Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 72: Chương 72




Bí mật này, ngay cả bản thân Ninh Giác bấy giờ cũng không biết.

Hắn chỉ biết là, hắn ôm được nàng, có trời mới biết hắn muốn...

muốn liếm cần cổ gần trong gang tấc của đối phương cỡ nào...

Hoặc là đè nàng ngã xuống giường!

Nhưng hắn không dám, hắn sợ sẽ làm nàng sợ, nếu Ninh Tương Y biết hắn có tâm tư bẩn thỉu như thế vớ nàng, nhất định sẽ lánh xa hắn, khiến hắn không nhìn thấy nàng nữa!

Nghĩ đến đây, hắn càng ôm nàng chặt hơn!

Hắn không thể nói, nàng cũng không thể rời khỏi hắn! Nàng từng nói nàng không lấy chồng, nàng từng nói vậy! Mà điều hắn muốn không nhiều, thật vậy, chỉ cần Ninh Tương Y như bây giờ, luôn ở bên cạnh hắn, chỉ ở bên hắn, hắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ! Hắn có thể khống chế được bản thân!!

Ninh Tương Y cảm thấy mình bị ghì quá chặt! Tình huống gì vậy? Chẳng lẽ Thái tử còn bệnh kín nào phát tác mà nàng không biết?!

Hắn liên tục đọc Thanh Tâm chú trong lòng, ngửi mùi hương cơ thể có khả năng làm yên lòng người của Ninh Tương Y, hồi lâu sau, cơ thể Ninh Giác mới dần thả lỏng, có điều tay vẫn ôm nàng

không nỡ buông ra. "Ta không sao..." Giọng hắn khàn khàn, Ninh Tương Y nghe mà thấy là lạ.

"Thái tử ca ca... Huynh sao vậy?" Sao lại đột nhiên có bộ dạng này, thật sự không hiểu gì hết.

Đầu Ninh Giác hơi gục xuống, hít một hơi thật sâu, sau đó mới chậm rãi nói.

"Ta chỉ... Đột nhiên nhớ tới mẫu hậu thôi" Giọng hắn vô cùng sa sút: "Chúng ta muốn làm gì, muốn ăn gì, muốn đi đâu cũng có thể làm được, thế nhưng mẫu hậu... Người vì ta mà phạm tội, vì ta mà bị nhốt ở Phật tự, thân là con của người, ta rất khó chịu."

Ninh Tương Y nghe xong, khẽ thở ra, vội vàng vỗ vỗ bờ vai hắn an ủi: "Ra là vậy... Không có chuyện gì đâu! Hơn nữa, bây giờ bà ấy đã rút lui khỏi trung tâm quyền lực, có phụ hoàng bảo vệ, không có việc gì đâu!" Nhưng trong nội tâm nàng lại nghĩ, người ở chỗ cao làm sao có thể vô tư vậy được? Cho dù Hoàng hậu là mẫu thân của Ninh Giác, nhưng bà ta cũng là Hoàng hậu của Lưu gia! Ai hi sinh vì ai cũng khó mà nói.

Nàng không hề nghĩ rằng đây chỉ là cái cớ để Ninh Giác che đi sự thất thổ của bản thân!

Bởi vì Ninh Giác... thật ra hắn là một người cực kỳ truyền thống, nếu có người nói với Ninh Tương Y rằng Ninh Giác có tâm tư huynh muội yêu nhau, đánh chết nàng cũng sẽ không tin!

An ủi Ninh Giác xong, Ninh Tương Y liên chuẩn bị rời đi, cô nam quả nữ, cho dù là huynh muội cũng không nên ở riêng lâu, dù sao cũng không phải hiện đại... Thật đúng là phiền phức.

Ninh Giác nằm xuống, trong khoảng thời gian này hắn cũng rất mệt, bôn ba khắp nơi xử lý công việc, tâm tình lại thay đổi ên xuống thất thường, cả người mệt nhoài.

Đắp kín chăn gấm cho hắn xong, Ninh Tương Y chuẩn bị rời đi, nhưng tay lại bị Ninh Giác nắm lấy! Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, Ninh Giác nhẹ giọng nói: "Hoàng muội... chờ ta ngủ rồi hằng đi."

Dường như hắn cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, cũng phải, một tháng trải qua bao mưa gió, dù sao hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi, sức ép đè nặng như vậy, muốn có người ở bên cũng bình thường, điều này cũng cho thấy nàng đã hoàn toàn tiến vào trái tim Ninh Giác, lại ôm chặt được một cái đùi to!

Nghĩ đến đây, Ninh Tương Y thích thú gật đầu, ngồi xuống mép giường.

Ninh Giác an tâm nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau đã hít thở đều đều.

Ninh Tương Y không có việc gì nữa, bèn ngắm nhìn xung quanh!

