vui sướng cười to, nhấp một ngụm nhỏ, nheo mắt nói: "Sao nào, vì nhận lời mời này của ngươi, ta còn mang cả rượu giấu trong đáy hòm ra đấy, nhưng nhìn dáng vẻ này của ngươi thì hình như không chịu nổi nhỉ?" "Cô nói ai không chịu nổi?"
Úc Cửu Thiên cố nhịn vị cay xè trên lưỡi, trừng nàng một cái, đôi mắt lóng lánh nước kia đúng là lay động lòng người.
Kệ sắc đẹp, Ninh Tương Y lại nhấp một ngụm rượu cay, giống như nhờ thế, mới có thể làm vơi đi sự không vui râm ran trong lòng.
Úc Cửu Thiên thở hổn hển, thấy Ninh Tương Y buồn buồn uống rượu, mặc dù trên mặt đang cười, nhưng hắn ta nhạy cảm cảm thấy được nàng không vui. Hắn ta hắng giọng, hơi cả giận nói: “Cô còn nói ta, cô cũng gần mười bốn rồi nhỉ? Trong thành này, có cô nương nhà ai đã mười bốn còn không định thành thân, cô muốn giữ mình làm gái già sao?”
Ninh Tương Y hơi không kiên nhẫn phẩy tay: “Ta định làm gái già đấy, hơn nữa nếu như ta thành thân, thì làm gì còn ai uống rượu với ngươi, ngươi nghĩ kĩ chưa?”
Úc Cửu Thiên nhíu mày lại, dùng giọng điệu cực kì khinh thường nói: "... Thế thì có sao? Cô, gả cho ta không phải là tốt rồi sao?”
Hắn ta vừa nói xong, đôi mắt xinh đẹp của Ninh Tương Y chuyển sang nhìn hắn ta, tựa như đang phân vân không biết hắn ta đang nói đùa, hay là thật lòng.
Úc Cửu Thiên không dám nhìn thẳng nàng, quơ quơ cái túi trong tay nói: “Gả cho tiểu gia ta, cái khác không dám nói, nhưng mà rượu cống này của Ngọc Lê phường, ta bao được!"
Ninh Tương Y phì cười một tiếng, vỗ vỗ vai hắn ta nói: "Bằng câu nói này của ngươi, sau này nếu ta muốn gả đi, thì sẽ cân nhắc ngươi!"
Nàng vốn chỉ nói đùa, nhưng hai tai Úc Cửu Thiên lại đỏ lên, một người luôn không sợ trời không sợ đất như hắn ta, vậy mà lại không dám suy nghĩ sâu xa lời nói của nàng là thật hay giả.
Rượu quá ba tuần, gồm cả thịt rượu và bánh ngọt, Ninh Tương Y vô cùng vui vẻ.
Hai mắt Úc Cửu Thiên cũng ửng đỏ, hiển nhiên là đã hơi say "Bây giờ ở kinh thành này cô khó mà làm gì được, sau này cô... Định làm thế nào?”
Thấy hắn ta hơi lo lắng như thế, Ninh Tương Y không thèm để ý vung tay lên: “Không ở chỗ này được thì ở chỗ khác, không cần hao tâm tổn sức.”