Phòng của Thái tử nhìn là biết đây chỉ là trụ sở tạm thời, trang trí cực kỳ đơn giản, không hề có cảm giác gia đình... Ừm, bên cạnh giá sách mà để một bình hoa cổ chạm đất dát vàng thì sẽ rất đẹp, cắm thêm mấy cành khô cứng cáp vào, vậy có phải nghệ thuật hơn không? Cả trên kệ trang trí nữa, mấy món đồ cổ trưng trên đó nhìn vào là thấy chỉ đặt lên đại, nếu có thể cắm cành hoa phơi khô vào đầy cả giá, vừa đi vào đã có thể nhìn thấy một bức tường đầy hoa, tâm tình cũng sẽ tốt hơn nhiều...

Ừm... Muốn xuất phát đi Trường Giang một chuyến rồi, hình như bây giờ nàng có thể bắt đầu chuẩn bị sự nghiệp đóng thuyền rồi...

Còn nữa... Không nói lũng đoạn toàn bộ kênh đào, nàng có thể lũng đoạn một đoạn nhỏ trong đó là thỏa mãn rồi... Nhưng phải làm sao mới có thể làm được đây?

Nghĩ như ngựa phi một hồi, Ninh Tương Y nhìn bàn tay nhỏ của mình, thở dài, nàng vẫn quá nhỏ, tuổi nhỏ như thế làm gì cũng là khác người.

Thấy Ninh Giác đã ngủ say, Ninh Tương Y rón rén bỏ tay hắn ra, nhón chân chạy ra ngoài, không hề biết rằng nàng vừa đi, Ninh Giác liền mở mắt.

Hắn ngửi tay mình, trên tay hắn còn lưu lại mùi hương ngọt ngào trên tay Ninh Tương Y, đó là mùi đá bào vừa rồi.

Hắn hít sâu một hơi, nhìn đỉnh rèm trướng, trong mắt mờ mịt hoang mang...

Hắn nên làm sao đây?

Đúng, hắn không thể chìm đắm được nữa, hắn phải kiềm chế!

Ninh Giác đã tỉnh táo lại, hiển nhiên càng lý trí hơn, hắn hiểu rõ, nếu hắn chìm đắm sâu sẽ làm tổn thương Ninh Tương Y cỡ nào, nàng sẽ bị người đời chửi mắng, mà hắn sẽ không phải chịu quá nhiều, thế gian này hà khắc với nữ tử hơn, hắn không phải không rõ.

Hắn chậm rãi nắm chặt lòng bàn tay, kiềm chế đi... Hắn phải kiêm chế, hắn... Nhất định có thể kiềm chế!

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, tất cả vật tư nhân lực đã đến đúng hạn, bởi vì ngày mai sẽ phải xuất phát cho nên đêm nay Ninh Giác ở Đông cung... Không... Phải nói từ sau ngày đó, Ninh Giác lại Đông cung ba ngày liền, lý do mỗi lần đều khác nhau.

Nhưng Ninh Tương Y sẽ phát hiện chuyện đó sao? Dù Ninh Giác một tháng không trở lại, nàng cũng chỉ cho rằng người ta có chuyện quan trọng đang bận, mình không nên quấy rầy có được không?

Đêm đã khuya, Ninh Tương Y còn đang đọc sách, hết cách rồi, ngày mai sẽ phải đi xa nhà, tâm tình nàng kích động không ngủ được!

Nàng đang xem sách liên quan tới đóng thuyền, phải nói ngành đóng tàu của Đại Dục vô cùng phát triển, trình độ dẫn trước so với thế giới, nhưng vì để cho đội tàu của mình ngày sau càng có sức cạnh tranh hơn, Ninh Tương Y không thể không vất vả nghiên cứu một phen!

Nàng đang đọc mải mê thì trong viện đột nhiên vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Ninh Tương Y nhận ra điều kỳ lạ, bởi vì ngày mai sẽ khởi hành, hôm nay người trông coi biệt uyển đều bị điều đi, sao tối nay lại có người đến?

Nghĩ đến đây, nàng để sách xuống đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí đã đánh mạnh vào thần kinh Ninh Tương Y. Nàng hít sâu một hơi, đi thắng đến góc tường.

Một người tóc tai bù xù nằm gục ngoài đó, không rõ sống chết, Ninh Tương Y lật người hắn lại, dưới ánh trăng thấy rõ được dung mạo của đối phương.

"Úc Cửu Thiên?"

Giọng nàng khiến Úc Cửu Thiên mở mắt ra, lúc này hẳn máu me khắp người, rõ ràng là bị thương không nhẹ, Ninh Tương Y vội đỡ hån dậy, truyền nội lực vào từ sau lưng hẳn, Úc Cửu Thiên ho khan vài tiếng, trên khuôn mặt giờ mới có sắc máu.

"Chuyện gì đây?!" Giọng của Ninh Tương Y rất nghiêm túc, sau lại nghĩ ra: "Là mẹ kế ngươi sao?"

Úc Cửu Thiên suy yếu gật đầu: "Gia... Tiểu gia ta không sao.!" Hắn cười tái mét, đầu dựa vào vai Ninh Tương Y.

"Không có chỗ trốn, chỉ có thể đến chỗ cô... Cô... Cô nói ta có thể tin cô... đừng giao ta ra đó..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.